Chương 12: Chúng ta đều là người yêu con nhất trên thế gian này

Trước đó Cố Âm đã tìm người điều tra Thẩm Niệm Lâm, hôm nay phía bên kia đã gửi cho cô một số thông tin.

Chuyện này kể ra cũng có ý tứ, người mà Cố Âm tìm đến nhờ điều tra có thể nói là một người có thâm niên trong nghề, khi nghe cô ấy nói muốn điều tra về chồng mình, anh ta lập tức nghĩ ngay đến việc cô ấy đang muốn điều tra xem chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ hay không, nɠɵạı ŧìиɧ như thế nào. Không ngờ cô ấy còn muốn điều tra sâu hơn nữa, muốn điều tra cả những chuyện xảy ra trước khi họ kết hôn với nhau.

Tuy rằng yêu cầu này hơi kỳ quái, nhưng chỉ cần khách hàng yêu cầu và trả tiền đầy đủ thì đương nhiên anh ta sẽ làm theo yêu cầu của khách hàng. Chỉ là sau khi bắt tay vào điều tra mới phát hiện rằng, quá khứ mấy năm trước của Thẩm Niệm Lâm không thể điều tra ra dù chỉ là một chút tin tức nhỏ.

Giống như anh ấy hoàn toàn biến mất trong hư không vậy.

“…Anh đang lừa tôi đúng không?”

“Làm sao có thể chứ? Cô nói rằng mấy năm trước anh ấy ở nước ngoài, mấy người bọn tôi cũng đã ra nước ngoài dò xét tin tức, chắc cô không ngờ được đâu, hoàn toàn không tìm được thông tin nào hết.”

“….” Nghe giọng điệu có vẻ anh ta rất đắc ý, phải không vậy?

“Có phải chồng cô lừa cô không?” Đối phương ở đầu dây bên kia cảm thán, “Chồng cô thật sự không đơn giản chút nào, tôi đã từng điều tra rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp một giọt nước cũng không lọt ra như thế này.”

“….Anh một tin tức cũng chưa tìm được mà còn không biết xấu hổ gọi điện cho tôi thế hay sao?”

“Không phải trước đó đã nói sẽ định kỳ báo cáo tiến độ cho cô sao, chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp.” Người đàn ông bên kia giả vờ ho khan, “Tôi muốn hỏi cô có muốn tiếp tục điều tra thêm nữa không? Nếu muốn tiếp tục, khả năng là chi phí sẽ phải tăng thêm.”

Cố Âm: “…….”

Làm gì cũng không được, đòi tiền là giỏi nhất!

Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với người kia, Cố Âm vẫn còn tức giận. Cũng không biết năng lực nghiệp vụ của anh ta như thể nào mà lại có thể trở thành một người có tiếng trong ngành như vậy? Hay là tiêu chuẩn chuyên môn ngành này quá thấp?

Thẩm Niệm Lâm nhăn mặt lại khi nhìn thấy Cố Âm, nghĩ là cô ấy vẫn còn tức giận, anh cũng nhíu mày lại: “Trước đây anh đã từng nói với em rồi, mối quan hệ này không phải như em nghĩ đâu.”

Cố Âm ngẩng đầu nhìn anh, đúng là trước đây Thẩm Niệm Lâm đã nói với cô việc này, nhưng cô chỉ nghĩ đó chỉ là lời ngụy biện của những thằng đàn ông xấu xa, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện cô thực sự không hiểu được.

Thẩm Niệm Lâm là một người đàn ông tốt, anh ấy tiêu tốn rất nhiều tiền cho Vương Tư Kỳ, giúp cô ta trở thành ngôi sao hàng đầu trong làng giải trí, nhưng anh ấy chưa bao giờ yêu cầu cô ta bất cứ điều gì. Vậy anh ấy đang làm từ thiện hay sao?

Hai người ngồi đối diện nhau ở trong sân, bầu không khí xung quanh có vẻ căng thẳng. Người quản gia đẩy cửa bước ra khỏi phòng khách: “Ông chủ, bà chủ, bà Phương mới gọi điện đến nói, tối mai mời ông chủ bà chủ về nhà bên kia ăn tối.”

Cố Âm: “…..”

