Chương 27: Biến cố kinh hoàng
- Ủa! Không phải kia là tiểu Hán Khắc sao?
Dịch Vân đứng ở một chỗ cao, bỗng nhiên thấy ở đầu kia của con đường, tiểu Hán Khắc nắm tay một cô nương từ trong đám đông đi ra.
- Ta nhớ cô gái kia tên là Lan Ny, là con gái của Cáp Tu đại thúc, vừa bằng tuổi với Hán Khắc, chỉ là bọn họ sao lại…
Dịch Vân thấy hình dáng cô gái, có chút kinh ngạc.
Lan Ny cao hơn Hán Khắc nửa cái đầu, hai bím tóc thắt ở hai bên, trông dáng vẻ rất đáng yêu đang lôi kéo Hán Khắc chạy trong đám người, chuyên tìm những chỗ đông người náo nhiệt để vui chơi đùa giỡn.
- Không trách vừa rồi lúc đi ra ngoài cũng không thấy hắn ở nhà, thì ra là đi hẹn hò, hắc hắc, hai đứa vừa mới bảy tuổi a, chật chật…. Thời này số lượng cường giả trên đại lục ít hơn thời của ta, thế nhưng trẻ con yêu sớm lại vượt xa thời của ta, thật là được nọ mất kia, ha ha ha!
Môn La cười ha hả nói.
- Hán Khắc vui vẻ thì tốt rồi!
Dịch Vân nhẹ nhàng cười, quay đầu bước sang nơi khác.
Môn La sóng vai đi với Dịch Vân, lúc này đã rời xa đường phố phồn hoa, rốt cục không còn nghe thấy tiếng ồn ào, thay vào đó là tiếng côn trùng rả rich kêu trong đêm tối nghe buồn bã. xem tại TruyenFull.vn
- Ngươi nói đêm nay không có tâm tình tu luyện, là có chuyện gì?
Môn La đột nhiên hỏi.
Dịch Vân hơi khựng lại một chút, trầm ngâm một hồi mới trả lời:
- Ta cũng không hiểu được vì sao? Chỉ là nỗi lòng rất là buồn bực, làm sao cũng không tĩnh tâm được…Lúc trước trước khi mẫu thân ta chết, ta cũng có cảm giác giống như vậy!
Hơi sửng sốt, Môn La chợt cúi đầu không nói. Đây vốn là trực giác không có gì làm căn cứ, ai cũng không thể giải thích được nguyên nhân, đương nhiên cũng không có cách nào giải quyết.
Hai người im lặng một hồi, cứ như vậy chầm chậm đi tới mà không có chủ đích, một lúc sau không ngờ lại đi tới cạnh nhà tổ.
Nhìn vách núi phía trước chừng trăm mét, trong lòng Dịch Vân không khỏi nổi lên một cơn xúc động. Ba lần đến nơi đây đều làm cho cuộc sống vốn rất bình lặng của hắn sinh ra thay đổi lớn lao….
Lần thứ nhất tới đây là gặp được Môn La, lần thứ hai lấy được tổ khí Hồng Liên, lần thứ ba lại được mỏ Hoả Phách Tinh Thạch quý giá.
Nơi này dường như là giao điểm của cuộc đời mình, cho nên khi mình đến có thể làm sinh ra hoa lửa vô cùng rực rỡ, chiếu sáng cuộc sống bình lặng của mình, làm cho mình không khỏi sinh ra một cảm giác thân thiết với nhà tổ này….
- Vừa rồi ta suy nghĩ qua, phát hiện ra dường như có chỗ không ổn lắm….
Môn La cắt đứt dòng suy nghĩ của Dịch Vân, bỗng nhiên cất tiếng:
- Ông ngoại ngươi dùng Hoả Phách Tinh Thạch chế ra được bảo đao, đúng ra không nên công bố cho người ngoài biết quá sớm!
- Chuyện này có gì không đúng sao?
Dịch Vân không nghĩ đến Môn La lên tiếng, lại nói ra những lời khó hiểu như vậy.
- Ngươi có biết hôm trước trưởng lão Bối Cách của gia tộc Lam Duy Nhĩ, cũng chính là Nhị thúc của ngươi, là vì chuyện gì mà đến hay không?
Môn La không đáp, hỏi ngược lại.
Dịch Vân lắc đầu, cho tới nay hắn đối với chuyện đó không có chút hứng thú, cho nên cũng chưa từng hỏi qua Phổ Tu Tư, chỉ là lúc này Môn La nhắc đến tất nhiên có nguyên nhân gì đó.
- Hắn đại diện cho gia tộc Lam Duy Nhĩ hỏi mua cây bảo đao kia, nhưng ông ngoại ngươi đã từ chối!
- Không phải là ngươi cùng ở trong phòng với ta hay sao, làm sao lại có thể biết được rõ ràng như thế?
Dịch Vân kinh ngạc hỏi lại.
Môn La liếc hắn một cái, tức giận trả lời:
- Ta là cường giả Tinh Vực a! Sức cảm thụ của ngũ quan hơn người thường gấp mấy trăm lần, chỉ cần ta muốn, tiếng nói chuyện trong phạm vi ngàn mét ta có thể nghe được rõ ràng!
Dịch Vân nghe vậy sửng sốt, năng lực của cường giả Tinh Vực trở lên quả thật là mạnh mẽ! Suy nghĩ một chút, hắn vẫn chưa hiểu rõ:
- Ông ngoại đã không bán bảo đao, bởi vì bằng vào nó mới có thể chấn hưng gia tộc, như vậy có gì không ổn?
Môn La xì một tiếng, cười nói:
- Chỉ là một món ma pháp binh khí tam phẩm sơ giai, các ngươi lại kêu là thứ thần khí? Lại còn cả đám khen ngợi hết lời, thật sự là quá sức buồn cười!
