Điện thoại gọi đến Tổng giám đốc Vạn đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy. Vương Tư Kỳ còn chưa kịp mở miệng, Tổng giám đốc Vạn ở đầu dây bên kia đã nói trước: “Kỳ Kỳ à, tôi biết cô tìm tôi vì chuyện gì, tôi đã liên hệ với Tổng giám đốc Phương bên phía Bunny rồi, chuyện này không dễ làm lắm đâu.”
Vương Tư Kỳ nghe ông ta nói vậy thì tâm trạng chìm xuống hơn nửa: “Có Tổng giám đốc Vạn ra mặt, còn có chuyện gì không làm được chứ?”
Bình thường những lời này còn có thể nịnh nọt được ông ta, nhưng lúc này thì đúng là không dùng được: “Tôi đành phải nói cho cô biết vậy, hôm nay Cố Âm đích thân đến tìm Tổng giám đốc Phương, bảo anh ta đổi cô đi.”
Vương Tư Kỳ choáng váng, và sau đó lại càng tức giận hơn: “Cố Âm? Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta có cổ phần ở Bunny đúng không ?”
Tổng giám đốc Vạn: “Cô có biết mỗi năm cô ta tiêu phí bao nhiêu tiền cho Bunny không? Giống như lời cô nói vậy, Cố Âm cũng được tính là cổ đông của Bunny đấy.”
Vương Tư Kỳ tức đến mức cười thành tiếng: “Cho dù cô ta có là cổ đông đi chăng nữa cũng không thể tự mình quyết định chứ?”
“Tôi nghe Tổng giám đốc Phương nói, phu nhân Lục tìm mấy vị phu nhân khác cũng khách hàng cao cấp của Bunny, bọn họ liên hợp lại viết thư phản đối việc cô làm đại sứ thương hiệu.”
“Phu nhân Lục? Bà ta là ai? Chuyện này thì liên quan gì đến mấy người bọn họ chứ?”
“Mối quan hệ giữa mấy người trong giới thượng lưu phức tạp lắm, chắc bọn họ vì muốn giúp Cố Âm nên mới làm vậy.” Bên kia điện thoại truyền đến một ít tạp âm, Tổng giám đốc Vạn qua loa khuyên cô ta mấy câu, “Cô cũng đừng cố chấp với Bunny nữa, không phải còn mấy cái thương hiệu khác sao, sẽ còn cách khác mà. Trước tiên cứ vậy đi, bên này tôi còn có chút việc.”
Vương Tư Kỳ nghe thấy âm thanh ngắt kết nối liền vung tay ném điện thoại ra ngoài cho hả giận.
Lưu Na nhìn chiếc điện thoại bị cô ta ném đi thật xa và hỏi: “Tổng giám đốc Vạn nói thế nào?”
Vương Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta nói Cố Âm đích thân đến tìm Tổng giám đốc Phương, bảo ông ta đổi tôi đi, còn liên hợp với mấy người phu nhân Lục gì đó viết thư phản đối, ôi, đúng là cười chết tôi rồi.”
Lưu Na nhíu mày, không nhịn được trách cứ hai câu: “Em đã bảo chị trước khi ký hợp đồng thì không được để lộ tin tức, giờ thì hay rồi….”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang: “Chuyện này trách tôi được chắc? Nếu như Cố Âm đã muốn chỉnh tôi thì kể cả sau này khi chính thức thông báo với truyền thông cô ta cũng sẽ có cách khác!”
Nói đến đây, Vương Tư Kỳ cuộn tay lại càng chặt , cô ta cầm theo túi xách của mình đi ra ngoài: “Không được, tôi phải đi tìm Thẩm Niệm Lâm.”
Qủa nhiên Tổng giám đốc Vạn không đáng tin cậy, vẫn là Thẩm Niệm Lâm có nhiều thủ đoạn, từ trước đến nay những cái gì anh đã đồng ý với cô thì đều có thể làm được hết.