Bà Phương mà quản gia vừa nhắc đến, chính là mẹ của Cố Âm, phu nhân Phương Mạn Hà, bà gọi con gái mình và Thẩm Niệm Lâm về nhà ăn cơm, nhưng thay vì gọi trực tiếp thì bà lại gọi điện cho quản gia, chắc chắn là muốn thông qua quản gia tìm hiểu sự việc giữa Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm.

“Tôi biết rồi.” Cố Âm đáp lại, từ trong bãi cỏ đứng lên, liếc mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm đang đứng bên cạnh, “Tối mai anh có rảnh không?”

“Có.”

“Vậy sau giờ làm việc thì anh đến đó luôn nhé.”

“Còn em thì sao?”

“Đi làm về em sẽ tự đến.”

“Không nên thế.” Thẩm Niệm Lâm không đồng ý với ý kiến của cô, “Chiều mai đi làm về, anh sẽ đến đón em, chúng ta đi cùng nhau đến nhà mẹ.”

Ai, Cố Âm thầm giễu cợt trong lòng, người đàn ông này thật biết cách giả vờ trước mặt cha mẹ cô.

“Không sao đâu.” Cố Âm không nói thêm gì nữa, ôm Kim Nguyên Bảo đi chụp ảnh trong vườn hoa.

Năm giờ chiều hôm sau, Thẩm Niệm Lâm dừng xe ngay trước công ty Cố Âm. Sau khi Cố Âm nhận được tin nhắn của anh ấy, cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi đi xuống. Ba mẹ Cố Âm sống trong khu chung cư cao cấp gần công ty cô, cơ ngơi này cũng là một trong những sản nghiệp của Cố gia một tay xây dựng.

An ninh của tòa chung cư này rất nghiêm ngặt, nếu xe chưa đăng ký trước thì không thể đi vào bên trong. Trước đây Thẩm Niệm Lâm đã đến đây mấy lần rồi, nên lần này cứ thế mà đi vào, không bị chặn lại kiểm tra, tự nhiên Cố Âm cảm thấy hơi cảm khái. Sau khi hai người kết hôn, mọi sinh hoạt công việc của hai người dường như đều có liên hệ với nhau hết.

Thẩm Niệm Lâm thấy Cố Âm cứ nhìn chằm chằm phía ngoài cửa xe liền hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cố Âm nhàn nhạt trả lời: “Em đang nghĩ, nếu sau này chúng ta ly hôn, số xe của anh cũng nên xóa khỏi danh sách phương tiện đăng ký vào chung cư.”

Thẩm Niệm Lâm: “….”

Thôi đi, tại sao đang yên đang lành lại nghĩ về chuyện này cơ chứ?

Xe đi đến trước tòa nhà ba mẹ Cố Âm liền dừng lại, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm bước xuống xe, còn thấy anh ấy mở cốp xe lấy ra một ít quà.

Ách, tâm tư tỉ mỉ như thế này, khó trách có thể lấy lòng được mẹ cô.

Cố Âm nhìn những thứ trên tay Thẩm Niệm Lâm, cười như không cười trêu chọc: “Còn mang theo quà nữa hả?”

Thẩm Niệm Lâm mặt không đổi sắc đáp lại: “Chỉ là một ít đồ ăn thức ăn thôi mà.”

“Ồ”. Cố Âm đáp lại rồi hai người cùng nhau đi vào. Bà Phương Mạn Hà vừa nhìn thấy hai người đi vào, liền niềm nở tươi cười bước ra đón: “Âm Âm, Niệm Lâm, các con đến rồi.”

“Ba, Mẹ.” Vừa bước vào phòng khách, Thẩm Niệm Lâm đã chủ động chào hỏi bố mẹ Cố Âm và đưa mấy món quà trên tay cho quản gia. Cố Âm cũng liền chào hỏi bố mẹ cô ấy, sau đó lấy điện thoại ra, hào hứng kể với bà Phương Mạn Hà: “Mẹ, để con kể cho nghe, gần đây con có nuôi một con chó, nó thông minh và đáng yêu lắm.”

Cô đem những tấm ảnh đã chụp cho Kim Nguyên Bảo khoe với mẹ và từ từ chỉ cho mẹ xem từng cái một, Thẩm Niệm Lâm thấy hai mẹ con đang xem ảnh rất vui vẻ, thì đến ngồi nói chuyện với bố vợ.

“Con chó này đáng yêu thật đấy, là Thẩm Niệm Lâm chọn cho con à?”

Cố Âm tặc lưỡi: “Đâu phải là cái gì anh ấy cũng chọn cho con đâu? Là con tự chọn đấy.”

Anh ấy phụ trách trả tiền là được rồi.

Cố Âm nói và thoáng nhìn thấy có chiếc ghế mát xa mới đặt cạnh căn phòng đang bị ánh nắng chiếu vào: “Chiếc ghế này xem ra rất tuyệt đây, ba mẹ mới đổi hả?”

Phương Mạn Hà vừa xem ảnh của Kim Nguyên Bảo và nói với Cố Âm: “Là Niệm Lâm đưa tới đấy, lần trước các con đến, không phải mẹ nói cái ghế mát xa cũ dùng không tốt lắm sao, kết quả là chỉ mấy ngày sau Niệm Lâm đã mua nhờ người đưa tới ghế mới cho ba mẹ. Cái ghế này nó chọn so với cái ghế trước kia ba con mua thấy dùng thoải mái hơn nhiều.”

Cố Âm nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm đang nói chuyện với bố cô trong phòng khách, có chút ngạc nhiên mở miệng: “Anh ấy tặng ghế mát xa cho ba mẹ, sao con lại không biết nhỉ?”

Phương Mạn Hà ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô nói: “Con còn không biết rất nhiều việc nữa đấy.”

[ Oa, nhìn nụ cười của bà ấy sao tự nhiên tôi thấy rùng mình quá [kinh hoảng] ]

[ Câu nói này của mẹ có ý rất sâu xa đấy! ]

[ Với kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi, tôi nghĩ rằng bà mẹ nhất định đã biết việc gì đó! ]

“……” Cố Âm xem những lời bình luận, không thể không trầm tư suy nghĩ.

Thật ra trước đây cô đã cảm thấy hơi kỳ quái một chút. Lúc trước, khi Quan Dự bắt đầu theo đuổi cô, mẹ cô có vẻ không hài lòng lắm về Quan Dự, mặc dù cô cũng không có ý gì với Quan Dự, nhưng cô luôn cảm thấy mẹ cô có vẻ như thực sự không muốn bọn họ ở bên nhau.

Cô cho rằng có thể do mẹ cô luôn kén chọn và cẩn trọng với các chàng rể tương lai.

Cho đến khi Thẩm Niệm Lâm xuất hiện.

Lúc gặp Thẩm Niệm Lâm, bà Phương Mạn Hà như biến thành một người khác, như có tiêu chuẩn kép vậy, lúc trước những điểm mà ở trên người Quan Dự bà ấy hoàn toàn không hài lòng, nhưng khi đặt trên người Thẩm Niệm Lâm thì toàn bộ lại biến thành ưu điểm. Lúc đó bản thân Cố Âm cũng bị vẻ điển trai của Thẩm Niệm Lâm làm cho mê mẩn, nên không nghĩ chuyện gì khác. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu mẹ cô đã hơi nhiệt tình quá mức với Thẩm Niệm Lâm.

Điều thật sự khiến cô cảm thấy khó hiểu là chuyện tình cảm giữa Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ vẫn còn liên tục được lên hotsearch trong ngày. Cho dù Cố Âm từ nhỏ không được nuôi dưỡng nuông chiều như một cô công chúa nhỏ, nhưng cũng được xem như là món bảo bối của bố mẹ, sau khi sự việc này được vạch trần, cô cứ nghĩ rằng mẹ cô sẽ không chịu được, sẽ lấy búa đập vào đầu Thẩm Niệm Lâm, không ngờ so với bố của cô thì mẹ cô còn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc trước, cô còn muốn dọn ra ngoài ở, không muốn ở chung với Thẩm Niệm Lâm nữa, chính mẹ cô đã ngăn cản cô làm việc này. Bà Phương Mạn Hà nói với cô, bây giờ sự việc vẫn chưa được sáng tỏ, hạng mục đầu tư liên doanh giữa hai nhà Cố Thẩm cũng mới tiến hành được một nửa, nếu chuyện giữa cô và Thẩm Niệm Lâm giống trống khua chiêng náo loạn như thế sẽ làm cho uổng phí tâm huyết của rất nhiều người trong mấy hạng mục này.

Cuối cùng Cố Âm đã lấy đại cục làm trọng và quyết định không dọn ra ngoài ở nữa, mà hai người sẽ ngủ ở hai phòng, nhưng cô vẫn chưa hiểu được vì sao mẹ cô lại nói với cô những lời này.

Những lời này chẳng phải là nên là lời thoại của bố cô hay sao?

Trước mặt bố mẹ của Cố Âm, Thẩm Niệm Lâm chưa bao giờ thừa nhận những tin tức đang lan truyền trên mạng là có liên quan đến mình, kiên quyết cho rằng những tin đó chỉ là bịa đặt vu khống, còn bà Phương Mạn Hà có thực sự tin như vậy hay không? Có cần phải tiếp tục thuyết phục bố cô ấy hay không.

Nó không đúng, thực sự không đúng!

Cố Âm gọi mẹ: “Mẹ”.

Bà Phương Mạn Hà đang chăm chú xem mấy video của Kim Nguyên Bảo, chợt nghe Cố Âm gọi nhưng vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Chuyện gì vậy con gái?”

Cố Âm nói: “Mẹ có nghe nói về bữa tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ hôm trước không ạ?”

Cuối cùng ánh mắt của bà Phương Mạn Hà bắt đầu huyển hướng, bà bấm nút tạm dừng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Âm: “Chính là việc này đã khiến con tỏ ra khó chịu với Thẩm Niệm Lâm đúng không?”

Khóe miệng Cố Âm co giật, bỗng nhiên tự hỏi, rốt cuộc cô và Thẩm Niệm Lâm thì ai mới là con ruột của bà Phương Mạn Hà: “Sao mẹ lại nói con làm lớn chuyện chứ? Chuyện này chẳng phải là do anh ta gây ra hay sao? Mẹ cứ thử đặt mình vào vị trí của con thì mẹ sẽ hiểu, nếu ba con ở bên ngoài tổ chức tiệc sinh nhật cho người phụ nữ khác thì …….”

“Ông ấy mà dám, mẹ sẽ cho biết tay ngay!” bà Phương Mạn Hà nắm chặt tay lại thành nắm đấm, biểu tình mạnh mẽ.

“…..” Cố Âm ngồi im lặng một lúc rồi mỉm cười nhìn mẹ, “Vậy thì tại sao mẹ lại có tiêu chuẩn kép như vậy chứ?”

“Thẩm Niệm Lâm làm sao có thể giống ba con được, con so sánh như vậy là không đúng rồi.” Bà Phương Mạn Hà miệng lưỡi dẻo quẹo.

“……Sao mẹ lại tin tưởng anh ấy đến thế?” Cố Âm cẩn thận nhìn bà, “Mẹ nói thật với con đi, giữa hai người đang có thỏa thuận gì hay điều gì đó giấu con đúng không?”

Phương Mạn Hà im lặng không nói lời nào, bà nói lảng qua chuyện khác: “Mẹ thấy Kim Nguyên Bảo rất đáng yêu, lần sau nếu các con qua đây thì dắt nói theo cùng nhé.”

Ha ha. Cố Âm mỉm cười, sử dụng con át chủ bài mà cô đã làm từ nhỏ đến tận bây giờ - làm nũng với mẹ.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi mà.” Cô ôm lấy mẹ, thân mật nắm lấy tay và tựa đầu vào vai Mạn Hà, “Có thật là mẹ không biết chuyện gì hay không?”

Bà Phương Mạn Hà cảm thấy nổi da gà đẩy cô con gái ra xa: “Con muốn làm nũng thì đi mà làm nũng chồng con đi, làm vậy với mẹ không có kết quả gì đâu.”

Cố Âm: “…..”

Con gái đi lấy chồng rồi như nước đổ ra ngoài, cô không còn là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ nữa.

Phương Mạn Hà thấy cô tức giận ngồi sang một bên, vẫn giống như hồi còn nhỏ vậy, bà cũng không khỏi thở dài một hơi, vuốt ve mái tóc của cô và nhẹ nhàng nói: “Âm Âm, con phải luôn nhớ rằng, mẹ chính là mẹ của con, cậu ấy là chồng con, chúng ta đều là những người yêu thương con nhất trên thế giới này.”