Phía sau cánh cửa gỗ sơn đỏ cao cấp là một người đàn ông mặc quân trang, ông giống hệt người Lạc Vũ từng thấy trên màn hình lớn.
Lạc Vũ liếc nhìn Trình Xuân Sinh, sau đó ánh mắt chuyển từ thân hình cường tráng của ông qua hai người khác trong phòng, họ ngồi trên ghế sofa, mặt xám xịt nom như vừa trải qua một kiếp nạn nào đó.
“Chuyện gì?” Trình Xuân Sinh mở miệng hỏi, có chút không kiên nhẫn, nhưng bất ngờ thay lại không ra lệnh xử bắn Đan Hi Thanh vừa la lối om sòm.
“Chuyện quan trọng,” Đan Hi Thanh kéo theo Lạc Vũ chen vào trong phòng rồi trở tay đóng cửa lại, cô nhìn hai vị khách với ý xin lỗi, “Xin lỗi, tôi thực sự có việc gấp, bình thường nhân viên nghiên cứu khu Đông chúng tôi không lỗ mãng như vậy đâu.”
Nghe thấy cô bảo là nhân viên nghiên cứu, một vị khách đeo kính lau mồ hôi trên tay vào áo rồi bắt tay với Đan Hi Thanh, ông nói: “Chào cô, chúng tôi là nhân viên nghiên cứu đến từ trụ sở chính.”
Lạc Vũ đứng sau lưng Đan Hi Thanh quan sát hai nhân viên nghiên cứu nọ, trong lòng có chút bất an.
Trình Xuân Sinh đứng sau lưng cậu, lặng yên như một con báo. Lạc Vũ quay đầu nhẹ giọng hỏi ông: “Trụ sở chính xảy ra chuyện gì ạ?”
“Trụ sở chính thất thủ rồi.” Trình Xuân Sinh bình tĩnh đáp, “Một số kẻ nhiễm bệnh với hình thái trước giờ chưa từng thấy đã tập kích thành phố ngầm, thương vong vô số. Hai vị này chạy tới đây để đưa tài liệu nghiên cứu cho chúng ta, những người sống sót khác đã di dời căn cứ lên đảo Thái Bình Dương.”
“Cái gì cơ?” Đan Hi Thanh nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn, “Hình thái trước nay chưa từng thấy thế nào cơ?”
“Chúng tôi tạm gọi chúng là thể biến dị.” Nhân viên nghiên cứu nọ đẩy gọng kính trên sống mũi, lấy một cái máy quay được bao bọc cẩn thận trong túi ra, “Đây là video chúng tôi liều mạng để quay được, mọi người xem đi.”
Mọi người ngồi xuống cùng xem hình ảnh khủng bố được chiếu trên máy chiếu.
Lũ kia đúng là khác với người nhiễm bệnh bình thường, làn da của chủng biến dị gần như bị lột sạch, hàm răng dơ bẩn hoàn toàn lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ cấu trúc của cơ bắp trần trụi.
Nhân viên nghiên cứu click mở một video.
Trong video là thành phố ngầm của trụ sở chính, lũ biến dị nối nhau chui ra khỏi ống thông gió như côn trùng, màn hình xóc nảy dữ dội, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt. Động tác của chúng rất nhanh, sức bật cực lớn, viên đạn bình thường bắn vào người chúng không thể ngăn chúng lại, có mấy tên đã mất đầu mà còn có thể đi tiếp thêm một đoạn nữa.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, mọi người lấy lại tinh thần sau khi video kết thúc, trong lòng ai nấy đều tràn đầy nỗi bất an.
Đan Hi Thanh suy tư trong chốc lát, đẩy đẩy Lạc Vũ. “Được rồi, bây giờ trụ sở chính đã phải di dời, kế hoạch san bằng thành phố cũng không thể tiến hành tiếp được.” Cô cười, “Cậu cũng không phải lo bạn trai nhỏ bị nổ chết nữa, nói tin tốt cho chỉ huy Trình đi.”
Mọi người ngồi xung quanh bàn trà, Lạc Vũ nói hết chuyện liên quan đến Doãn Trừng ra.
Mặt nhân viên nghiên cứu của trụ sở chính lộ vẻ vui vẻ, Trình Xuân Sinh lại vẫn cau mày.
“Các cô định làm thế nào? Đưa cậu ta về đây để nghiên cứu hả?” Nghiên cứu viên hỏi.
Lạc Vũ còn chưa thích ứng với hai chữ “nghiên cứu” này, cậu hy vọng học trưởng là một “người bệnh” chứ không phải chuột bạch cho bọn họ.
“Tôi định thế.” Đan Hi Thanh liếc nhìn Trình Xuân Sinh một cái, “Tôi cảm thấy cậu ta có thể giúp việc nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh có một bước tiến rất lớn.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trình Xuân Sinh ngồi sau bàn làm việc.
“Không được.” Người đàn ông nọ chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Vì sao?” Đan Hi Thanh đập bàn một cái rồi đứng lên, cô đi đến trước bàn làm việc, nhìn xuống ông từ trên cao, “Chủng biến dị đang đe dọa đến chúng ta, bọn chúng đã tiến hóa! Mà chúng ta thì đã tìm được một cơ hội, ông có biết có được cơ hội này khó thế nào không? Đây là một người bị nhiễm bệnh tự có ý thức! Cậu ta đã đánh tan những nhận thức và định nghĩa trước đây của chúng ta về “tang thi”! Nếu có thể lấy được kháng thể trên người cậu ta thì chúng ta sẽ không cần phải sống trên hòn đảo này nữa!”
