Chương 13: Chúc Dao nằm viện

Chúc Thận trở lại phòng, trả lời Úc Phi bằng mấy cái biểu tượng cảm xúc cho có lệ. Sau đó kiểm tra tin nhắn, trong lúc ăn cơm, còn có mấy cái khác gửi tới, có lẽ là thông báo phỏng vấn.

Cậu lướt xem từng cái, cho đến cái cuối cùng thì khựng lại.

[Người lạ: Mày là cái thứ gì, xứng xuất hiện trước mặt Dao Dao sao? Ra đường nhớ cẩn thận với tao.]

Là tin nhắn đe dọa sao?

Người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là người đã bí mật nhìn chằm chằm cậu hôm nay.

Quả nhiên là pháo hôi lúc nào cũng bị đám người theo đuổi nhân vật chính nhắm tới. Cậu không biết tên này sẽ làm gì, nhưng xem ra là không có ý tốt, mấy ngày nữa ra ngoài vẫn là nên cẩn thận chút.

Ngày hôm sau, Chúc Thận có lịch phỏng vấn, có lẽ vì hôm trước đem người chọc tới khóc, Tra Tự muốn bù đắp, làm một bữa sáng rất thịnh soạn và thậm chí còn chiên cho Chúc Thận hai quả trứng.

Cơm nước xong Tra Tự đi làm, Chúc Thận suy xét trạm xe buýt gần đây nhất cũng một cây số, nên cậu quyết định đi nhờ xe của anh.

Vì đi phỏng vấn nên cậu mặc đồ rất trang trọng và lịch sự, Tra Tự rất ngạc nhiên khi Chúc Thận lại theo anh lên xe, tới mức ngẩy người ra.

Ở nhà cậu ăn mặc rất tùy ý, những bây giờ lại áo sơ mi, quần tây không còn nét trẻ con, vòng eo thon gọn được tôn thêm nhờ chiếc thắt lưng. Hai mắt mang theo ý cười đầy nịnh nọt, khóe mắt hơi rũ xuống, làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng hào, căng mọng.

Không có vẻ yếu ớt mà rất năng động, điều này làm cho Tra Tự nhất thời không thể rời mắt, phải mất một lúc mới hỏi.

“Đến phía Tây phố Xuân Dương phỏng vấn a, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi mà, ở đây rất khó để gọi xe.” Chúc Thận thắt dây ăn toàn và gửi địa chỉ cho Tra Tự.

“Phỏng vấn?”

“Ừ, không có việc làm lấy đâu ra tiền chứ?” Chúc Thận nhớ tới số dư trong thẻ, nhưng còn may cậu không phải lo về tiền ăn và chỗ ở, Tra Tự không có thu tiền nhà của cậu.

Tra Tự nghĩ gì đó mà nhìn Chúc Thận, như là đang xem xem lời cậu nói là thật hay giả, anh cảm thấy có vẻ cậu đang nói thật.

Thu hồi ánh mắt, anh khởi động xe, hỏi về lịch trình của Chúc Thận.

Lịch phỏng vấn của cậu rất dày, buổi trưa Tra Tự cũng không về nhà nấu cơm, cho nên cả ngày cậu sẽ đều ở ngoài. Khi đến nơi, cậu xuống xe, còn nghe thấy anh dặn dò ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.

Chờ xe đi khỏi, Chúc Thận mới lấy lại tinh thần, trước kia mỗi lần đi đâu hay ra ngoài chơi, ba lớn và ba nhỏ cũng nói những lời này với cậu. Cậu cảm thấy lời dặn dò vừa rồi của anh là thật lòng.

Hóa ra tra nam cũng rất tốt.

Buổi sáng Chúc Thận có hai cuộc phỏng vấn, hai cái cách nhau khá xa, nên mất khá nhiều thời gian để di chuyển, xong việc cũng đã gần 12 giờ.

Khi đi ra khỏi công ty, cậu thấy vài cuộc gọi nhỡ là của Đàm Úc Phi nửa giờ trước, lúc đó cậu tắt tiếng vì đang phỏng vấn, hậu quả là cứ 5 phút người bạn tốt này lại nháy máy một lần.