[Ói — vậy mà còn không biết xấu hổ đi tìm nam chính]
[Có dự cảm con Kỳ Kỳ lại muốn bị mất mặt, đau lòng [đầu chó]]
[@Thẩm Niệm Lâm, nếu anh dám giúp cô ta thì đêm nay anh chỉ có thể ngủ ở phòng bếp]
Cố Âm đã trở lại công ty làm việc nhất thời phấn chấn tinh thần. Cái gì? Vương Tư Kỳ đi tìm Thẩm Niệm Lâm à?
Tổng giám đốc Vạn của cô ta đâu? Là không được sao ?
Cố Âm không còn lòng dạ nào làm việc tiếp được nữa, chỉ muốn thông qua sóng bình luận xem trò vui.
Vương Tư Kỳ trực tiếp đến công ty của Thẩm Niệm Lâm, bị lễ tân ở tầng dưới chặn lại. Tâm trạng Vương Tư Kỳ vốn không tốt, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi: “Cô không biết tôi là ai sao?”
Cô ta giơ tay tháo kính râm trên mặt mình xuống, khẽ nhướng đôi mày đẹp nhìn về phía nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân nhìn cô ta cười: “Tôi biết mà, cô là cô Vương Tư Kỳ, nhưng cô cũng cần phải hẹn trước mới được.”
“….Được, cô chờ đấy cho tôi.” Vương Tư Kỳ lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cho Thẩm Niệm Lâm, nhưng không có ai nghe máy. Nhân viên lễ tân không hề thúc giục cô ta, kiên nhẫn đứng ở bên cạnh nhìn. Qua thêm một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng có người nhận, là trợ lý của Thẩm Niệm Lâm: “Cô Vương, Tổng giám đốc Thẩm đang họp, cô tìm ngài ấy có chuyện gì không?”
Thiếu chút nữa Vương Tư Kỳ liền chửi ầm lên “Họp ptsd”*, thật vất vả mới nhịn xuống cảm xúc hỏi anh ta: “Khi nào thì anh ấy họp xong ?”
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn. “Chắc phải một lúc nữa, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp.”
“Không cần, tôi muốn trực tiếp nói chuyện với anh ấy.”
“Vậy thì phiền cô đợi thêm một lát để tôi đi hỏi.” Trợ lý ngắt điện thoại, một lát sau, điện thoại bàn ở quầy lễ tân vang lên. Nhân viên lễ tân nhận điện thoại, trả lời mấy câu, sau khi cúp điện thoại thì nói với Vương Tư Kỳ: “Cô Vương, mời cô đến phòng nghỉ bên cạnh chờ một lát.”
Vương Tư Kỳ nhìn phòng nghỉ mà cô ta chỉ thì đầu mày nhăn lại: “Ở trong này?”
“Đúng vậy.” Nhân viên lễ tân mỉm cười.
Vương Tư Kỳ mím môi, tâm trạng cực kỳ không tốt, thế mà Thẩm Niệm Lâm lại không mời cô ta đi lên.
Cô ta đi theo nhân viên lễ tân đến phòng nghỉ, lại đợi thêm nửa giờ đồng hồ thì Thẩm Niệm Lâm mới đến đây. Vương Tư Kỳ vốn đang nghẹn một bụng tức giận, nhưng lúc này khi nhìn thấy anh, tức giận liền tiêu tan hơn phân nửa.
Ai mà đành lòng phát giận với một người đàn ông đẹp trai như vậy chứ!
“Tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi Thẩm Niệm Lâm vào phòng nghỉ, không ngồi xuống mà đứng luôn ở cạnh cửa hỏi cô ta. Lúc này Vương Tư Kỳ không rảnh để ý đến chuyện này mà vội vàng cáo trạng với anh: “Hôm nay Cố Âm đi tìm Tổng giám đốc Phương của Bunny, phá hỏng chuyện làm đại sứ thương hiệu của em rồi.”
Thẩm Niệm Lâm nghe xong hơi nhướng mày, anh là người từ trước đến nay không để lộ cảm xúc ra ngoài nên nhất thời Vương Tư Kỳ đoán không ra suy nghĩ của anh.
“Vì vậy nên cô đặc biệt đến đây để cáo trạng với tôi sao?” Thẩm Niệm Lâm không nhẹ không nặng hỏi một câu.
