Qủa cầu nhỏ lông vàng đang chơi đùa cùng Cố Âm bỗng nhiên hắt xì một tiếng. Cố Âm vuốt đầu nó, hỏi quản gia: “Chú Uông, Kim Nguyên Bảo có phải bị cảm không?”
“Chắc là không phải đâu, hôm qua vừa mới kiểm tra xong, sức khỏe nó vẫn tốt mà.”
Chú Uông đang nói, di động của Cố Âm liền vang lên. Một tay vuốt ve con chó, một tay nhận cuộc gọi của Lục Ninh Ninh: “Ninh Ninh, có chuyện gì thế?”
Giọng của Lục Ninh Ninh vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia: “Hôm nay mình được nghỉ, có thể ra ngoài chơi rồi!”
Cô về nước lâu như vậy, ngoại trừ tham gia tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ, vẫn chưa được đi đâu chơi, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Cố Âm gật đầu nói với cô: “Được, nhưng mà một lát nữa mình phải ghé qua tiệm xem qua một chút, hay là chúng ta hẹn gặp ở cửa tiệm của mình đi, được không?”
Lục Ninh Ninh bất ngờ hỏi cô: “Cậu cũng mở cửa tiệm nữa cơ à?”
Cố Âm nói: “Ba cái.”
Lục Ninh Ninh: “…..”
Được rồi.
Cố Âm không chơi đùa với con chó nữa, chuẩn bị một chút rồi đi đến cửa tiệm thứ ba. Tối hôm qua có một trận náo động lớn đến như vậy, toàn bộ giới kinh doanh trò chơi Jubensha ở thành phố A đều có thể nghe nói, hôm nay mấy người bạn còn nhắn tin hỏi thăm cô.
Cửa tiệm thứ ba vừa mới khai trương được hơn một tháng, không nghĩ đã có người để mắt đến. Tuy tối hôm qua đám người đó không dám thừa nhận, nhưng Cố Âm cũng đoán biết người trong ngành gây ra.
Trên đường đi đến cửa tiệm thứ ba, trong đầu cô nhẩm qua một lượt tất cả những cửa tiệm đang kinh doanh trò chơi Jubensha ở thành phố A, chọn ra những đối tượng khả nghi nhất.
“Tối hôm qua sao mấy anh không gọi điện cho em! Em muốn xem thử mấy tên tiểu tử đó to gan như thế nào!” Một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi trong tiệm, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ.
Người trẻ tuổi này tên là Tần Nhạc, là em họ của Cố Âm, năm nay đang học năm thứ ba. Ngày thường anh ta không có việc gì sẽ đến tiệm của Cố Âm làm việc bán thời gian, đóng giả NPC, giả quỷ dọa người.
Theo như lời cậu ta nói, cuộc sống này quá buồn chán mà.
Cố Âm vừa vào cửa liền nghe bọn họ nói chuyện hăng say: “Hôm nay sao lại náo nhiệt vậy?”
Tần Nhạc thấy cô tới, nhanh chóng đứng dậy bước tới: “Chị họ, nghe nói tối qua mọi người náo loạn, náo tới tận cục cảnh sát hả?”
“Không việc gì đâu, chỉ chuyện nhỏ thôi.” Cố Âm xách theo cái túi mỉm cười với cậu ta, sau đó cô liếc quanh trong tiệm một vòng, “Tất cả đã thu dọn xong xuôi hết rồi à?”
“Đúng vậy, tối hôm qua bọn em cùng anh Húc thu dọn xong rồi mới đi ngủ!” A Phi nhanh nhẩu đưa tay trả lời, thấy Cố Âm nhìn qua, có chút hơi ngượng ngùng, “À thì, chị thật sự là bà chủ của bọn em à? Sao bọn em có bà chủ xinh đẹp như vậy mà trước giờ anh Húc không chịu nói cho bọn em biết chứ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Những người còn lại cũng nhao nhao phụ hoa theo.
