Chương 58: Vĩnh viễn là đêm tối!
Dịch Vân cẩn thận chui vào trong một con hẻm gần đó, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn áo từ phía sau truyền đến. Hắn nào dám chần chờ, thừa dịp những kẻ đuổi theo chưa bao vây hết nơi này, vội vã theo hẻm nhỏ mà rời khỏi.
Tập kích một vị đệ tử thế gia quý tộc trong thành, lại là thiên tài ma pháp rất được coi trọng, tuy rằng Dịch Vân cũng không có hạ sát thủ, nhưng việc này vẫn sẽ làm cho bọn thủ vệ của Đa Ni Tạp thành mất hết thể diện, nên chúng tổ chức lục soát một phen khắp bốn cửa thành.
Lúc Dịch Vân thoát ra khỏi khu phía Tây thành thành công, đang chạy về hướng Nam, bên tai nghe tiếng Môn La cười hí hửng:
- Ha ha ha! Rất thuận lợi phải không, chúng ta coi như đắc thủ!
- Lão Đại, vậy là ngươi nói vật phẩm thần bí chính là Thuỷ Phách Tinh Thạch, trừ Hoả Phách Tinh Thạch ra lại còn có vật như vậy nữa, thật sự là làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc!
Vừa đi, Dịch Vân vừa tò mò hỏi.
- Có gì mà kỳ lạ? Ngoại trừ hai loại tinh thạch này ra, tất cả các nguyên tố đều có tinh thạch giống như vậy. Chẳng qua tinh thạch nầy rất là hiếm có, vậy mà Kiệt Đô lại có trong người một khối bằng nửa nắm tay, chuyện này mới làm cho ta cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này Dịch Vân đã rời xa khỏi hiện trường khu phía Tây đầy nguy hiểm, tâm tình cũng nhẹ nhõm đi nhiều, hắn khẽ cười nói:
- Kiệt Đô là một thành viên thuộc thế gia đại quý tộc, thế lực của gia tộc hắn chắc là cũng không nhỏ. Có lẽ người nhà của hắn không tiếc bất cứ giá nào để mua khối Thuỷ Phách Tinh Thạch này cho hắn tu luyện, chuyện này cũng hợp tình hợp lý mà thôi.
Môn La nghe vậy lắc lắc đầu:
- Ngươi còn chưa hiểu được giá trị thực của loại tinh thạch này, đối với những người bình thường có thể nói là không kém kỳ trân dị bảo. Cho dù là ngươi có thật nhiều tiền, nhưng cũng không biết mua ở đâu! Trên người Kiệt Đô có một khối như vậy, cũng không biết gia tộc của hắn vì nó mà phải trả giá lớn đến mức nào, lần này khổ hắn, nhưng lại tiện nghi cho ngươi!
Dịch Vân đột nhiên cười đầy tà khí, cực kỳ giống nụ cười quen thuộc là chiêu bài của Môn La:
- Lão Đại ngươi không phải đã nói qua hay sao, tất cả chuyện này đều là do hắn tự chuốc lấy, ta cũng dựa vào thực lực mà lấy đi từ trong tay hắn, coi như là có thể yên tâm được rồi, hắc hắc hắc!
Môn La hơi khựng lại, sau đó lớn tiếng cười, một cách điên cuồng:
- Tiểu tử quả nhiên có phong phạm của ta, lời nói này của ngươi không chỉ hợp tình hợp lý, mà còn đúng ý của ta!
Hai tên đạo tặc bất lương một lớn một nhỏ bắt đầu giả bộ khiêm tốn mà tán dương lẫn nhau, dưới ánh trăng vằng vặc, màn kịch vô liêm sỉ này được trình diễn làm cho vầng trăng trên cao phải cảm thấy xấu hổ thay mà lẩn trốn vào trong một đám mây….
- Ủa? Phía trước có người!
Khi Dịch Vân sắp về đến khu phường rèn ở phía Nam thành, Môn La đột nhiên cất tiếng nói.
Một vùng lớn ở phía Nam Đa Ni Tạp thành tất cả đều là phường rèn và khu công nghiệp chế tạo dụng cụ sinh hoạt, bình thường lúc nào cũng rất ồn ào, khu vực gần đó căn bản là không có bao nhiêu người sinh sống. Ngay cả thợ rèn hay người học nghề làm việc ở đây, bình thường cũng không ở lại nơi này. Khi buổi tối đã làm xong việc, bọn họ cũng sẽ trở về nhà ở trong thành.
Ngoại trừ Dịch Vân có lý do riêng nên ở lại nơi này, bình thường chỉ cần đêm xuống, khu vực này yên tĩnh một cách đáng sợ, căn bản không có ai tới nơi này làm gì.
Muộn như vậy sao vẫn còn người đi vào nơi này? Chúng ta qua đó xem thử!
Dịch Vân cũng cảm thấy kỳ quái, chậm bước lại, lập tức lặng lẽ đi về hướng Môn La chỉ dẫn.
Lén lút đi vào sân sau của một xưởng rèn, Dịch Vân núp ở một bên, nhìn phía trước cách đó không xa đang có hai nam tử đứng chung với nhau, dưới chân bọn họ có một vật màu trắng giống như hình người, vì bị một tên nam tử ngăn cản tầm mắt, nên Dịch Vân không thể nhìn rõ vật ấy rốt cục là cái gì.
Dịch Vân đang hiếu kỳ, lại nghe một tên nam tử lên tiếng:
- Tứ thiếu gia, chúng ta vừa mới đến thành này gần một đêm mà thôi, ngươi lại làm ra chuyện như thế này, nếu để cho trưởng lão biết được, chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Sao ngươi lại đột nhiên trở nên nhát gan như vậy? Việc này lúc trước chúng ta đã trải qua nhiều lần, chỉ cần Khắc Lai ngươi không nói, thì làm sao người khác biết được?
Một tên nam tử khác cười hì hì nói.
- Nhưng mà…
Tên nam tử kia vẫn còn do dự:
- Chúng ta mới đến thành này có một ngày, đã sát hại một thiếu nữ, cho dù là người trong thành không biết, thế nhưng trưởng lão có thể sẽ nghĩ tới là do ngươi làm!
Hai người còn đang nói chuyện, đám mây che khuất mặt trăng bỗng bay sang chỗ khác, lộ ra mảnh trăng cuối tháng. Dưới ánh sáng chiếu rọi, Dịch Vân lập tức đã thấy rõ khuôn mặt của hai tên nam tử kia, nhất thời toàn thân rung động kịch liệt.
Chỉ thấy một người lưng đeo trường đao, là một đại hán có thân hình vạm vỡ khoẻ mạnh, người này Dịch Vân không biết. Thế nhưng trước mặt tên đại hán kia là một thanh niên nam tử khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, ốm mà cao, dáng người khẳng khiu, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm bằng xanh biếc đeo dây da. Tuy rằng so với tráng hán bên cạnh thì hắn gầy hơn nhiều, nhưng trên người hắn lại phát ra một cỗ khí thế bức người, vừa nhìn đã biết so với nam tử kia, thực lực của hắn không phải chỉ cao hơn một hai bậc mà thôi.
Dịch Vân nhìn thanh niên cao gầy kia mà không dám tin ở mắt mình, hôm nay hắn ở học viện đứng xa xa cũng có nhìn thấy qua, đúng là thành viên trong gia tộc Lam Duy Nhĩ, cũng là Tứ ca trên danh nghĩa của hắn-A Lý Bố!
- Là A Lý Bố! Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Dịch Vân rất là khϊếp sợ.
- Sao vậy? Dịch Vân ngươi nhận biết hai người này sao?
Môn La kinh ngạc hỏi.
Dịch Vân liếc nhìn thanh niên một cái, lúc này mới cười khổ:
- Đại hán kia ta không biết, nhưng người kia chính là Tứ ca của ta ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, tên là A Lý Bố, không nghĩ hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này, không biết là vì chuyện gì đây?
- Vì chuyện gì… còn phải hỏi sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Đọc Truyện chấm c.o.m
Môn La nghe vậy sửng sốt một chút, lại lập tức nở nụ cười, chỉ xuống chân hai người, giọng nói tràn đầy vẻ cợt nhả:
- Ngươi xem dưới chân bọn họ là cái gì, ngươi nói hắn là Tứ ca của ngươi sao? Gia tộc Lam Duy Nhĩ này cũng thật sự rất tài giỏi, lại có thể dạy dỗ đệ tử đến bậc này, thực là con nhà gia giáo, hắc hắc!
Dịch Vân nhìn về hướng Môn La chỉ, dưới ánh trăng, vật thể màu trắng kia đã lập tức lộ ra rõ ràng… chính là một cô gái áo trắng hai tay bị trói quặt ra sau lưng!
Dịch Vân ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy cô gái kia không hề hay biết mình đã bị vứt bừa trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trên chiếc áo trắng có nhiều dấu dơ bẩn chắc do giãy dụa né tránh, hiển nhiên là đã bị hai người A Lý Bố đánh ngất đi rồi mới mang tới nơi này.
A Lý Bố không hề biết cách đó không xa đang có người rình xem nhất cử nhất động của hắn, cười nói với vẻ đầy tà khí:
- Chỉ cần sau khi chúng ta xong việc, gϊếŧ chết thiếu nữ này bịt miệng, rồi sau đó tìm một nơi kín đáo chôn cất thi thể. Cho dù là Nhị thúc có thể đoán ra là ta đã làm, chỉ cần không tìm được chứng cớ, hắn cũng sẽ không thể gièm pha ta trước mặt gia tộc, mà gây phiền phức cho ta!
Hán tử tên là Khắc Lai kia nghe A Lý Bố nói như vậy, cũng nở một nụ cười dâʍ đãиɠ:
- Vốn là Tứ thiếu gia đã sớm tính toán chuyện huỷ thi diệt tích không để lại chút dấu vết nào, khó trách từ khu Đông chạy hết mười dặm đường thẳng đến nơi này. Ta thấy nơi này hẻo lánh như vậy, nếu như chôn thi thể một người tại đây, quả thật là rất khó có ai phát giác, hắc hắc hắc!
- Ha ha ha, Khắc Lai ngươi vẫn cơ trí lanh lợi như xưa, sau khi ta vui vẻ xong sẽ đến lượt ngươi, nhìn thiếu nữ này da dẻ mịn màng mềm mại như vậy, khẳng định là chưa có nam nhân nào sử dụng qua. Đúng là đoá hoa chớm nở tốt hơn hoa tàn không biết bao nhiêu lần, cũng đủ cho chúng ta vui chơi trọn đêm nay!
A Lý Bố dứt lời liền ngồi xổm xuống, bắt đầu lột hết quần áo trên người thiếu nữ kia, còn Khắc Lai đứng bên cạnh cười hì hì, ra vẻ thích thú vì sắp được chứng kiến một màn hái hoa sống động.
Dịch Vân sắc mặt xanh mét nhìn một màn trước mắt, trong mắt thoáng qua một tia hung quang, trầm giọng hỏi:
- Lão Đại, ngươi xem ta có cơ hội ngăn cản hành vi cầm thú của hai người này hay không?
- Rất khó!
Môn La ngẩng đầu, liếc qua hai người một cái rồi lắc đầu nói:
- Tên gọi là Khắc Lai chỉ là nhị tinh Chiến Sĩ nên không thể uy hϊếp được ngươi. Nhưng tên Tứ ca A Lý Bố của ngươi hắn lại là tứ tinh Võ Đồ, tuy chỉ là tứ tinh sơ giai, nhưng ngươi muốn thắng được hắn rất khó khăn, nếu như để cho hai tên liên thủ…
Dịch Vân cắt ngang phân tích của Môn La, nói với giọng lạnh lùng nhưng giận dữ:
- Ta nhất định phải ngăn cản bọn chúng mới được! Không ngờ vừa tới Đa Ni Tạp thành đã làm chuyện ác, lại còn muốn diết người huỷ xác, quả thật là khốn nạn quá đi thôi!
Trầm ngâm một chút, ánh mắt Môn La nhìn hai tên kia cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, trầm giọng dặn dò Dịch Vân:
- Vậy ngươi phải canh đúng thời cơ, giải quyết tên Khắc Lai kia trước, nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần! Nếu ngươi không thể đắc thủ trong một kích, phải lập tức chạy khỏi nơi này! Nếu để cho bọn chúng có cơ hội bao vây, ngươi căn bản không có cơ hội gì cả, mà khi đó bọn chúng cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
- Nếu đến lúc thật sự có nguy hiểm, lão Đại ngươi cũng không giúp đỡ ta sao?
Môn La nghe vậy chỉ cười khổ nói:
- Đừng thấy ta có thể thường xuyên xuất ra đấu khí giúp ngươi mà tưởng bở, thân ta là linh thể, nhiều nhất chỉ có thể xuất ra năng lực tương đương ba sao sơ giai mà thôi, tức là tương đương với thực lực lúc này của ngươi. Hơn nữa, sau khi xuất ra một kích toàn lực, ta sẽ hao hết tất cả linh lực, trợ giúp ngươi cũng không được nhiều, nên ngươi muôn ngàn lần phải hết sức cẩn thận!
Dịch Vân khựng lại, không nghĩ tới Môn La mất đi thân thể lại có hạn chế lớn như vậy.
Môn La dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi lúc này chính là tam tinh sơ giai Chiến Sĩ, cho dù ngươi tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, cũng không thể hơn được một tên tinh cấp Võ Đồ, chênh lệch đến một tinh cấp gần như là không thể vượt qua! Nhưng ngươi lại có một ưu thế rất tốt, đó là ngươi có thể sử dụng ma pháp hỗ trợ chiến đấu, lại còn là ma pháp Thuỷ Hoả song hệ, với điều kiện bắt buộc là ngươi phải đánh lén thành công không để cho hắn có thể sử dụng toàn bộ thực lực, lúc ấy ngươi mới có cơ hội liều mạng!
Thật ra cơ hội này cũng không lớn… Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho Tứ ca ngươi ổn định trận cước, nếu không ngươi chắc chắn bại không sai!
Trong chớp mắt, A Lý Bố đã đem cô gái lột trần như nhộng, nhìn thân thể ngập tràn vẻ thanh xuân mơn mởn, hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, đầy vẻ háo sắc cấp tốc cởi bỏ quần dài của mình, vật thể giữa hai đùi đã trở nên nóng như lửa đốt. Khắc Lai lúc này cũng trừng mắt nhìn chằm chằm cơ thể băng thanh ngọc khiết kia, trong lòng đã bị lửa dục hoàn toàn thiêu đốt, đã sớm không còn lòng dạ nào cảnh giác xung quanh nữa.
A Lý Bố nở nụ cười dâʍ đãиɠ vuốt ve đôi ngọc phong trắng muốt, lúc hắn đang định cầm thương lên ngựa, đột nhiên có biến cố xảy ra….
Một bóng đen đột nhiên từ đâu vọt ra, tiếng rít gió chói tai vừa vang lên, bóng đen đã đến sau lưng Khắc Lai, một quyền nhanh chóng đánh vào cổ hắn, góc độ hiểm hóc, tốc độ mau lẹ. Khắc Lai kinh hãi vội quay đầu lại, nhưng cũng không thể tránh được, bị quyền này đánh trúng ngay lập tức.
Ấm một tiếng vang lên, Khắc Lai mặc dù tránh khỏi cổ không bị đánh trúng, nhưng một quyền ấy cũng đã dánh trúng vào hàm trên của hắn, chỉ một kích đã làm cho hàm hắn vỡ nát.
Hắn đau đến nỗi nước mắt tuôn trào, hàm bị vỡ nát không thể ngậm miệng lại được, hắn chỉ có thể kêu ô ô, vội vàng thối lui về phía A Lý Bố, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp. Thế nhưng lúc ấy, đối phương một kích đã đắc thủ, thân mình theo thế đánh mà vọt tới sát bên cạnh hắn, hoá quyền thành chưởng, đấu khí màu đỏ như lửa, trong bóng đêm vẽ thành một vòng cung đỏ rực, chói lọi như pháo hoa, kích thứ hai đã đánh tới ngay chính diện.
Khắc Lai lúc này đã hoàn toàn không còn lực chống cự, chỉ có thể kinh hãi nhìn một chưởng đang dần dần phóng to trước mắt hắn mang theo khí tức tử vong dày đặc. Trong nháy mắt, một chưởng ấy đã đánh vào cổ hắn không sai lệnh chút nào.
Rắc một tiếng giòn tan, xương cổ của hắn đã bị đánh gãy, toàn thân run rẩy một trận, cổ gục hẳn xuống một bên vai, thân hình đang đứng thẳng lập tức quỵ xuống tại chỗ, giống như cọng bún nằm trên mặt đất, lúc này đã không còn động đậy được nữa.
Trong lúc Dịch Vân từ trong bóng tối lao ra, A Lý Bố cũng đã cảm ứng được mà sinh ra cảnh giác.
Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, từ trên người thiếu nữ bật dậy, còn không kịp kéo khoá quần. Lúc ấy Khắc Lai vừa mới bị thương nặng, lui lại gần bên hắn, hắn nhanh chóng cầm lấy trường kiếm bên cạnh đó vừa muốn tránh khỏi Khắc Lai để phản công, đã nghe một tiếng rắc của xương cổ gãy. Thân Khắc Lai lúc ấy ngã xuống đất, cổ lệch đi chín mươi độ so với thân thể, nhìn qua trạng thái tử vong hết sức thê thảm.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại chỉ dùng hai chiêu trong nháy mắt đánh chết Khắc Lai, A Lý Bố gần như không tin vào cảnh tượng xảy ra trước mắt. Hắn vì quá kinh hãi nên đang vọt tới trước liền đổi thành thế lui lại, vật thể nóng rực giữa hai đùi trong nháy mắt đã mềm lại, một cảm giác lạnh lẽo chạy khắp toàn thân.
Sau khi lui lại, hắn thấy người đánh lén trước mặt mà kinh hãi, người ấy mặc trang phục dạ hành toàn thân đen như mực, ngay cả đầu cũng được trùm một miếng vải đen, lộ ra một đôi mắt đen đang nhìn hắn chằm chằm, trong mắt bắn ra tinh quang sắc bén.
Hắn đột nhiên như lâm vào ảo giác, nhìn người áo đen trước mặt tựa như một vực sâu không thấy đáy, đưa toàn thân hắn vào một thế giới vô cùng hắc ám. Tuy rằng không trung vẫn còn ánh trăng đang chiếu sáng, nhưng hắn lại không thấy một tia sáng hy vọng nào cả…
Trong nháy mắt hắn đã lâm vào một vực sâu hắc ám, vĩnh viễn là đêm tối mà không thấy ánh sáng ngày mai!