“Em không có ấu trĩ như vậy.” Tuy đúng là cô ta có tâm tư này, nhưng nhất định sẽ không thừa nhận, “Bây giờ em không liên lạc được với Tổng giám đốc Phương, nên mới đến tìm anh giúp em nghĩ biện pháp.”
Thẩm Niệm Lâm không trả lời cô ta ngay lập tức, anh nhìn cô ta trong chốc lát rồi mới mở miệng hỏi: “Cô muốn làm đại sứ thương hiệu của Bunny? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến.”
Không hiểu sao Vương Tư Kỳ hơi chột dạ, cô ta ho nhẹ một tiếng nói với anh: “Đây là cơ hội do công ty ra mặt tranh thủ giúp em, nếu em có thể lấy được công việc này, sẽ rất có lợi đối với con đường phát triển sự nghiệp sau này của em.”
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch môi, anh nhìn cô ta: “Vậy sao cô không bảo công ty tiếp tục giúp cô tranh thủ đi, không thì đi nhờ Tổng giám đốc Vạn giúp một tay cũng được.”
Sắc mặt của Vương Tư Kỳ đột nhiên trắng bệch, hóa ra anh biết tất cả mọi chuyện?!
“Không phải, anh nghe em giải thích, em và tổng giám đốc Vạn…..”
“Tôi không có hứng thú với chuyện của cô và tổng giám đốc Vạn.” Thẩm Niệm Lâm cắt ngang lời cô ta, “Vương Tư Kỳ, tôi đã nói với cô đừng có đến trêu chọc Cố Âm, đúng không? Đầu tiên là gửi thiệp mời cho cô ấy, tiếp theo là chuyện đại ngôn của Bunny, cô muốn làm gì?”
Vương Tư Kỳ mím khóe môi, dùng sự quật cường cuối cùng của bản thân chất vấn Thẩm Niệm Lâm: “Anh kiêng dè nhà họ Cố như vậy sao?”
Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm cô ta không lên tiếng, Vương Tư Kỳ bị anh nhìn đến mức da đầu run lên. Cô ta cảm thấy bản thân hoàn toàn nhìn không thấu người đàn ông này, có khi cô ta cảm thấy anh đối với mình rất tốt, nhưng có lúc lại thấy hình như mình không hề quen biết anh.
“Tôi bảo lái xe đưa cô về.” Thẩm Niệm Lâm để lại câu nói đó và quay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
[Mặt con Kỳ Kỳ sưng rồi, nhưng mà mị thích [buồn cười]]
[Anh em ơi, đưa trái tim (xứng đáng) bị tổn thương lên màn hình công khai]
[Vương Tư Kỳ tỉnh lại đi! Đàn ông cặn bã đều không đáng tin cậy, phụ nữ phải tự mình đứng lên!]
Cố Âm: “……”
Đột nhiên nhiều năng lượng tích cực như vậy là sao?
Nhưng mà xem ý tứ của sóng bình luận thì có vẻ như Thẩm Niệm Lâm không giúp cô ta.
Cố Âm càng ngày càng thấy khó hiểu đối với hành động của Thẩm Niệm Lâm, một năm nay ở trong giới giải trí Vương Tư Kỳ dựa vào anh mà nổi lên nhanh chóng, đến nỗi làm cho người khác nghĩ rằng dù Vương Tư Kỳ muốn sao trên trời thì Thẩm Niệm Lâm cũng sẽ hái xuống đưa cho cô ta. Nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn một cái đại ngôn cỏn con, thế mà anh chẳng tình nguyện giúp một tay.
Sóng bình luận nói rất đúng, không thể dựa vào đàn ông được, tỉnh lại đi Vương Tư Kỳ!
Cố Âm chống má suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra hành vi rối loạn này của Thẩm Niệm Lâm rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, cô lấy điện thoại nhắn tin cho người bạn làm biên kịch của mình để xin giúp đỡ.
Mệnh tôi do tôi không do trời: [Có một câu hỏi, tình tiết ‘yêu nàng nên lạnh nhạt với nàng’ trong mấy chuyện xưa cẩu huyết thì có chút logic nào không ?]
