Sau lưng Thẩm Niệm Lâm có mấy vết sẹo, nhìn màu sắc thì trông không giống mấy vết thương cũ, mà giống như vết sẹo mới có mấy năm gần đây. Cố Âm từng hỏi anh tại sao lại có mấy vết sẹo này, Thẩm Niệm Lâm chỉ dùng mấy câu úp mở không rõ cho qua.
Thấy anh không muốn nhiều lời, Cố Âm không cố gặng hỏi, dù sao chắc chắn không phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng cô không nghĩ đến, có ngày cô sẽ dùng mấy vết sẹo này để kiểm tra —- hóa ra trước giờ Vương Tư Kỳ hoàn toàn không biết mấy vết thương trên lưng Thẩm Niệm Lâm, điều đó chứng minh cô ta chưa từng ngủ với anh.
Việc này nằm ngoài ý muốn của Cố Âm, làm cô thấy rất ngạc nhiên. Giống như Vương Tư Kỳ đã nói, Thẩm Niệm Lâm là người đàn ông bình thường, mấy chuyện xấu cùng cô ta lùm xùm suốt cả một năm, thế nhưng hai người lại hoàn toàn trong sạch, không quan hệ với nhau.
Nếu không phải cô biết Thẩm Niệm Lâm ở trên giường mạnh mẽ bao nhiêu, có khi cũng phải nghi ngờ anh ta không được.
Thẩm Niệm Lâm nghe thấy tiếng đẩy cửa quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Cố Âm đứng ở cửa.
Tầng mà họ sống có cấu trúc phòng ngủ chính đôi, hai phòng ngủ chính được thiết kế song song, ở giữa hai phòng được kết nối bằng một căn phòng thay đồ dạng âm tường dùng chung.
Bên hông phòng ngủ nữ có một cửa trượt, khi cửa mở ra, hai phòng ngủ chính được thông với nhau, khi cửa khóa lại, mỗi phòng ngủ chính là một không gian riêng.
Khi mới kết hôn, hai người ở phòng ngủ chính, sau khi Cố Âm đệ đơn ly hôn với anh vào nửa năm trước, anh mới chuyển sang phòng ngủ ở bên kia, thậm chí cửa trượt cũng bị khóa lại.
Hôm nay, Cố Âm mở cánh cửa đó ra, Thẩm Niệm Lâm không thể không ngạc nhiên.
Anh sững người chớp mắt, nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi cô: “Anh đánh thức em à ?”
Cố Âm dùng mắt quan sát, không trả lời ngược lại hỏi một câu: “Còn sớm mà anh đã về rồi ?”
Thẩm Niệm Lâm mím môi, lấy áo ngủ từ trong tủ ra: “Không còn sớm, muộn rồi.”
“Ồ”. Cố Âm suy nghĩ, thì ra anh thật sự giữ mình trong sạch. Cho nên đúng là đang chơi trò kịch bản cũ rích với cô ?
Nhưng tại sao ?
“Em còn chuyện gì không ?” Thẩm Niệm Lâm vừa lấy quần áo từ trên móc xuống vừa hỏi cô.
Cố Âm ngạc nhiên hỏi anh: “Hôm nay, anh đánh nhau phải không ?”
Động tác Thẩm Niệm Lâm dừng lại, ánh mắt trầm xuống: “Đánh nhau? Em nghe ai nói linh tinh thế ?”
“Không nghe ai cả…..” Chính sóng bình luận nói anh đứng cửa nhà vệ sinh suýt chút nữa bóp chết người.
“Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Niệm Lâm treo áo cất lại vào trong tủ.
Sống lưng của anh trải ra một đường cong tuyệt đẹp theo động tác, giống như một cánh cung tràn đầy sức mạnh, những vết sẹo trên cánh tay và ở sau lưng càng nổi bật dưới ngọn đèn vàng ấm áp, nhìn vào làm người khác phải xót xa.
Cố Âm nhất thời bị ma xui quỷ khiến, giơ tay chạm nhẹ vào vết sẹo sau lưng Thẩm Niệm Lâm.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng rõ ràng thân hình của anh hơi chấn động.
Tay cô như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại. Thẩm Niệm Lâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô còn nóng hơn độ ấm trên làn da anh.