Thực sự thì trước đêm hôm qua Cố Âm chưa từng đến cửa tiệm thứ ba của mình. Khi cô mở cửa tiệm đầu tiên, mọi việc đều do chính cô đích thân làm lấy, nhân viên của tiệm thứ nhất cô nắm rất rõ. Bởi vì quy mô của cửa tiệm cũng không lớn, nên Cố Âm mới nảy sinh ý tưởng mở cửa tiệm thứ hai, chọn vị trí cũng rất gần với cửa tiệm thứ nhất, tương đương như một cửa tiệm plus, cô và Triệu Húc cùng nhau chuẩn bị. Rồi tới cửa tiệm thứ ba, cô chỉ chịu trách nhiệm cho việc thúc đẩy thị trường, còn những chuyện khác thì cô buông tay, mọi việc đều giao cho Triệu Húc, trở thành một chưởng quầy phủi tay, vui vẻ và thoải mái.
Hiện tại Triệu Húc là tổng quản lý của cả ba cửa tiệm, Cố Âm ngày thường phụ trách việc kiểm tra sổ sách đếm tiền, sau đó mỗi tháng phát lương cho nhân viên là xong.
“Thế này đi, chọn một ngày nào đó ba cửa tiệm của chúng ta gặp mặt nhau một chút, để mọi người làm quen với nhau.” Cố Âm đề nghị.
“Được được,” A Phi như chân chó của Cố Âm, cô nói cái gì hắn đồng ý cái nấy. “Trước tiên để em tự giới thiệu, em là A Phi, em là quản lý các nhân viên của cửa tiệm thứ ba, cũng là người chủ trì mảng kịch bản hài của cửa tiệm chúng ta. Còn đây là Thố Cơ, là tiểu thiên hậu mảng kịch bản tình cảm. Còn đây là Âu Hoàng, phụ trách chủ yếu là kịch bản kinh dị. Chị đừng thấy bây giờ cậu ta đang đứng ở dương gian mà xem thường, chỉ một giây sau là cậu ta có thể đưa chị xuống đến âm phủ luôn cũng được đó.”
Cố Âm cười một tiếng, nói với bọn họ: “Được rồi, nếu có thời gian chị sẽ dẫn bạn bè đến đây chơi.”
“Không thành vấn đề!”
Tần Nhạc nhìn vẻ mặt hớn hở của A Phi, họ nhẹ một tiếng: “Quản lý nhân viên cửa tiệm này, em thật lòng nhắc anh một chút, chị họ của em đã kết hôn rồi, hơn nữa anh rể của em bụng dạ hẹp hòi lắm.”
“……” A Phi ngay lập tức mở to mắt.
Cố Âm lấy điện thoại ra, nói với Tần Nhạc: “Cậu nói lại câu lúc nãy đi, tôi thu âm lại rồi gửi cho Thẩm Niệm Lâm nghe thử.”
“……” Chị họ, không đến mức như vậy chứ.
“Phải rồi, vậy đã điều tra rõ hôm qua là ai làm không?” Tần Nhạc nhanh trí đổi đề tài.
Triệu Húc nãy giờ im lặng ngồi một bên, lúc này mới lên tiếng: “Tôi suy đoán, chỉ có thể là người cùng ngành làm ra chuyện này.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Cố Âm nói, “Nếu không có chứng cứ thì chúng ta cũng không làm được gì, cứ từ từ quan sát đã.”
“Ừ.” Triệu Húc gật đầu lên tiếng.
Bên ngoài cửa tiệm vang lên tiếng giày cao gót, Lục Ninh Ninh tay cầm túi xách đi vào: “Cố Âm.”
Cố Âm nghe cô gọi tên mình, liền vẫy tay chào, và giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn tôi, Lục Ninh Ninh.”
“Xin chào.” Lục Ninh Ninh chào hỏi mọi người trong tiệm, đảo mắt nhìn quanh: “Cửa tiệm của cậu nhìn cũng không tệ lắm, trang hoàng rất đẹp.”
“Thật không?” Cố Âm hơi có chút đắc ý, “Đều do tự tay mình thiết kế đấy.”
Bởi vì cửa tiệm thứ ba chủ yếu tập trung vào những kịch bản thực tế, nên diện tích của cửa tiệm thứ ba này là lớn nhất, trang trí sang trọng nhất, đương nhiên chi phí bỏ ra cũng là lớn nhất.
