Chúc Thận ăn tôm không muốn làm bẩn tay, cầm lấy đuôi con tôm còn nguyên vỏ bỏ vào miệng, đầu lưỡi cử động mấy cái, vài giây sau nhổ sạch sẽ cái vỏ tôm ra.
“Đừng nhìn tôi như vậy, đây là tuyệt kỹ độc nhất, không dễ truyền lại đâu.” Nhận thấy ánh mắt của Tra Tự, Chúc Thận tự hào nói.
“Người bình thường lưỡi cũng không linh hoạt được như cậu.”
“Anh khiêm tốn rồi.” Chúc Thận bĩu môi, bẩm sinh cậu đã làm được vậy, còn anh ta có cả nghìn nhân tình, đảo lưỡi chắc phải thành thạo lắm, giả vờ cái gì chứ?
“Tôi thực sự không làm được.” Tra Tự nói xong, dường như nghe thấy tiếng Chúc Thận lẩm bẩm gì đó nhưng không nghe rõ, khi anh nhìn về phía Chúc Thận liền thấy cậu tay gắp cá tuyết, một lòng chỉ có ăn cơm.
Chúc Thận định tiếp tục nói mấy câu thì điện thoại rung lên, có tin nhắn tới.
Bấm vào là tin thoại của Đàm Úc Phi, định để lên lầu rồi nghe, kết quả màn hình chưa tắt, cậu gắp đồ ăn khuỷu tay vô tình chạm vào mở tin nhắn thoại.
“Dao Dao đồng ý ăn cơm với tôi!! Tiểu Thận, tôi vui quá! Hôm nay gặp nhau tôi quên mất không hỏi cậu kết hôn xong thế nào a, nhưng thấy Tra Tự tới đón cậu còn mua bánh kem thì có vẻ là đối tốt với cậu, không giống trước kia đa tình ngày nào cũng cùng người khác vào khách sạn và hàng tháng còn tổ chức party ở nhà.”
“Hơn nữa, trông anh ấy nhìn cũng có vẻ đàng hoàng, không giống như kẻ ăn chơi.”
“Cậu cũng biết mấy tờ báo lá cải đó toàn nói bậy, cậu bây giờ kết hôn với anh ta rồi, hẳn là biết chi tiết đi.”
Sau khi tin thoại đầu tiên kết thúc, nó sẽ tiếp tục phát tự động những cái tiếp theo, nhưng Chúc Thận quá sững sờ trước những lời đó nên quên mất không nhấp dừng, để cho nó phát hết.
Tra Tự ngồi đối diện, sắc mặt đã xấu đi rất nhiều, gần như cùng màu với chiếc bánh kem màu đen hồi chiều anh ăn.
Chúc Thận tạm thời không thể xử lí nhiều thông tin như vậy, chẳng nghĩ ra được lời giải thích nào, nhưng lại sợ hãi ánh mắt như chuẩn bị gϊếŧ người của Tra Tự, đành kìm lại những giọt nước mắt cá sấu.
“Đưa người tới khách sạn? Tổ chức party trong nhà? Đây là ý gì?” Tra Tự buông đôi đũa xuống, đối mặt với cặp mắt đáng thương lại ủy khuất mà chất vấn.
Chúc Thận thầm nghĩ không xong rồi, sau đó mấy giọt nước mắt vốn còn đang ở trong hốc mắt, rơi lã chã thành hai vệt trên khuôn mặt.
Tầm nhìn bị nước mắt che đến mờ nhòe, Chúc Thận sờ sờ cái bụng mới no được nửa, quyết định đem cái nồi này ụp lên người khác.
“Tôi không thân với Chúc Dao, là cậu… cậu ta thích Chúc Dao, chắc là không thích tôi, tôi chưa từng nói những lời này, có lẽ là… Chúc Dao nói cho cậu ta.”
Tra Tự không phải người dễ bị lừa, anh không tin lời cậu nói, nhưng khi thấy nước mắt của người trước mặt rơi, vẫn không nhịn được mà đưa tờ khăn giấy qua.
Chúc Thận vẫn cố gắng giải thích, kèm theo tiếng nức nở.
“Tôi tưởng rằng những bài báo đó là thật, có cả hình ảnh và video, tôi cùng anh cũng không thân thiết, gả tới đây hơi sợ hãi.” Vốn dĩ là đang giả vờ, nhưng nghĩ đến việc mình gả cho tra nam, ăn nhờ ở đậu, công việc không có tiền tiết kiệm lại càng không, đau lòng nhất là không thể gặp lại các ba, liền khóc thật.
Sau khi Chúc Dung Tuấn đề nghị việc liên hôn, Tra Tự người vốn rất bí mật về đời tư, bỗng nhiên bị bàn tán rất nhiều ở trên mạng. Tuy nhiên phòng quan hệ công chúng đã xử lí hết nên anh không mấy quan tâm, cũng không nghĩ đến việc Chúc Thận sẽ thấy những lời đồn đại đó và tin là thật.
“Những thứ đó đều là giả, tôi không có như vậy.” Tra Tự có rất ít mối quan hệ thân thiết, anh với Chúc Thận cũng không hẳn là thân thiết, nhưng trên danh nghĩa hai người là vợ chồng sống chung một nhà, anh vẫn nên giải thích rõ ràng, nhưng vừa định nói thì thấy cậu khóc càng lớn hơn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
“Cậu khóc nữa đồ ăn sẽ nguội đó, nguội thì không ngon nữa.” Anh vừa dỗ cậu vừa đưa khăn giấy mà nói, “Hay là cậu muốn ăn gì nữa không, tôi nấu cho?”
Nghe đến được ăn, Chúc Thận lập tức nín, mắt và mũi đỏ bừng vì khóc, nhìn đâu còn tưởng bị người khác bắt nạt trông rất oan ức. Sau đó cậu lại nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn qua Tra Tự, khóe môi mấp máy.
“Tôi muốn hai quả trứng chiên nữa!”
“……” Được rồi, chỉ cần không khóc nữa, muốn mười quả cũng được.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Tra Tự sắn tay áo vào bếp, Chúc Thận ngửi mùi trứng chiên mà bình tĩnh trở lại, nhìn mấy cục khăn giấy đầy nước mắt, nhặt lên lặng lẽ bỏ vào thùng rác.
Vừa rồi khóc đến vậy trước mặt Tra Tự có chút xấu hổ.
Không có gì mà một bữa cơm không thể giải quyết, ăn thêm hai trái trứng chiên, Chúc Thận đã xong cơm tối hoàn toàn no bụng, liền quên hết những chuyện vừa xảy ra.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi uống nước mơ chua của Chúc Thận, Tra Tự cảm cậu ham ăn như vậy cũng tốt, ít nhất cũng dễ dỗ.