Đúng là hôm nay Đan Hi Thanh đã lỗ mãng hơn ngày thường, dù sao thì mỗi một nhà khoa học đứng trước điều mới lạ đều như vậy.
“Chính vì điều đó.” Trình Xuân Sinh không nhanh không chậm mà bắt đầu chất vấn cô, “Cô muốn nói cho người trong thành phố này rằng tang thi thực ra là người có ý thức sao? Hay định nói với họ rằng thật ra người thân, bạn bè, người yêu bị nhiễm rồi bị một gậy đánh chết của họ có thể được chữa khỏi? Cô muốn những người đang cố gắng tiếp tục sinh tồn trong kiếp nạn ấy phải đối mặt với cú sốc như vậy thế nào?”
Sự chất vấn của Trình Xuân Sinh lập tức khiến Đan Hi Thanh nghẹn họng.
“Biết vì sao tôi chưa bao giờ xông lên tiền tuyến gϊếŧ tang thi không?” Trình Xuân Sinh dựa ra sau, “Bởi vì tôi là tổng chỉ huy, trên lưng tôi còn gánh theo hết thảy sinh mạng của những quân nhân nơi này, tôi không thể vì nhiệt huyết của một mình mình mà mất mạng, bỏ lại một đội quân không người dẫn dắt.”
“Khủng hoảng là cách dễ nhất để mất kiểm soát rồi dẫn đến sự tan rã.”
Bài diễn thuyết sặc mùi chỉ huy kết thúc, Đan Hi Thanh chép miệng bội phục gật đầu, cô kéo Lạc Vũ đang ngồi một bên đứng lên, “Vậy được rồi, chúng tôi sẽ tự nghiên cứu, không cần các ông hỗ trợ nữa.”
Hai người đi tới cửa, sau lưng vang lên tiếng súng lên nòng.
Lạc Vũ quay đầu lại thì thấy một họng súng đen ngòm.
“Nếu hai người dám đưa người bị nhiễm vào căn cứ để nghiên cứu thì tôi sẽ nổ súng bắn chết hai người ngay lập tức.”
Lời uy hiếm này chỉ khiến Đan Hi Thanh tạm dừng trong một giây, sau đó cô tiếp tục kéo Lạc Vũ ra khỏi phòng.
“Xì, chỉ giỏi dọa nạt.” Đan Hi Thanh hừ một tiếng, rời khỏi hành lang và vào thang máy dưới ánh nhìn chăm chú của đội bảo vệ bên cửa.
Lạc Vũ không ngờ Trình Xuân Sinh lại cự tuyệt chuyện tốt như vậy, cậu hơi thất vọng. “Chúng ta làm gì tiếp đây ạ?”
“Mua chuộc những người chúng ta có thể mua chuộc được.” Đan Hi Thanh cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, “Đi tìm gặp cậu bạn trai tang thi kia của cậu thôi.”
Ting. Cửa thang máy mở ra.
Hai người rời khỏi tòa nhà, ánh nắng lúc hai giờ chiếu khiến người ta không mở nổi mắt. Xe cộ trên đường qua lại không dứt, bên đường còn có sân khấu đang biểu diễn hoạt động chúc mừng, hết thảy đều vui vẻ bình yên, không hề có cảm giác như họ đang sống trong mạt thế.
“Đã lâu rồi nghiên cứu của chúng ta không có tiến triển gì.” Đan Hi Thanh nhìn hoàn cảnh trước mắt, “Mong rằng cậu ấy có thể mang hy vọng đến cho chúng ta, hơn nữa, chị rất mong được gặp cậu ta.”
“Dạ?”
“Chị muốn xem xem người thế nào lại có thể thầm lặng yêu cậu còn hơn cả sinh mệnh của mình.”
Trước hết họ tìm đại ca quân nhân và cậu lính trẻ đã đi tuần tra cùng họ ngày đó. Bọn họ biết được tên hai người này lần lượt là Trương Anh và Giang Phàm.
“Đi chứ! Chuyện này quá là dữ!” Giang Phàm hứng chí nhảy dựng lên, bị Trương Anh vỗ cái bốp vào đầu.
“Cậu coi đây là trò chơi đấy à? Tự tiện tiếp xúc với người bệnh trái kỷ luật có hậu quả thế nào, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Bốn người họ tránh trong một góc của quán bar mà các quân nhân thường hay lui tới, tiếng nói bị tiếng ồn của mấy bàn xung quanh át đi.
“Kỷ luật không quan trọng bằng mạng người, cũng không quan trọng bằng việc chúng ta tiêu diệt được virus.” Lạc Vũ nói, “Trương đại ca, anh có muốn giúp chúng tôi không?”
“Trình Xuân Sinh chỉ nói không thể đưa cậu ta về nghiên cứu thôi chứ không nói chúng tôi không thể tìm người khác hỗ trợ mà.” Đan Hi Thanh vô tư nhấp một ngụm rượu, “Tối nay, đi hay không?”
Trương Anh hẵng còn do dự.
“Anh cũng có người thân chứ?” Đan Hi Thanh cười tủm tỉm khẽ cụng ly với anh, “Không muốn đoàn tụ với họ sao?”
Họ ngồi yên lặng trong quán bar ồn ào một hồi, cuối cùng Trương Anh cũng đồng ý.
“8 giờ tối nay tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài.” Anh nói, “Cần tôi làm gì?”
“Không có gì nhiều, anh và Giang Phạm chỉ cần bảo vệ kỹ thuật viên thật tốt là được.” Đan Hi Thanh lại rót cho anh thêm chén rượu nữa, “Và cả người bị nhiễm mà chúng ta muốn tìm nữa.”