“Nào, tới đây ngồi đi.” Cố Âm gọi Lục Ninh Ninh ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại bảo A Phi lấy cho cô hai hũ sữa chua: “Đây là sữa chua của cửa tiệm mình, là do mình đặt làm riêng, chỉ có cửa tiệm của chúng mình mới có thôi.”
“Thật không? Vậy để mình nếm thử,” Lục Ninh Ninh mở nắp hũ sữa chua ra, lấy muỗng nếm thử một ngụm,” Ừ, hương vị cũng không tồi, là bán ở trong tiệm phải không?”
“Đúng vậy, có không ít người đặc biệt đến mua sữa chua. Nếu như cậu chơi mấy kịch bản trong tiệm, còn sẽ được giảm giá nữa.”
“Chà, nhìn không ra, cậu còn rất biết cách làm ăn đấy!”
“Cũng không còn cách nào cả, cũng tại mê tiền mà ra.”
“A.” Nhắc tới tiền, Lục Ninh Ninh liền không nhịn được mà thở dài, “Ví tiền của mình bây giờ sắp xẹp lép rồi, cậu thì sao?”
Cố Âm cũng mở hũ sữa chua ra, ăn một miếng: “Sinh nhật năm ngoái của mình, Thẩm Niệm Lâm có tặng mình một khoản tiền, những gì mình kiếm được từ khoản tiền đó đều là của mình, thua lỗ thì anh ấy chịu.”
Lục Ninh Ninh: “……”
Loại chuyện tốt như vậy, khi nào thì đến lượt cô chứ??
“Vậy cậu kiếm tiền như thế nào?”
Cố Âm nhướng mày: “Chi phí mở ba cửa tiệm này, chính là từ tiền lãi kiếm được từ khoản tiền đó.”
“……” Lục Ninh Ninh như ngậm một miệng chanh, “Mình không tin là cậu chưa từng bị thua lỗ.”
Cố Âm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là chưa từng luôn, trong tay mình còn đầu tư thêm mấy đầu cổ phiếu cố định nữa, mỗi tháng trước khi chốt, Thẩm Niệm Lâm sẽ tư vấn cho mình tháng này có nên mua hay không, nếu mua thì mua số lượng bao nhiêu là đủ, rồi loại nào nên mua thêm vào loại nào cần phải bán ra.”
“……” Lục Ninh Ninh trầm mặc một chút, “Như vậy thì cậu xem anh ấy như là người quản lý tài sản của cậu à?”
“Lời nói của người quản lý tài sản cũng không có tác dụng bằng lời của anh ấy, mình chỉ tin lời anh ấy nói thôi.”
Lục Ninh Ninh hiếu kỳ nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu không sợ anh ấy lừa cậu sao?”
Cố Âm nói: “Cũng không đến mức như vậy, mình chỉ dùng một ít tiền nhàn rỗi trong tay để đầu tư thôi, chứ không đặt cược cả tính mạng mình vào đó.”
[《 một ít tiền nhàn rỗi 》]
[《 một ít tiền nhàn rỗi》]
[《 tiền nhàn rỗi cả trăm tỷ đồng 》]
Cố Âm: “……”
Đúng vậy, chỉ là chút tiền nhàn rỗi mà thôi.
“Cái đó….” Lục Ninh Ninh cầm di động lên, để sát vào Cố Âm, “Cậu nói cho tớ biết, cậu mua những loại nào rồi? Cho mình theo với.”
“……” Cậu không sợ mình lừa cậu sao?
Chơi với Lục Ninh Ninh suốt cả một ngày, đến chạng vạng tối Cố Âm mới về đến nhà. Kim Nguyên Bảo đang chơi đùa ở trong sân thấy cô trở về, liền sủa ăng ẳng và nhào vào người cô. Cố Âm ngồi xổm xuống chơi đùa cùng nó, Thẩm Niệm Lâm từ trong nhà đi ra, dựa lưng vào cửa kính nhìn cô: “Em về rồi à?’
Cố Âm nghe thấy giọng anh liền ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Niệm Lâm mặc trên người một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, chân mang đôi dép lê, trong tay cầm một chiếc cốc.
Chiếc cốc màu đen tuyền, nó là một cặp với chiếc cốc màu hồng của Cố Âm. Trước đây cô rất thích chiếc cốc này, nhưng sau khi tin tức về mối quan hệ của anh ta với Vương Tư Kỳ được truyền ra, cô không thèm đυ.ng đến nó nữa, cũng không ngờ Thẩm Niệm Lâm vẫn đang còn dùng.
Người đàn ông này so với chó mặt còn dày hơn!
“Trong cốc của anh chắc không phải là cẩu kỷ tử ngâm chứ?” Cố Âm cố ý nói một câu. Thẩm Niệm Lâm trầm mặt một chút, đưa cái cốc đang cầm trong tay cho cô: “Em có muốn thử một chút không?”
“Em không muốn uống đồ thừa của anh.” Cố Âm vỗ đầu con chó Kim Nguyên Bảo, đứng lên chuẩn bị quay vào nhà. Thẩm Niệm Lâm nhìn động tác của cô và xoay người tránh sang một bên, từ phía sau nói với cô: “Chuyện xảy ra trong tiệm em đã điều tra rõ ràng chưa?”
Cố Âm vừa thay giày, vừa nói: “Chắc là người trong ngành gây ra.”
Thẩm Niệm Lâm đi vào trong phòng, cầm một tập hồ sơ đưa cho cô: “Em quen ông chủ Mộng Chi Cảnh không?”
“Trong cuộc họp của hiệp hội kịch bản em có gặp qua một lần.” Cố Âm nhận lấy tập hồ sơ trong tay anh, không cần anh giải thích, cũng đoán được ý của anh, “Là người của Mộng Chi Cảnh gây ra à?”
Mộng Chi Cảnh là cửa tiệm chuyên về kịch bản trinh thám điều tra phá án, do nhiều người hùn hạp góp vốn cùng nhau kinh doanh, khắp nơi trên cả nước đều có chi nhánh. Trước khi Cố Âm khai trương cửa tiệm, việc làm ăn của cửa tiệm này là tốt nhất ở thành phố A. Lúc trước Cô Âm cũng từng chơi trò chơi Jubensha ở cửa tiệm của bọn họ, thấy rất hứng thú với trò chơi này, mới quyết định mở riêng một cửa tiệm để mình vui đùa.
Bây giờ cửa tiệm của cô rất lớn, nhân viên cũng nhiều hơn, cô giờ đây không còn ý nghĩ chỉ là chơi đùa nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều người dựa vào công việc này để kiếm cơm ăn.
“Lúc trước mấy người đó đã tiếp xúc với ông chủ của họ, em định xử lý như thế nào?” Thẩm Niệm Lâm hỏi cô: “Muốn giao cho cảnh sát, hay tìm người để trả thù?”
Cố Âm xem xong tập hồ sơ, suy nghĩ một lúc, rồi nói với Thẩm Niệm Lâm: “Không nên như thế, làm ăn kinh doanh vẫn nên dĩ hòa vi quý, nếu em cứng rắn với bọn họ, không chừng bọn họ lại cứ cách vài ba ngày lại đến tiệm của em để gây sự, nếu thường xuyên xảy ra như vậy, thì khách hàng cũng không dám đến cửa tiệm của em nữa.”
Thẩm Niệm Lâm gật đầu đồng ý: “Nói không sai.”
“Để tìm thời gian thích hợp em sẽ đi một chuyến đến nói chuyện với ông chủ của họ.” Cố Âm cầm tập hồ sơ chuẩn bị lên lầu, vừa đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm Lâm nói một câu.”Cái này, cảm ơn anh.”
Thẩm Niệm Lâm khóe môi cong lên: “Đừng khách sáo.”
Anh nhìn Cố Âm: “Có điều em đi một mình anh cảm thấy không yên tâm, chi bằng….”
“Em sẽ gọi Triệu Húc đi cùng em.”
Khóe miệng của Thẩm Niệm Lâm cụp xuống.