“Tra nam đúng là một tên cặn bã, mới hôm trước còn ôm hoa hồng đi tỏ tình, mà ngày hôm sau đã cùng Chúc Dao lăn giường.”
“Tại sao nam chính còn chưa xé xác tên cặn bã này? Hắn sắp xuống tay với Chúc Thận rồi kìa!”
Trên bàn làm việc trong góc phòng, một thanh niên mặc áo sơ mi uể oải mà nằm bò ra bàn, tóc vểnh lên, lộ ra cái gáy trắng nõn. Chúc Thận nghe bên tai tiếng đồng nghiệp bàn tán thảo luận, không khỏi thở dài trong lòng một tiếng.
"Ài, lại nữa rồi."
Gần đây hai đồng nghiệp bàn bên đang xem một cuốn tiểu thuyết đoàn sủng, trong đó có một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu, mỗi ngày giờ nghỉ trưa, cậu đều nghe thấy bọn họ chê bai, bàn tán về cốt truyện.
"Ngày cuối cùng của kỳ thực tập, vẫn không thể cho cậu yên ổn nghỉ trưa sao?"
Chúc Thận che lỗ tai lại, chầm chậm dịch sang một bên, ngay khi cậu áp sát gần tới tường lại bất ngờ bị đẩy một cái thật mạnh từ phía bên kia.
"Không phải bây giờ thế giới hiện đại đã không còn yêu quái nữa sao? Bức tường này bị sao vậy?"
“Chúc Thận! Đừng quên cậu gả qua đây với mục đích gì!”
Chúc Thận choáng váng một hồi, mở mắt ra phát hiện mình đang ở bên ngoài, đứng cách đó không xa là một thanh niên tóc xoăn màu nâu hạt dẻ đang nhìn cậu với ánh mắt chán ghét.
“Chúc Dao, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa, đã đến lúc về lớp học rồi.”
Sau đó, Chúc Thận còn chưa kịp phản ứng, thanh niên tóc xoăn đã lên xe rời đi, để lại cho cậu một làn khói từ ống xả xe.
Chúc Thận vừa ho khan vừa nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, Chúc Dao? Đó không phải là tên của vai chính thụ trong cuốn sách đoàn sủng mà đồng nghiệp mỗi ngày đều nhắc đến hay sao? Cùng với lời đối phương nói về việc kết hôn, Chúc Thận đột nhiên thấy có một dự cảm không tốt.
Cậu sẽ không xuyên thư đâu, phải không?
Trong sách, thân phận của Chúc Thận chính là em trai cùng cha khác mẹ của nhân vật chính thụ vạn người mê - Chúc Dao, cậu là con riêng - pháo hôi ( bia đỡ đạn) trong truyện, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp mà bị ép liên hôn.
Ngay lúc Chúc Thận đang suy nghĩ về cuộc đời, đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh của một người đàn ông.
“Cậu còn tính đứng đó bao lâu nữa?”
Chúc Thận lúc này còn đang ngơ ngác đứng trước cánh cổng sắt lớn của ngôi biệt thự, hai bên đều là những cây cột, nếu không phải nhìn thấy màn hình chuông cửa, Chúc Thận thiếu chút nữa còn tưởng rằng mấy cây cột này cũng thành tinh rồi.
Sau khi âm thanh của nam nhân đó vừa kết thúc, cánh cổng sắt phát ra một tiếng nặng nề “cạch cạch” rồi mở ra.
Không có ai ra chào đón cậu, có thể thấy rằng cậu không được hoan nghênh cho lắm, Chúc Thận đẩy cánh cửa biệt thự vẫn còn hé mở ra mà đi vào.
“Nguyên liệu đã mua xong rồi, cậu đi nấu cơm đi.”