Không phải chỉ là muốn tới thăm Chúc Dao thôi sao! Chỉ vậy thôi! Dựa vào cái gì bắt nạt pháo hôi như tui!
Khi ở trong thang máy, Chúc Thận nhân lúc Đàm Úc Phi đang lo lắng nhìn chằm chằm vào số tầng, lấy di động ra tìm tới số hôm qua đe dọa cậu, gửi một tin nhắn đi.
[Chúc Dao nằm viện, cậu có biết không, Đàm Úc Phi đang theo đuổi Chúc Dao cũng tới, chính là người hôm qua rất thân mật với Chúc Dao, lập tức tới phòng bệnh đi, chẳng lẽ cậu muốn thất bại trước Đàm Úc Phi sao? (đính kèm địa chỉ bệnh viện)]
Chỉ là nói kháy Chúc Dao vài câu đã bị đe dọa, nhất định tên này rất ghen tuông, cố chấp, cậu nắm chắc bảy phần anh ta sẽ đến.
Chỉ cần khiến cho Đàm Úc Phi khó chịu, Chúc Thận liền cảm thấy thoải mái.
Chẳng mất bao lâu thang máy đã tới, cậu bị Đàm Úc Phi kéo ra ngoài, vội vàng đi tới phòng bệnh, đến nơi rốt cuộc cũng bỏ tay cậu ra, đoán chừng là sợ Chúc Dao hiểu lầm.
Chúc Thận cười lạnh một cái theo cậu ta bước vào.
Trong phòng đơn, Chúc Dao khuôn mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh, tấm ga giường cùng chiếc chăn màu trắng càng làm khuôn mặt anh ta trở nên tái nhợt, chỉ thấy có cẳng chân lộ ra với phần mắt cá chân bị bó bột thạch cao.
“Con chào chú, con chào dì, con là bạn của Tiểu Thận cùng cậu ấy đến thăm Tiểu Dao.” Đàm Úc Phi vội vàng đến bên giường, cẩn thận nhìn Chúc Dao, vừa định hỏi thăm thì nhớ ra cha mẹ Chúc Dao còn đang ngồi đây.
“Bạn của Chúc Thận?” Mẹ của Chúc Dao lên tiếng, bà ta là Lý Liễu Ngu, đưa mắt liếc nhìn Chúc Thận đứng trong góc, ánh mắt nhìn về phía Đàm Úc Phi cũng không mấy nhiệt tình.
“Mẹ, Úc Phi cũng là bạn con.” Chúc Dao yếu ớt nói chuyện, Đàm Úc Phi ngay lập tức thấy đau lòng.
Chúc Thận lần đầu gặp Lý Liễu Ngu, nghĩ chẳng có người phụ nữ nào muốn chồng mình đưa một đứa con riêng về. Cậu đã đọc qua nhật ký của nguyên chủ biết được Chúc Dung Tuấn chẳng hề quan tâm tới đứa con này, cho nên Lý Liễu Ngu chẳng thèm đặt đứa con riêng này vào mắt, bắt nạt rồi mắng nguyên chủ cũng là chuyện bình thường.
Lý Liễu Ngu không thích Chúc Thận là chuyện ai cũng biết, cậu cũng chẳng quan tâm hai vợ chồng nhà này, chỉ đứng đó như người ngoài.
“Đừng có đứng đó như kẻ ngốc, không biết tới hỏi thăm anh trai mày một tiếng?” Lý Liễu Ngu không biết chuyện giữa Chúc Thận và Chúc Dung Tuấn, dù vậy cũng chẳng ngăn cản bà ta ghét cậu.
Chúc Thận nhẫn nhịn không nói gì, bước tới gần. Hôm qua có người uy hϊếp cậu nên cẩn thận khi đi ra đường, vậy mà nay Chúc Dao lại bị thương ở chân, không biết đó có phải là phản phệ không.
Đàm Úc Phi cùng Chúc Dao đang trò chuyện, hóa ra là Chúc Dao đi cầu thang nên té, kết quả gãy xương. Đàm Úc Phi hối hận vì đã tốt nghiệp sớm mà không tiếp tục học cao, nếu không thì cậu đã có thể tới trường bảo vệ Chúc Dao thật tốt.
“……” Như vậy, sao không tỏ tình luôn đi? Chúc Thận liếc Đàm Úc Phi một cái, định nói gì đó, bỗng nhiên cổ áo bị siết kéo ra sau, làm cho cậu khó thở.
May sao, người đó đã buông ra ngay, nhưng vẫn làm cậu ho khan rất khó chịu.
“Dao Dao cần nghỉ ngơi, mày ở đây ho cái gì? Đi ra ngoài mà ho.” Lý Liễu Ngu gằn giọng, trong khi đó Chúc Thận còn đg thở gấp, cậu nghe thấy Chúc Dung Tuấn nói gì đó rồi kéo tay cậu ra khỏi phòng bệnh.
Vừa rồi chính ông ta đã kéo cổ áo cậu, Chúc Thận vẫn ho khan, mặt còn đang đỏ bừng, tức giận nhìn Chúc Dung Tuấn.
Cậu bị ông ta kéo tới cuối hành lang, đây là khu phòng bệnh VIP nên rất yên tĩnh, ông ta nói không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều đầy sự cảnh cáo.
“Đừng tưởng rằng mày gả ra ngoài, là tao không thể làm gì. Mày với Tra Tự có tình cảm, suy cho cùng cũng là vì khuôn mặt này, nếu còn không nghe lời tao mà làm, tao cho người rạch cái mặt này của mày.”
“Dù sao công ty cũng đã vượt khó khăn, mày chỉ là một sợi dây liên kết, không có tác dụng tao liền có thể cắt bỏ. Tao vẫn còn thủ đoạn khác để Tra Tự tiếp tục hợp tác với Chúc gia.”
Cảm giác khó chịu khi cổ bị thắt lại vẫn chưa hết, Chúc Thận nhất thời không nói nên lời, chỉ nghe cách đó không xa có tiếng bước chân trên cầu thang, nhưng Chúc Dung Tuấn lại không để ý, sau người kia như dừng lại nghe lén bên này.
“Dao Dao nằm viện, không cần mày tới, lần sau còn chướng khí vác mặt tới đây, sẽ không chỉ dừng lại ở một cái tát.”
Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên định đánh cậu, Chúc Thận chịu đựng cơn đau ở cổ, muốn tránh đi, đúng lúc này tiếng ho khan của ai đó vang lên từ phía cầu thanh, Chúc Dung Tuấn đánh hụt, nhìn qua bên đó, rồi lại liếc Chúc Thận cái rồi bỏ đi.
Chúc Thận dựa vào tường chờ ông ta đi xa, rồi mới đi tới phía cầu thang nhưng người kia đã rời đi.
Mặc dù cậu đã từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn ở cô nhi viện trước khi được ba lớn và ba nhỏ nhận nuôi, nhưng sau khi được nhận nuôi cậu vẫn luôn được cưng chiều chưa từng phải chịu cái cảnh này.
Thù này không báo, sau này cậu ăn gì đều cũng không ngon miệng!
Chúc Thận vào toilet soi gương, cái áo sơ mi cậu mặc đi phỏng vấn luôn cài sát nút đến cổ, lại bị kéo mạnh một cái, để lại một vệt đỏ hằn trên cổ.
Cậu cố tình cởi bỏ một nút báo, để cho người khác biết chuyện tốt mà người nhà Chúc gia làm ra.
Nước mắt giàn giụa, đầu tóc rối bù, Chúc Thận bước ra khỏi toilet, đi về phía phòng bệnh. Khi đi qua thang máy có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, vội vàng lướt qua cậu, chạy thẳng tới phòng bệnh của Chúc Dao.