Theo bản năng Cố Âm muốn chạy, nhưng được người kia bắt lại dễ dàng. Anh nắm cổ tay cô, kéo người đến trước mặt, chưa kịp để ai đó hỏi tội, Cố Âm vô cùng thức thời sợ hãi giải thích: “Xin lỗi em sai rồi, em thật sự sai rồi, tất cả là do bàn tay đáng khinh bỉ này.”
“Muộn rồi.” Thẩm Niệm Lâm không nói gì thêm giữ người hôn lên môi cô.
[???? Sao màn hình lại đen ???]
[Má nó, có cái gì mà chúng ta là VVVIP không thể xem ?!!!]
[a a a a kế tiếp đâu kế tiếp đâu!!![phát điên]]
Cố Âm: “…..”
Tốt, mấy người không nhìn thấy là tốt.
“Không tập trung à?” Thẩm Niệm Lâm cắn nhẹ trên môi cô, thể hiện thái độ không hài lòng với việc cô phân tâm trong lúc này, “Xem ra anh còn chưa đủ cố gắng.”
“Không, anh…..” Cố Âm không kịp nói xong lời phản biện, Thẩm Niệm Lâm đã ôm cô lên. Anh ôm cô đi về phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, Cố Âm chưa kịp ngồi dậy thì Thẩm Niệm Lâm đã cúi người ép xuống.
Phần tiếp theo chính là nội dung mà VVVIP cũng không thể xem, một người đàn ông ăn chay suốt nửa năm, vất vả lắm mới bắt được cô vợ nhỏ của mình, không hung hăng giày vò một trận sao có thể thả người đi.
Cố Âm hoàn toàn cảm nhận được rằng Thẩm Niệm Lâm sắp nghẹn chết rồi, dùng sức hơn cả mấy lần trước đó, có mấy lần đầu cô suýt đập vào đầu giường. Lúc đầu cô còn có thể trách anh làm mình đau, sau đó cô nghe thấy tiếng anh thở dốc vô cùng khêu gợi, không ngừng si mê gọi tên cô, cô thầm nghĩ chi bằng mình cũng tận hưởng giờ phút sung sướиɠ cực hạn này.
Ngày hôm sau Cố Âm thức dậy trong ngực Thẩm Niệm Lâm. Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh trong khoảng cách gần, trong nháy mắt cơn buồn ngủ bị đánh bay.
Ông trời ơi, vậy mà tối hôm qua cô không đứng vững trước sự cám dỗ này, lại còn ngủ cùng Thẩm Niệm Lâm.
Cô không nên vì tham mà uống rượu kia.
[Bây giờ trời đã sáng ?]
[Thấy thật cô đơn [mỉm cười]]
[Có phải nam chính không được không, cho nên mới không cho chúng ta xem]
Cố Âm: “…..”
Nếu như Thẩm Niệm Lâm coi là không được, vậy đi khắp thiên hạ có thể không tìm thấy người đàn ông nào có thể được đó.
Thẩm Niệm Lâm ở đối diện khẽ nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại. Cố Âm giống con chim non sợ cành cong, không kịp mặc quần áo vào, vội vàng lê thân thể đau nhức đứng dậy chạy nhanh về phòng ngủ của mình.
Thẩm Niệm Lâm mở mắt không thấy Cố Âm đâu, vô thức nhíu mi. Vị trí nằm bên cạnh còn lưu lại độ ấm, chắc người mới rời đi. Anh vò mái tóc rối từ trên giường ngồi dậy, đi dép lên đến phòng thay quần áo, kéo cửa.
Cửa đứng yên bất động.
Lông mày Thẩm Niệm Lâm càng nhíu chặt: “Cố Âm, sao em lại đóng cửa ?”
“Không thì sao?” Tiếng Cố Âm truyền đến từ phía sau cửa, “Lần sau cần phục vụ tôi sẽ gọi anh.”
Thẩm Niệm Lâm: “. . . . . .”
Anh đứng đó được một lúc, sau đó cười nhẹ lê dép rời đi.
Cố Âm nghe tiếng bước chân đi xa, thở phào một hơi. Cô chạy đến phòng tắm xả một bồn nước ấm cho mình, chuẩn bị ngâm mình trong đó.
Lúc cô bắt đầu đi tắm, không nghe thấy tiếng ồn ào của sóng bình luận. Cố Âm xem như đã mò ra được quy luật của cái này —- đầu tiên, những cảnh mà trẻ con không nên xem thì sẽ không được xem.
