Doãn Trừng cảm nhận được bản thân đang rơi vào khoảng hư vô lạnh lẽo, trong cơ thể như có vô số con sâu đang gặm nhấm xương cốt anh.
Từ khi bị nhiễm virus tang thi, đã lâu rồi anh không cảm nhận được sự đau đớn nào hằn sâu đến vậy. Virus khiến thần kinh tê liệt nên không thể cảm nhận được nhiều cái đau, dù có là đạn găm vào người thì cũng cảm thấy nhói đau.
Nhưng anh vẫn luôn thấy lạnh, dù có lắc lư lang thang trên đường nhựa dưới cái nóng tháng 8 của mùa hè thì cũng thấy lạnh thấu xương. Cho nên khi anh ôm Lạc Vũ thì dùng nhiều sức, muốn nhét mặt trời nhỏ ấm áp này vào trong tim, để trái tim bị đóng băng của anh có thể đập nhanh hơn một chút.
Doãn Trừng nằm trong bóng tối chịu đựng cơn đau thật lâu, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ.
Dần dần, tiếng tim đập biến thành tiếng tít tít của máy móc. Như thể những gông xiềng nặng ngàn cân trên người đã được cởi xuống, ý thức tỉnh dậy khỏi nơi sâu.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy bóng đèn trên trần nhà trắng tinh.
Trong phòng bệnh không một bóng người, chỉ có máy móng đang hoạt động không ngừng.
Doãn Trừng ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương, anh nhìn thấy túi đựng gì đó trên bàn nhỏ cạnh đầu giường, mở ra thì thấy là một hộp cơm nắm cá hồi. Đồ bên trong đã hết sạch, chỉ còn lớp giấy gói hình hải sản đáng yêu.
Trên nắp dán một tờ giấy nhớ hình trái tim.
Anh lấy giấy nhớ xuống, nhìn thấy hàng chữ thanh tú nắn nót.
“Em và các đội viên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có lẽ phải rất lâu mới có thể trở về. Đợi mãi anh không tỉnh lại, có lẽ cơm nắm cá hồi em mang tới đã nguội lạnh rồi. Học trưởng phải giữ gìn thân thể, khôi phục cho tốt, đợi em trở về.”
Trong phòng bệnh không có cửa sổ, Doãn Trừng không phân biệt được là ngày hay đêm. Anh duỗi tay kéo dây dợ trên người ra, giẫm chân trần lên nền đất, cẩn thận gấp giấy nhớ lại cất vào túi.
Hạng mục trị liệu mỗi ngày của anh rất phức tạp, hơn nữa anh cũng ít khi phát điên, càng không có chuyện tấn công người khác cho nên không có ai nghĩ đến chuyện khóa cửa phòng bệnh lại. Doãn Trừng mở cửa ra đi ra ngoài hành lang.
Tuy hành lang sáng đèn nhưng bên ngoài cửa sổ đã tối đen. Có lẽ đợi mãi anh không tỉnh lại nên giờ nghiên cứu viên đã đi nghỉ hết rồi, không ai nghĩ anh sẽ tỉnh lại vào lúc này.
Có lẽ…… Còn có thể đuổi kịp giờ Lạc Vũ khởi hành, gặp nhau một lần.
Doãn Trừng nghĩ như thế, đi chân trần xuống dưới.
Đêm mùa thu rất lạnh, áo bệnh nhân mỏng manh trên người không thể giữ ấm. Doãn Trừng vốn đã sợ lạnh, giờ lại càng giống như đang đi lại trên băng. Hai chân anh đã lâu không hoạt động nên hơi phát run nhưng vẫn chậm rãi bước xuống cầu thang.
Đi được một nửa thì gặp Tiểu Tây đi từ dưới nhà lên.
Cô gái tóc tai bù xù, còn đang ngáp ngái ngủ, người mặc áo ngủ chân đi dép lê. Cô nhìn thấy Doãn Trừng thì sửng sốt, há to miệng đứng hình tại chỗ.
“Anh……tỉnh rồi…”
Ánh mắt của cô dừng lại trên mặt Doãn Trừng, đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Doãn Trừng lễ phép hỏi: “Lạc Vũ đâu? Tôi…… muốn gặp em ấy.”
Tiểu Tây hoàn toàn không nghe anh nói gì, miệng kêu to gọi “Chị Đan ơi anh ta tỉnh rồi” và xoay người chạy xuống dưới.