Ngay lúc cậu định gọi lại thì Đàm Úc Phi đã gọi cho cậu trước, Chúc Thận liền nhấc máy.

“Cậu sao bây giờ mới trả lời điện thoại? Đang ở đâu đó? Tôi có việc gấp tìm cậu!” Đàm Úc Phi rất vội, cậu vừa nói địa chỉ, Đàm Úc Phi liền nói chờ cậu ta ở đó, rồi cúp máy,

Không để cho Chúc Thận hỏi xem có chuyện gì, cả nhắn tin và gọi điện đều không trả lời.

Đã gần 12 giờ, chờ Đàm Úc Phi tới cậu đi mua cái bánh mì ăn trưa, vừa cắn một miếng cậu ta đã đến. Chúc Thận nhìn người đàn ông đi tới, không nói không rằng kéo cậu lên xe.

Lực kéo rất lớn, làm cho cánh tay Chúc Thận phát đau, cậu chưa kịp thắt dây an toàn, xe lập tức chạy, thiếu chút nữa làm cậu bị đυ.ng đầu.

“Đã có chuyện gì?” Chúc Thận bị hành động của Đàm Úc Phi làm cho tâm trạng rất không tốt, mà nói.

“Dao Dao đột nhiên nhập viện!” Đàm Úc Phi đạp ga, rất mạo hiểm mà tăng tốc khi rẽ.

Chúc Thận bực mình đến mức nghẹn cả l*иg ngực, cậu không biết mình có thể sống sót cho tới lúc xuống xe không.

“Tôi không biết anh ta nằm ở viện nào, cậu tìm tôi cũng vô dụng.” cậu cảm thấy rất mất thiện cảm với Đàm Úc Phi, chẳng lẽ bạn tốt của nguyên chủ mà lại không biết tình cảnh của cậu ở Chúc gia ra sao? Vậy mà Đàm Úc Phi còn thích Chúc Dao, muốn cậu đối tốt với Chúc Dao.

“Tìm cậu là có lí do, Tiểu Thận xin cậu đó, cùng tôi đến xem Dao Dao đi.” Đàm Úc Phi nhìn chằm chằm đường phía trước, giọng nói như đang cầu khẩn, “Tôi sợ một mình tới đó, sẽ làm Dao Dao không vui, dù sao tôi cũng chỉ mới quen anh ấy.”

“Có cậu đi cùng liền khác a, cậu là em trai anh ấy, đến thăm anh trai là chuyện bình thường.”

“……” Bình thường cái con khỉ?

“Tôi không đi, dừng xe để tôi xuống, tôi còn có việc bận!” Chúc Thận không biết sao Chúc Dao lại nằm viện, nhưng nói không chừng kẻ hôm qua đe dọa cậu cũng ở đó.

Hơn nữa, nếu anh ta nằm viện, Chúc Dung Tuấn rất yêu thương con trai mình nhất định cũng ở đó. Hôm qua cậu đã trở mặt với ông ta khi nghe điện thoại, lúc này đâu có ngu mà tự mình đưa tới cửa chứ?

Đàm Úc Phi giống như không nghe thấy gì, chỉ liên tục cầu xin, tốc độ lái xe không những không chậm lại mà còn nhanh hơn.

Với tốc độ này, Chúc Thận muốn nhảy xuống cũng không được, cũng không biết có nên báo cảnh sát không, không ngờ tới xe phanh gấp một cái đã tới bệnh viện.

Như sợ cậu bỏ chạy, Đàm Úc Phi xuống xe, mở cửa, túm chặt lấy tay cậu, hai người sức lực chênh lệch, cậu có giãy giụa như nào cũng không thoát ra được, cứ vậy bị lôi vào bệnh viện.

Dù Chúc Thận là đứa trẻ hay khóc nhè, nhưng cậu chỉ nũng nịu và khóc trước mặt người thân thiết. Gặp loại tình huống này cậu rất hoảng loạn nhưng cũng chẳng có khóc, như là đã hoàn toàn đem Đàm Úc Phi vào danh sách đen trong lòng và ghi tên anh ta vào sổ báo thù.