Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Kịch Bản Pháo Hôi, Thật Sảng Khoái!

Chương 10: Bánh kem

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay lúc Chúc Thận còn đang diễn tới nghiện thì sau lưng bỗng có cảm giác ớn lạnh, như bị ai đó theo dõi, cậu lập tức bình tĩnh lại. Đây là địa bàn của nhân vật chính, cậu là pháo hôi còn Úc Phi chỉ là một tên trong đoàn sủng, không biết chừng còn có những tên đoàn sủng khác đang đứng xa quan sát.

Mạng sống vẫn quan trọng, Chúc Thận im miệng, nhưng vậy cũng đủ làm cho không khí trở nên khó xử.

Đàm Úc Phi không mấy vui vẻ nhìn Chúc Dao, cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng này, thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại ai đó reo lên.

“Ngại quá, tôi có điện thoại.” Chúc Thận đi sang một bên, liếc mắt sang thấy hai người kia bắt đầu trò chuyện, bấm trả lời cuộc gọi của Tra Tự.

“Cậu đi đâu, sao không ở nhà?”

“Tôi cũng có việc ra ngoài.” Chúc Thận thất thần nhìn bức tượng trả lời.

“Cậu đang ở đâu? Có người mang đồ tới, nhưng không ai ở nhà mở cửa.

“Tôi ở đại học A, cách nhà xa, vẫn là anh tự về mở cửa đi.” Cún giữ cửa Chúc Thận tức giận nói.

“Chờ đó tôi đến đón cậu.” Tra Tự nói xong liền cúp máy, cậu nhìn chằm chằm di động chẳng hiểu anh ta đang làm gì.

Tới đón mình làm gì? Sao anh ta không tự mình về luôn?

Có nhẽ nào Tra Tự cũng biết đại học A là nơi Chúc Dao học, nên muốn tình cờ gặp?

Đến khi Chúc Thận trở lại, Đàm Úc Phi và Chúc Dao đã bình thường trở lại, không biết đang nói gì mà Chúc Dao thì mặt đầy ý cười, còn Úc Phi thì như đã bị mê hoặc.

“…Tôi có việc, đi trước.” Cậu làm cái bóng đèn, vẫn là nên rời đi, không lại không nhịn được mà điên điên khùng khùng.

“Cùng đi đi, Úc Phi cũng muốn rời đi, tôi tiễn các cậu.” Chúc Dao nhướng mày nhìn Chúc Thận, vẻ mặt khıêυ khí©h.

Chúc Thận nhịn xuống, cố ý làm bộ chản nản đi về phía trước, cậu không muốn nhìn mặt hai người này nữa, quá mệt mỏi.

Vừa đi vừa thắc mắc, rõ ràng lúc sáng nhìn như Chúc Dao có ý với chồng cậu mà bây giờ đối với Đàm Úc Phi cũng như có tình cảm?

Đi được một đoạn, cậu nhìn xung quanh, vẫn có cảm giác như bị ai đó nhìn, rất khó chịu.

Thoát khỏi những ánh mắt đó, Chúc Thận đã đi đến cổng trường, cậu nhìn xe Tra Tự đã đậu ở đó, vừa định đi qua, liền thấy Tra Tự không phải ở trong xe mà lại từ quán cà phê bên cạnh đi ra, trên tay cầm một hộp bánh kem.

“Ra tới rồi?”

Chúc Thận gật đầu, ôm lấy hộp bánh kem nhỏ.

“Đi thôi.” Tra Tự mang kính râm, không nhìn được ra biểu cảm, cậu quay đầu nhìn Đàm Úc Phi thấy đối phương vẫy tay, vì thế gật gật đầu rồi theo Tra Tự lên xe.

Khi xe vừa đi khỏi, điện thoại Chúc Thận vang lên.

[Đồ phiền phức: Mày quản chồng mình cho tốt vào, tao không thích bị quấy rầy.]

Hình đại diện là Chúc Dao, cho nên “đồ phiền phức” là anh ta.

[Chúc Thận: ?]

[Đồ phiền phức: Đừng nghĩ rằng mua bánh kem mà tao thích, là tao sẽ chấp nhận.]

[Đồ phiền phức: Nhưng mà mày cũng thật đáng thương, đã kết hôn rồi mà chồng còn tơ tưởng người khác.]

Chúc Thận trợn tròn mắt nhìn ảnh đại diện của Chúc Dao, rõ ràng là anh ta vẫn còn có ý với Tra Tự.

Chẳng buồn nhìn vào điện thoại nữa, cậu tắt máy bỏ vào túi, nhìn hộp bánh ngọt trong tay rồi lại nhìn Tra Tự.

Tra nam không chỉ muốn tình cờ gặp, mà còn cố ý đi mua bánh kem Chúc Dao thích ăn, không ngờ rằng lại thấy cảnh Chúc Dao đang thân mật với người đàn ông khác, tức giận nhưng cũng sợ mất mặt, liền giả bộ như là dành cho người bạn đời mới cưới của mình.

Nói không chừng sau cái kính râm đó anh ta đã nhìn lén Chúc Dao nhiều lần.

Chúc Thận tự mình suy diễn lung tung, trong lòng còn thầm mắng “cẩu nam nhân”, bỗng thấy đùi nhẹ đi, là Tra Tự cầm hộp bánh đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »