Chương 47: Gϊếŧ người đoạt bảo
- Cương Giáp Xà?
Dịch Vân rất tò mò bèn hỏi.
Môn La gật đầu nói:
- Ừ, đây chính là tam giai ma thú Cương Giáp Xà, chẳng qua thân thể Cương Giáp Xà đều là màu đen hoặc là xanh lá cây, ta chưa từng thấy qua toàn thân màu trắng như vậy. Theo hình thể của nó hẳn chỉ mới là ấu thú mà thôi, chẳng qua cái sừng nhọn trên đầu nó lại rất là kỳ dị, Cương Giáp Xà bình thường là không có cái sừng kia!
Dịch Vân thấy con rắn toàn thân trắng nõn, chiều dài bằng nửa chiều cao của hắn, đầu cũng bình thường như đầu rắn, dẹp, lại có một cái sừng nhọn mà dài, cặp mắt màu xanh nâu, nhìn qua không có vẻ hung dữ của một ma thú chút nào, ngược lại có chút đáng yêu.
Con rắn này bò trên mặt đất bằng phẳng nên tốc độ rất nhanh, sắp sửa đến bên dưới tảng đá lớn mà Dịch Vân đang ngồi.
- Nó hình như là từ dưới vực sâu bò lên, xem ra cũng không có ác ý, không biết vì sao lại bò đến nơi đây?
Đứng trên tảng đá, Dịch Vân cúi đầu nhìn con rắn nhỏ phía dưới, nói với vẻ thú vị.
- Ngàn vạn lần đừng xem thường ma thú, tuy nó lúc này chỉ là ấu thú mà thôi, nhưng cho dù là ngươi dùng hết toàn lực cũng không làm gì được nó, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Môn La nhắc nhở.
Dưới sự tò mò chăm chú của hai người, Cương Giáp Xà kia đột nhiên cuộn mình lại làm thành hình một khối cầu, phần đuôi bên ngoài khối cầu hạ xuống một chút, tựa như viên đạn mà bắn thẳng lên, lập tức phóng qua độ cao năm thước, thoải mái nhảy tới chỗ Dịch Vân trên tảng đá.
Dịch Vân hiển nhiên không nghĩ tới nó lại có bản lĩnh như vậy, kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, giống như gặp đại địch mà chăm chú đề phòng.
- Á, nó dường như hiếu kỳ với ngươi … nguồn TruyenFull.vn
Vốn Môn La đã vận khởi đấu khí chuẩn bị đánh Cương Giáp Xà rơi xuống, lại bỗng nhiên dừng tay, tò mò nhìn về phía trước.
Con Cương Giáp Xà nhỏ kia chậm rãi bò sát tới trước mặt Dịch Vân, thân thể lại cuốn thành hình cầu, đầu lại ngẩng cao trên không lắc qua lắc lại, cặp mắt xanh nâu nhìn chằm chằm vào tay Dịch Vân, làm như muốn đòi hắn cái gì đó.
Dịch Vân cũng thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt nó tới tay phải của mình, phát hiện trong tay còn nắm viên Hoả Phách Tinh Thạch lúc nãy dùng để tấn cấp, trong lòng đã đoán được mục đích của con rắn nhỏ này.
Hắn giơ viên Hoả Phách Tinh Thạch trong tay phải lên cao, hưng phấn hỏi:
- Ngươi muốn viên tinh thạch này sao?
Cương Giáp Xà đương nhiên không có khả năng nghe hiểu lời hắn nói, chỉ là ánh mắt của nó lại bám sát theo tay phải được giơ lên, cặp mắt xanh nâu toát ra vẻ như thèm khát cầu xin.
Môn La khựng lại, chợt cười nói:
- Ha ha ha! Con rắn nhỏ này dĩ nhiên là vì Hoả Phách Tinh Thạch trên tay ngươi mà tìm đến, chẳng qua khoáng thạch này đối với loài rắn cũng không có tác dụng gì, chuyện này đúng là ngạc nhiên hiếm thấy!
Dịch Vân thích thú liếc nhìn con rắn một cái, khẽ ném viên Hoả Phách Tinh Thạch trong tay về phía con rắn.
Con rắn nhỏ không chờ cho tinh thạch rơi xuống đất, trong nháy mắt vọt lên không, cái đầu nhỏ hướng về phía tinh thạch đang bay tới, vừa đến gần, cái đầu thoạt nhìn dẹp lép của nó đột nhiên há rộng miệng ra như một chậu máu đỏ lòm, to gấp đôi so với đầu nó, chỉ táp một cái đã nuốt luôn viên Hoả Phách Tinh Thạch vào bụng.
- A!
Hai người đồng thời bị một màn này làm cho kinh ngạc.
- Sao có thể như vậy được? Ma thú loài rắn làm sao có thể lấy khoáng thạch làm thức ăn được, hơn nữa trong Hoả Phách Tinh Thạch ẩn chứa rất nhiều Hoả nguyên tố, nó cứ nuốt vào bụng như vậy không phải là muốn chết hay sao?
Môn La kinh hô.
Thân thể Cương Giáp Xà rơi trên mặt đất, đầu ngóc lên, phát ra một tiếng kêu có vẻ no nê thoả mãn rồi cuộn tròn thân thể lại. Chẳng qua chỉ trong hơn mười lần hít thở, chỉ thấy thân thể nó vốn màu trắng chậm rãi chuyển sang màu đỏ như máu, ngay cả chiếc sừng nhọn trên trán cũng lập tức chuyển sang màu đỏ sẫm.
Dịch Vân và Môn La hai người ngơ ngác nhìn biến hoá kỳ dị trước mắt, không thể thốt ra được lời nào. Một lát sau, con Cương Giáp Xà nhỏ toàn thân màu đỏ kia nhẹ nhàng há miệng ra, chiếc lưỡi hồng nhỏ thò ra thụt vào, theo đó cũng có một ngọn lửa dài chừng nửa thước phun ra từ trong miệng nó.
- Trời ơi, nó đã hấp thu và tiêu hoá hết viên Hoả Phách Tinh Thạch kia rồi, đây rốt cục là rắn gì vậy?
Môn La không thể tin được quát to.
Dịch Vân cũng lộ vẻ ngây dại:
- Lão Đại ngươi không phải đã nói đây là Cương Giáp Xà sao?
- Dường như là … Không phải, không thể nói là Cương Giáp Xà, ta chưa từng nghe qua có loại ma thú lại lấy khoáng thạch làm thức ăn, lại có năng lực hấp thu Hoả Phách Tinh Thạch!
Lời Môn La vừa dứt, con rắn kia dường như là ăn đã quen miệng, lại bò tới trước mặt Dịch Vân, cuốn thân thể lại thành khối cầu tiếp tục nhún nhảy, lại bắt đầu động tác đòi Hoả Phách Tinh Thạch như lúc nãy.
Dịch Vân thấy bộ dáng của nó đáng yêu như vậy, gần như mang cả một tia sợ hãi cuối cùng vứt đi, cười nói:
- Nó dường như là còn chưa ăn đủ a, có nên cho nó ăn nữa không?
Môn La ngây người một chút, lập tức lắc lắc đầu:
- Đùa sao chứ? Viên tinh thạch mà nó vừa mới ăn đủ cho ngươi tu luyện đấu khí hơn một tháng, nó chỉ nuốt trong nháy mắt, cũng chẳng qua là đổi màu thân thể mà thôi. Cho dù ngươi không có lửa để nấu cơm thì cũng không cần lãng phí như vậy chứ? Loại rắn này căn bản là không ai nuôi!
Khoát khoát tay, Môn La hầm hừ nói:
- Đừng để ý nó nữa, chúng ta về thôi…Ôi?
Ngay lúc Môn La vừa muốn đuổi nó đi, con rắn nhỏ kia thấy Dịch Vân không cho nó tinh thạch nữa, thè lưỡi ra, thân nhún xuống một chút rồi bắn lên không, lập tức đã bám lên người Dịch Vân, tốc độ cực kỳ nhanh làm cho Dịch Vân không có cơ hội nào né tránh.
Dịch Vân không hề nghĩ tới con rắn nhỏ này lại trở mặt nhanh như vậy, hắn cũng chẳng qua không cho tinh thạch mà thôi, có gì còn có thể thương lượng, lại làm ra chuyện tổn thương tình cảm như vậy sao?
Trong lúc còn đang kinh hãi thì con rắn nhỏ màu đỏ từ đầu đến đuôi kia đã quấn quanh thân thể hắn, may là nó mới chỉ là ấu thú mà thôi, chỉ có thể quấn lấy nửa người Dịch Vân, cũng không thể làm cho hắn không hành động được.
