Là sao, lẽ nào cậu còn không xứng ăn bánh kem mua tặng cho Chúc Dao?
“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Tra Tự lấy trong hộp một cái bánh nhỏ, liếc nhìn đồ ham ăn bên cạnh, không muốn bị phát hiện mình thích đồ ngọt bèn lấy Chúc Thận ra làm lá chắn, đau lòng thỏa hiệp, “Chỉ có thể ăn một cái, không có nhiều, tôi hiếm khi tiện đường mới mua.”
Chúc Thận đang không hiểu gì, được cho một cái bánh kem, nghĩ về lời Tra Tự mới nói.
“Anh…”
“Đây đều là vị tôi thích, một miếng cũng không cho nữa, cậu có khóc cũng vô dụng.” Tra Tự kiên quyết, anh sẵn sàng tinh thần mặc kệ Chúc Thận có ăn vạ, cũng sẽ không cho cậu thêm!
“Vị anh thích?” Chúc Thận nghiêng đầu, mắt lóe lên, “Anh…thích đồ ngọt?”
“Không thể nào?” Tra Tự mặt lạnh lùng, mắt không một gợn sóng đáp.
Chúc Thận có cảm giác nếu như cậu nói thêm lời nào nữa, sẽ bị diệt khẩu.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, cái này cho anh luôn, tôi không đói bụng!” Khát vọng muốn sống của Chúc Thận lập tức online, đem miếng bánh trên tay đưa lại cho Tra Tự.
Tra Tự nhìn miếng bánh kem vị trà xanh mình cắn răng từ bỏ, hiện tại lại trở về với mình, trong lòng vui vẻ.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Là có thể chọn món tùy ý sao!!!
Nhìn ánh mắt của Chúc ham ăn, Tra Tự ậm ừ một tiếng xem như ngầm đồng ý.
“Vậy để tôi liệt kê: thịt cừu hấp……”
“…”
Sau khi trở lại biệt thự, Chúc Thận nhìn thấy thứ được chuyển tới, là cây cây cỏ cỏ, cậu không hiểu mấy cái này, nhìn Tra Tự chuyển những cái đó đến nhà kính.
Tra Tự không cho cậu đi ra vườn, nên cậu liền nằm trên cửa sổ đối diện vườn hoa hồng nhìn ra, không biết anh ta nghĩ gì mà trồng loại hoa hồng có thể ăn được, chẳng lẽ là sợ nếu như đem tặng hoa hồng bị trả về thì còn có thể dùng để ăn ư?
Chúc ham ăn lại bắt đầu tính toán thời gian hoa hồng nở, chờ đến lúc Tra Tự không có nhà lén lút hái một ít để làm bánh.
Trong lúc cậu đang thèm thuồng hoa hồng của người khác, nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phòng khách vang lên, là lão trung niên dầu mỡ. Chúc Thận cố ý không trả lời cuộc gọi, chờ tới khi trở về phòng mới gọi lại.
“Tài liệu về hạng mục đó đã gửi cho con, nhân lúc tình cảm của hai người còn đang tốt, nói với cậu ta nhiều chút, chờ dự án này thành công, ba sẽ chia phần cho con.” Khi Tra Tự không có mặt Chúc Dung Tuấn cũng chẳng thèm diễn vai người cha yêu thương con nữa, nói chuyện với Chúc Thận mà lạnh lùng cứ như cấp trên giao nhiệm vụ cho cấp dưới.
“Ò.” Chúc Thận trả lời cho có lệ, dù sao việc của Tra Tự, Chúc Dung Tuấn cũng không quản được.
“Lần trước không phải con muốn tu sửa mộ cho mẹ con sao? Chỉ cần việc này thành công, ba sẽ trả tiền.”
Chúc Thận định cúp điện thoại, bỗng nghe Chúc Dung Tuấn nói vậy.
Tuy rằng cậu không phải nguyên chủ, nhưng sau khi xem nhật kí, Chúc Thận biết được mẹ nguyên chủ không phải tiểu tam, chồng ốm yếu, gia đình nghèo khó, nhưng vợ chồng rất hạnh phúc, là Chúc Dung Tuấn xem trọng nhan sắc của bà, dùng thủ đoạn bỉ ổi, chiếm đoạt người.
Cái chết của mẹ nguyên chủ có liên quan rất nhiều đến Chúc Dung Tuấn, vậy mà giờ tu sửa mộ cũng ra điều kiện, thật rác rưởi.
“Nếu tôi không làm được thì không trả tiền sao?” Người ngoài như Chúc Thận cũng cảm thấy ghê tởm, chẳng thèm quan tâm việc cậu chỉ là pháo hôi, mà nói.
“Ý của tôi là vậy sao? Anh cứ nhất quyết phải vặn lại lời tôi nói sao, có phải là vì có Tra Tự, anh liền ương ngạnh như vậy?” Chúc Dung Tuấn đối với đứa con riêng này không có tình cảm gì, nếu không phải vì dư luận, năm đó ông ta cũng không đem đứa con này về.
“Tôi tu sửa mộ có thể nhờ Tra Tự, dù sao anh ấy cũng sẽ không mặc kệ mẹ vợ của mình. Nếu muốn hạng mục thành công, ông vẫn là nên cho tôi thứ khác.” Chúc Thận cúp máy, trực tiếp đổi tên ghi chú từ “Lão trung niên dầu mỡ” thành “Đồ buồn nôn".
Thời buổi này việc tu sửa mộ đối với gia đình bình thường sẽ rất tốn kém, nhưng mấy vạn đối với Chúc gia chẳng là gì, vậy mà ông ta còn không muốn bỏ ra. Chúc Thận ở Chúc gia cũng chẳng sung túc, sinh hoạt phí hàng ngày cũng chẳng khác gì đứa trẻ bình thường, còn chẳng bằng số lẻ tiền tiêu vặt của Chúc Dao.
“Haiz, vẫn là xem hôm này có nhận được thông báo phỏng vấn nào không.” Chúc Thận nhớ tới tiền taxi hôm nay và số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng, quyết định phải tìm việc càng sớm càng tốt.
Sau khi đăng kí vài cuộc phỏng vấn, giờ ăn tối đã đến, đây là bữa ăn thịnh soạn nhất cậu có từ khi đến đây.
Tra Tự ăn mấy cái bánh kem rồi nên cũng không đói, phần lớn trên bàn chỉ nghe thấy tiếng Chúc Thận gắp đồ ăn.
“Ngày mai tôi sẽ trở lại công ty, lầu một cậu có thể tùy ý đi lại, nhưng lầu hai trừ phòng cậu ra không được động vào thứ gì, vườn hoa có thể nhìn nhưng không được chạm vào nốt.” Tra Tự vừa nói vừa nhìn Chúc Thận đang ăn tôm.