Môn La khinh thường cười vài tiếng, sau đó mới nghiêm nghị nói:
- Để lại trong gia tộc một món bảo vật có thể làm cho người ta phát thèm đến đỏ mắt, chính là chỗ không ổn! Chỉ vì lúc này gia tộc Tư Đạt Đặc không có năng lực đủ mạnh để có thể bảo vệ nó!
Phổ Tu Tư một lòng nghĩ rằng muốn chấn hưng lại vinh quang khi trước của gia tộc, ý này tốt lắm, nhưng đã áp dụng không đúng lúc! Giống như một người dân bình thường thân mang một số tiền khổng lồ nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ cho mình, ngươi nói hắn có thể bảo vệ tài sản của mình khỏi bị người khác cướp đoạt hay không?
Dịch Vân nghe vậy hết sức kinh hãi!
- Cũng có thể là ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi! Với lịch duyệt của ông ngoại ngươi, hẳn là không nên phạm sai lầm rõ ràng như vậy mới đúng, nói không chừng hắn đã có sự phòng bị đã lâu rồi! Ta chỉ sợ rằng hắn có thể vì quá nóng vội nên đã không suy nghĩ nhiều, chỉ là khi con người có du͙© vọиɠ, dễ sinh ra sự lơ là, mọi người cũng rất dễ dàng tự mình mê đắm mà thiếu sự tính toán chu đáo!
Thanh đao kia đúng ra nên nhanh chóng buông ra khỏi tay mình, cho dù là không được gì cũng phải tống nó đi mới phải!
Từng lời của Môn La vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh, làm cho Dịch Vân không khỏi có chút hoảng loạn.
Môn La thấy Dịch Vân đi tới đi lui trên đường, liền giữ hắn lại, buồn cười nói:
- Tiểu tử, không cần phải khẩn trương như vậy! Chuyện ta vừa nói có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều, nếu không phải nghe ngươi nói dự cảm có điềm xấu gì gì đó, ta cũng căn bản sẽ không nghĩ tới phương diện này, cho nên ngươi…
Môn La còn đang nói, nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng đọng lại, ngẩng đầu nhìn về trong trấn, lại bị cây cối cản trở tầm mắt…
Dịch Vân bị biểu hiện của Môn La thình lình làm cho hoảng sợ, đang muốn mở miệng hỏi đã nghe Môn La la lên trong đầu:
- Có sát khí! Ước chừng có gần hai ngàn tên địch bắt đầu gϊếŧ hại dân trong trấn!
Giọng nói của Môn La vừa dứt, Dịch Vân đã nhanh chóng luồn qua rừng cây rậm rạp trước mặt, chạy đến chỗ cao nhất ở gần đó,Môn La liền theo sát phía sau.
Dịch Vân vận khởi toàn bộ đấu khí, nhanh chóng chạy như điên, chỉ có luồn qua mảng rừng này chạy đến chỗ cao nhất mới có thể từ trên cao mà nhìn xuống để xem cho rõ rốt cục là trong trấn đã xảy ra chuyện gì!
Dọc theo đường đi, Dịch Vân trong lòng nóng như lửa đốt, không đến mười phút, hắn lại cảm thấy như là lâu tới cả trăm năm. Đến gần chỗ ấy, hắn mơ hồ nghe được tiếng khóc la theo gió truyền đến, nghiến chặt răng lại vận khí chạy nhanh hơn nữa, sau một lát hắn đã thở hổn hển đứng trên chỗ cao kia…..
Vừa nhìn xuống liền thấy toàn bộ Yêu Đạt trấn ngập chìm trong biển lửa, vô số người mặc áo đen đang tứ bốn phương tám hướng tràn vào, chỉ cần thấy dân lành là vung đao lên chém. Bọn áo đen này di chuyển rất nhanh chóng, xuống tay tàn nhẫn vô tình, rõ ràng là võ giả tinh cấp đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thủ vệ của Yêu Đạt trấn căn bản không thể nào là đối thủ của bọn chúng, chỉ trong khoảnh khắc đều bị bọn áo đen tàn sát hầu như sạch sẽ!
Dịch Vân toàn thân run rẩy kịch liệt, căn bản không muốn tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình…
- Tam tinh, tứ tinh ngũ tinh… Lục tinh Võ Cuồng, lại còn có lục tinh Pháp Cuồng!
Môn La vẻ mặt tái nhợt, nhìn chăm chú về hướng Yêu Đạt trấn dưới kia lúc này đã trở thành một lò sát sinh mà lẩm bẩm, vừa dứt lời đã gào thật to trong đầu Dịch Vân:
- Ngươi nhanh đi xuống địa đạo dưới nhà tổ! Cường giả lục tinh trở lên bằng vào ý niệm mà tìm kiếm, có thể tìm ra tất cả sinh vật trong vòng trăm mét, chỉ có mật thất dưới nhà tổ mới có thể ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài!
Dịch Vân vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Môn La vội vã vận khởi một chút đấu khí, đánh Dịch Vân một bạt tai thật mạnh, Dịch Vân máu mũi phun ra ngã nhào trên mặt đất, nhưng cũng nhờ vậy mà tỉnh lại ngay lập tức.
- Mau lên! Chờ bọn chúng phát hiện ra ngươi thì đã quá muộn rồi!
Môn La điên cuồng hét lên
Những lời nói vừa phát ra từ cái mỏ quạ của Môn La không ngờ lập tức đã trở thành sự thật, từ chương này trở đi, cuộc sống êm đềm của Dịch Vân đã không còn nữa, cũng bắt đầu đến cao trào của bộ Cấm Huyết Hồng Liên, mời các bạn đón xem những chương kế tiếp nhé! (A Thiên)