Dịch Vân cảm thấy từ thân rắn toả ra lực đạo mà ép tới, cũng không mạnh như tưởng tượng, đang định vận khởi đấu khí lên đánh bay con rắn vô lại xin không được lại muốn cướp đoạt này đi, trên thân thể của nó bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng màu đỏ lưu chuyển, lan tràn theo chiều dài thân thể nó, vả lại có một phần ánh sáng màu đỏ kia thuận theo thân thể con rắn mà dung nhập từng điểm một vào trong cơ thể Dịch Vân…
Dịch Vân lúc này toàn thân bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ như lửa, hai chân lập tức mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất…
Môn La thấy vậy rất là kinh hãi, hắn lập tức hiểu được Dịch Vân thân đã lâm vào hiểm cảnh, thế nhưng thân thể con rắn kia lại kề sát với hắn, nếu dùng đấu khí công kích chắc chắn cũng sẽ làm cho Dịch Vân bị thương... Hắn lúc này đang thầm mắng mình sao lại không cẩn thận như vậy, trong lòng cũng đang mắng con rắn cường đạo kia đang muốn "gϊếŧ người đoạt bảo".
Môn La thất thanh la lên:
- Dịch Vân, lúc này ngươi cảm thấy sao?
Dịch Vân lúc này trên mặt đỏ rực, trên trán cũng toát ra đầy mồ hôi, hắn lộ ra vẻ khác lạ hiếm có, khó khăn trả lời:
- Lão Đại, ta… Giống như… ma pháp Hoả hệ muốn thăng cấp …!
- Cái gì?
Cằm Môn La đã chạm đất.
Dịch Vân sau khi tiến vào học viện Đa Ni Tạp ba tháng, vô tình dưới sự trợ giúp của tổ khí Hồng Liên, không chỉ phá giải được hạn chế tiên thiên thể chất song thuộc tính tương khắc của hắn, cũng làm cho Hoả hệ ma pháp tấn cấp đến cảnh giới nhất tinh Pháp Sư.
Mà hơn nửa năm sau, hắn đến nơi này, nghiễm nhiên làm cho tu vi đấu khí tấn cấp lên một bậc. Đúng ra mọi chuyện đến đây là chấm dứt, tấn thăng tinh cấp đại biểu cho thực lực lại tăng trưởng thêm một tầng, cũng tỏ vẻ chính mình một lần nữa bằng vào sự tu luyện gian khổ mà hướng lên khiêu chiến tại một lĩnh vực cao hơn.
Lại không ngờ được nguyên nhân hắn nắm giữ Hoả Phách Tinh Thạch trong tay mà đưa đến con rắn "vô lại" kỳ quái ngạc nhiên này.
Vốn là nghĩ nó muốn dùng sức cướp lấy hay "gϊếŧ người đoạt bảo" như Môn La đã nghĩ, không ngờ trong khoảnh khắc nó bò lên thân thể của mình, Dịch Vân chỉ cảm thấy từ trên thân rắn truyền đến một cỗ năng lượng Hoả hệ rất tinh thuần. Cỗ năng lượng này dường như cùng loại với Hoả nguyên tố mà bình thường hắn vẫn tinh luyện từ Hoả Phách Tinh Thạch ra, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều lần, giống như là... Đem nguyên tố mà áp súc lại thành ma lực vậy!
Cỗ ma lực này trực tiếp đi qua thân rắn truyền vào trong cơ thể Dịch Vân, lập tức dẫn phát những Hoả hệ ma lực khác đang nằm trong Khí Hải cùng hưởng ứng.
Hoả hệ ma pháp của Dịch Vân vốn đã đạt tới nhất tinh đỉnh phong, cách nhị tinh cũng chỉ một bước nhỏ mà thôi. Vốn hắn dự đoán phải trải qua vài tháng hay nửa năm nữa mới có thể có đủ thực lực tấn cấp. Không ngờ dự đoán của hắn vì sự xuất hiện của con rắn nhỏ này mà sụp đổ hoàn toàn …
Dịch Vân lúc này hạnh phúc muốn ngất đi, áp chế những suy nghĩ đang nổi lên cuồn cuộn, nắm chắc cơ duyên khó được này mà toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tấn cấp ma pháp.