Bỗng nhiên hói đầu: [? Đã nói đến cẩu huyết thì còn quan tâm đến logic làm gì? Cẩu huyết chính là logic duy nhất.]
Mệnh tôi do tôi không do trời: [Được, biết rồi. [đã thụ giáo.jpg]]
Bỗng nhiên hói đầu: [Cậu đang đọc mấy thứ truyện cẩu huyết cũ rích đó à? Rảnh quá nha.]
Mệnh tôi do tôi không do trời: [Mình đang tự mình trải nghiệm mấy chuyện cẩu huyết cũ rích đó đây.]
Bỗng nhiên hói đầu: […..]
Bỗng nhiên hói đầu: [Vậy cậu phải cẩn thận một chút, nếu tình tiết này xuất hiện thì hoặc là vì ở bên cạnh nam chính rất nguy hiểm, nam chính vì muốn bảo vệ nữ chính nên phải tỏ ra như thế để mê hoặc kẻ địch, hoặc là nam chính có bóng ma tâm lý gì đó từ thời thơ ấu sinh ra tính cách cố chấp, không biết yêu, chỉ có thể thông qua việc ngược đãi nữ chính để biểu đạt tình cảm.]
Mệnh tôi do tôi không do trời: […….]
Không hổ là kịch bản cẩu huyết.
Vậy thì có vấn đề rồi, rốt cuộc là Thẩm Niệm Ngôn có bóng ma thời thơ ấu hay là bên cạnh bọn họ có nguy hiểm?
Cô bỗng nhiên nhớ đến những vết sẹo trên người Thẩm Niệm Ngôn, chẳng lẽ thật sự có người muốn hại anh?
Bỗng nhiên hói đầu: [Này, tại sao cậu lại đổi tên thế?]
Mệnh tôi do tôi không do trời: [Ồ, chỉ là cảm thấy cái tên này phù hợp với tâm trạng mình bây giờ thôi. Cậu tiếp tục viết kịch bản đi, 886.]
Bỗng nhiên hói đầu: […….]
Sau khi nói chuyện với Bỗng nhiên hói đầu, Cố Âm cảm thấy mình không thể ngồi yên mà chờ chết được, mặc kệ là Thẩm Niệm Lâm có bóng ma thời thơ ấu hay là có người muốn hại bọn họ, trước tiên cô phải điều tra rõ ràng đã, như vậy mới có thể hóa bị động thành chủ động được.
Đến hỏi thẳng Thẩm Niệm Lâm, chắc chắn anh sẽ không nói, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm người giúp mình điều tra.
Trong phòng làm việc của Thẩm Hàng Hưng, trợ lý của anh ta như kẻ trộm lén lút đi vào, vẻ mặt nhiều chuyện nói với anh ta: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm cãi nhau với Vương Tư Kỳ ở trong phòng nghỉ đó.”
“Ồ?” Thẩm Hàng Hưng hứng thú dào dạt mà nhướn mày: “Không phải hắn rất thích Vương Tư Kỳ à, sao có thể nỡ lòng nào mà cãi nhau với cô ta chứ?”
Trợ lý đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Hình như Vương Tư Kỳ đội nón xanh* cho hắn.”
(*) đội nón xanh: cắm sừng. “Cái gì?” Suýt chút nữa Thẩm Hàng Hưng đã cười ra tiếng, “A, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Sau khi tan làm, Cố Âm về thẳng nhà, hôm nay trong phòng khách có nhiều thêm một đống dâu tây, nhưng lần này là dâu tây trắng khá hiếm thấy.
Chú Uông thấy cô đã về liền chủ động giới thiệu: “Bà chủ, dâu tây trắng này vừa được vận chuyển từ nước ngoài về bằng máy bay đấy, ông chủ nói bà chủ thích ăn.”
Trước đây Cố Âm từng ra nước ngoài du học, lúc đó cô rất thích đi hái dâu tây trắng, nhưng sau khi về nước liền ăn ít lại, dù sao thì cô cũng thích ăn dâu tây đỏ như dâu tây trắng vậy.
Có điều tại sao Thẩm Niệm Lâm biết được?
Cố Âm ừ một tiếng đơn giản, bưng một bát dâu tây trắng đã được rửa sạch đi lên lầu. Chẳng bao lâu sau, Thẩm Niệm Lâm đến đây gõ cửa trượt.
Cố Âm đang ngồi trước máy tính vẽ bản thiết kế, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn thoáng qua: “Có chuyện gì thế?”
Hôm nay Thẩm Niệm Lâm về khá sớm.
Thẩm Niệm Lâm thấy cô không có ý định mở cửa thì đứng ở bên đó nói vọng sang: “Nghe chú Uông nói, em muốn nuôi một con chó?”
Cố Âm: “…….”
Chú Uông đúng là người có hiểu biết ở tầm doanh nghiệp.
Thấy cô không trả lời, Thẩm Niệm Lâm cười khẽ mở miệng tiếp: “Ngày mai anh cho người mang ảnh chụp mấy con chó đến, em cứ từ từ mà chọn.”
Cố Âm: “…….”
Người đàn ông cặn bã này chắc chắn cố ý! Vừa rồi anh ta còn cười!
Ngày hôm sau, Thẩm Niệm Lâm thật sự sai người cầm đến không ít ảnh chó con cho Cố Âm chọn, cô vốn không muốn nuôi chó, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của một chú chó nhỏ liền có cảm giác bị linh hồn mình đã bị một nhát đánh gục: “Chính là nó! Con chó trong định mệnh của tôi!”
Chú Uông: “……Vâng bà chủ.”
Ông cầm bức ảnh mà Cố Âm đã chọn đặt riêng ra, trong ảnh là chú chó nhỏ có bộ lông màu vàng, đôi mắt tròn xoe đang cười ngốc nghếch, lông ngắn trên thân mềm mại xõa tung, trông đáng yêu vô cùng.
“Tôi sẽ đi thông báo cho bên kia, còn phải chuẩn bị thêm một số thứ, có thể phải hai ngày nữa mới đưa đến đây được.”
“Được.”
Trong hai ngày đợi chó vào ở, trên mạng đã xảy ra một chuyện lớn —- đột nhiên Bunny thông báo với truyền thông đại sứ thương hiệu mới nhất của Bunny, là Âu Thảo.
Âu Thảo là chính là ảnh hậu trẻ nhất, có tin đồn rằng người đầu tiên mà Bunny tiếp xúc chính là cô ấy.
Tin này vừa được công bố, trên mạng liền xôn xao, ngay từ đầu Vương Tư Kỳ đã tạo thanh thế lớn bao nhiêu ở trên mạng thì bây giờ mặt bị vả sưng lên bấy nhiêu.
Fan của cô ta và fan của Âu Thảo cứ quay quanh chuyện ‘Rốt cuộc ai đoạt đại ngôn của ai’ mà cắn xé nhau đến mức trời long đất lở. Đầu tiên, bên phía Vương Tư Kỳ ra thông báo nói rõ, trước đó trên mạng lan truyền thông tin cô làm đại sứ thương hiệu của Bunny chỉ là tin bịa đặt, nhân tiện chúc mừng Âu Thảo có được đại ngôn này.
Tuy nhiên việc này không giúp cô ta cứu vãn được bao nhiêu mặt mũi, antifan còn ở trên mạng chế giễu cô ta tan tác tơi bời.
“Đều tại Cố Âm hại tôi!” Vương Tư Kỳ lại tức giận ném điện thoại ra ngoài: “Cô ta không để tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không để cô ta yên ổn đâu!”
Lưu Na sợ Vương Tư Kỳ lại làm ra chuyện gì đấy, vội vàng khuyên nhủ: “Thẩm Niệm Lâm đã nói chị đừng có trêu vào Cố Âm mà.”
Vương Tư Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Anh ta sợ nhà họ Cố, nhưng tôi không sợ.”
Khóe miệng Lưu Na giật giật, vẫn không nhịn được: “Chị vẫn nên sợ chút đi.”
Vương Tư Kỳ: “…….”