Thứ hai, giống như cô thường xem phim truyền hình dài tập, cô sẽ không thực hiện tất cả những việc mà nhân vật chính làm trong 24 giờ, mà sẽ chỉ diễn cốt truyện chính, vì thế bình luận cũng không xuất hiện suốt cả ngày. Cuối cùng chính là cô có bàn tay vàng mới, bởi vì máy quay không phải lúc nào cũng quay đến cô, đôi khi nó chuyển cảnh đến những người khác, cô có thể thông qua nó phán đoán được những người khác đã xảy ra chuyện gì, như thể cô có thiên lý nhãn.
Nhưng cái này đại diện cho điều gì? Chẳng nhẽ cô đang sống trong một bộ phim truyền hình.
A, vậy……
Nghĩ rằng cuộc đời của mình có lẽ đã được người khác viết từ lâu, Cố Âm bật người dậy cầm điện thoại, đổi tên WeChat của mình thành ‘Mệnh tôi do tôi không do trời’.
Bên kia, Thẩm Niệm Lâm tắm rửa đơn giản xong chuẩn bị đầy đủ đến công ty. Công ty có cuộc họp thường kỳ vào buổi sáng, sau khi họp xong, có đồng nghiệp gấp gáp đuổi theo Trì Hàn hỏi thăm: “Giám đốc Trì, tổng giám đốc Thẩm gặp chuyện tốt gì sao? Hình như tâm trạng hôm nay của anh ấy cực kỳ tốt.”
“Làm sao tôi biết được ?” Trì Hàn làm như không có hứng thú với chuyện này.
Thái độ thờ ơ của anh ta không thể dập tắt quyết tâm nhiều chuyện của đối phương: “Bình thường anh hay đi theo anh ấy nhất, anh nói cho tôi biết đi!”
Trì Hàn không trả lời, một người khác cầm điện thoại đi đến, nhiệt tình theo sát bọn họ nói: “Tôi biết tôi biết, xem hotsearch ngày hôm nay chưa? Bữa tiệc sinh nhật tối qua của Vương Tư Kỳ đứng đầu danh sách!!”
“Để tôi xem nào.” Người kia kích động đến nhìn xem, “Tôi đã nói mà, nửa năm nay có khi nào sếp tổng trưng ra vẻ mặt hoà nhã đâu? Thì ra là vậy ?”
“Đúng vậy, có người thấy tối qua hai người rời đi cùng nhau.”
“A —– xem ra hôm qua tổng giám đốc và cô ta rất vui vẻ đi ~~”
Trì Hàn nhìn hai người rồi nhắc nhở: “Những lời này nếu để tổng giám đốc Thẩm nghe thấy, cẩn thận anh ta điều mấy người đến châu Phi làm việc.”
“……” Hai người nhiều chuyện ngậm miệng không nói gì.
Cố Âm ở trong nhà tắm cũng nhìn thấy hotsearch hôm nay, bây giờ Vương Tư Kỳ chạm tay vào là bỏng, nhìn thấy trên đó toàn bộ là tin tức liên quan đến cô ta làm Cố Âm suýt chút nữa định xóa bỏ Weibo luôn. Hôm nay Vương Tư Kỳ lại rất hot, cô ta đăng ảnh chụp ở bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua lên, fan bay vào khen lấy khen để.
Ảnh chụp cô ta đứng cùng một chỗ nói chuyện với đạo diễn lớn được phát tán rộng rãi trên Weibo, dự báo về việc hợp tác với các đạo diễn nổi tiếng quốc tế, rất có thể hai người sẽ hợp tác trong bộ phim tiếp theo.
Lời thổi phồng này còn chưa tính là gì, còn có mấy tài khoản marketing tận dụng mọi thứ nhắc đến Thẩm Niệm Lâm, nói sinh nhật tối hôm qua do anh ta gióng trống khua chiêng tổ chức cho Vương Tư Kỳ, còn để ảnh hai người đứng cùng một chỗ.
Cố Âm hừ một tiếng, lướt xuống phía dưới.
Ở dưới có người nói Vương Tư Kỳ là người thứ ba, nhưng bình luận này quá yếu ớt, nhanh chóng bị fan của Vương Tư Kỳ bao vây.
Thật ra chuyện người thứ ba này vẫn có người nhắc đến ở trên mạng, có điều hình như bị ai đó đè xuống, căn bản không ngoi lên được.
Cố Âm nghĩ chỉ sợ đây là kiệt tác của Thẩm Niệm Lâm, di động kêu ‘ting’ báo có tin nhắn đến.
Lục Ninh Ninh: [Mẹ nó chứ bây giờ mình mới biết Thẩm Niệm Lâm là chồng cậu!! Vậy nên tại sao hôm qua cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ!!]
Cố Âm cầm di động, không nhanh không chậm trả lời: [Vương Tư Kỳ gửi thiệp mời đến.]
Lục Ninh Ninh: […… Đúng là không biết xấu hổ? Bây giờ mấy tiểu tam đều ngang ngược vậy à??]
Lục Ninh Ninh: [Sao tối hôm qua cậu không nói mình biết!! Để mình châm biếm cô ta!!]
Cố Âm nở nụ cười, tính qua cô và Lục Ninh Ninh mới chỉ biết nhau từ tối hôm qua, cô gái này thật nhiệt tình: [Không quan trọng, đã nghĩ thoáng.]
Lục Ninh Ninh: [……?]
Trong hai người rốt cuộc ai là người bị kẻ thứ ba phá hoại!!
Lục Ninh Ninh: [Hôm nay mình phải đến bệnh viện nhậm chức, hôm khác hẹn cậu đi chơi]
Cố Âm nghĩ nghĩ, hình như nhà họ Lục mở bệnh viện thật, cô dùng meme ‘ok’ trả lời lại Lục Ninh Ninh, còn mình thay quần áo đến công ty.
Gia đình của cô chủ yếu kinh doanh bất động sản, có khai phá mở rộng đất hoặc là bán và cho thuê. Cố Âm học ngành thiết kế nội thất, bình thường giúp công ty thiết kế nhà hoặc giúp các khách hàng lớn thiết kế nội thất. Vì thiết kế của cô rất được nhiều khách hàng yêu thích, mấy căn hộ của cô bán rất chạy, hiện giờ công ty đang để cô đứng tên một số nơi, rồi sẽ có nhiều khách hàng đến xem nhà cô đứng tên.
Gia đình Cố Âm là một doanh nghiệp lớn, ngoài ba cô và chú cô, trong công ty còn có ba người anh trai. Bình thường trong đó cô không phải chịu áp lực gì, chỉ cần làm theo ý mình thích là được.
Trước mắt công ty có một dự án bất động sản quy mô nhỏ do Cố Âm phụ trách chính, những thiết kế trước đây của cô đa phần là làm cho biệt thự, lần này có thể làm cho một căn hộ diện tích nhỏ, đối với cô mà nói thì khá mới mẻ.
Bởi vì tối hôm qua phóng túng với Thẩm Niệm Lâm một đêm, hôm nay đến làm việc chưa đến giờ tan làm đã đi về. Dù sao thì cô không cần ở công ty đến hay về làm việc phải đúng giờ, chỉ cần hoàn thành công việc đúng thời hạn là được.
Về đến nhà cô phát hiện trong phòng khách có rất nhiều dâu tây, đứng ở đằng xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí. Dâu tây đã được rửa sạch, từng quả đỏ tươi căng mọng, còn lớn hơn cả quả trứng.
Cố Âm cầm một quả ăn thử, gọi quản gia đang đi ngang ngăn lại: “Chú Uông, dâu tây này mua ở đâu thế? Ăn rất ngon.”
Chú Uông dừng lại nhìn cô nói: “Bà chủ, cái này do ông chủ gọi người đưa đến, tất cả mới được hái từ trên cây xuống, rất tươi.”
Cố Âm lơ đãng nhướn đuôi lông mày, Thẩm Niệm Lâm? Cô cắn thêm miếng dâu, suy nghĩ.
Hình như dâu này với dâu trong tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ tối qua cùng một giống, có điều dâu hôm nay ngọt hơn chút ít.
Tên khốn Thẩm Niệm Lâm này, không phải là âm thầm quan sát cô đấy chứ ?
“Ông chủ không hay ăn mấy cái này, chắc chắn là mua cho bà chủ.” Chú Uông canh đúng lúc nói thêm câu.
Cố Âm: “……”
Chú Uông, chú nhận được bao nhiêu tiền trà nước từ Thẩm Niệm Lâm thế ?