Doãn Trừng có chút khó hiểu, nhưng anh vội đi gặp Lạc Vũ, nghĩ tới nghĩ lui đành tự xuống tầng tìm. Anh dẫm lên nền gạch men lạnh băng đi xuống, đến chỗ rẽ thì thấy một nhóm nghiên cứu viên đang làm việc.
Bọn họ ai cũng bận bù đầu, dưới mắt là bọng mắt thâm xì.
Nhưng đợi đến khi họ quay đầu nhìn thấy Doãn Trừng thì dù là đang thất thần hay ngái ngủ thì đều sững sờ ngay tại chỗ như Tiểu Tây.
Mười phút sau, Doãn Trừng lại bị mời về phòng bệnh. Đan Hi Thanh cùng Lạc Lâm dẫn theo một nhóm nghiên cứu viên đứng ghi chép bên mép giường anh, có hai cô gái nhìn anh rồi rưng rưng nước mắt.
Doãn Trừng trúc trắc biểu đạt: “Tôi muốn… đi gặp cậu ấy trước, rồi trị liệu.”
Lạc Lâm từ chối ý nghĩ không thực tế của anh: “Hôm qua Lạc Vũ đã đi rồi.”
Tiểu Tây ở phía sau yếu ớt xin lỗi: “Xin lỗi… cơm cá hồi là do tôi anh.”
Doãn Trừng có chút kinh ngạc, tính nhẩm xem mình đã nằm trên giường mấy ngày, Đan Hi Thanh cầm đèn pin tiến lên kiểm tra mắt anh.
Ánh đèn mạnh đột nhiên chiếu vào mắt, Doãn Trừng có chút không thoải mái mà quay đầu đi.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Đan Hi Thanh cầm đèn pin nhìn một hồi, Lạc Lâm duỗi tay nhận tấm gương Tiểu Tây cầm đưa cho Doãn Trừng.
Anh không rõ lý do, nhận lấy tấm gương nhỏ hình vuông. Anh không thích soi gương, không thích nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của mình khi bị virus cảm nhiễm. Nhưng trước ánh mắt mong chờ của cả một đám người, Doãn Trừng đành do dự đưa gương lên nhìn, nhìn thấy trên mặt gương sạch sẽ là một đôi mắt trước giờ chưa từng gặp qua.
Một đôi mắt có đồng tử to như của người thường, nhưng màu sắc lại rất nhạt.
Cảm xúc tiêu cực nào đó vọt vào trong trí óc, kêu gào ầm ĩ.
Doãn Trừng đột nhiên khép gương lại, đôi mắt màu xám trắng liếc qua những người đứng trước mặt.
Lạc Lâm nhận ra cảm xúc của anh, tiến lên lấy gương đi. “Đừng lo.” Bà an ủi, “Đây là dấu hiệu tốt, thực nghiệm của chúng ta đã có hiệu quả.”
“Giờ chúng tôi cần máu của ngài để tiến hành nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh.” Một nghiên cứu viên ngoại quốc đẩy kính nói bằng giọng trịnh trọng, “Nếu có thể nghiên cứu ra vắc-xin thì sẽ đưa cho các binh lính ngoài tiền tuyến.”
Doãn Trừng nghĩ đến lời nhắn của Lạc Vũ, vươn cánh tay không chút do dự.
“Cảm ơn,” người nọ tươi cười, tiến lên rút máu của anh.
Cánh tay bị buộc chặt, mũi kim đã được tẩy trùng cắm vào tĩnh mạch, dòng máu đỏ thẫm chảy vào trong ống tiêm.
“Màu đã biến thành đỏ rồi.” có người thì thầm.
Máu đỏ chậm rãi chảy vào ống nghiệm như sinh mệnh dần sống lại.
Lấy máu xong, Lạc Vũ để mọi người giải tán khỏi phòng bệnh. Bà lấy ống thuốc thử màu lam nọ ra, dưới ánh đèn chất lỏng nọ lóe sáng.
Bà ngồi xuống cái ghế cạnh mép giường, mặt đối mặt với Doãn Trừng.
“Nhiều lần thực nghiệm đã chứng minh,” bà quơ quơ thuốc thử trong tay, “rằng nó có hiệu quả tốt nhất. Nhưng mà sau khi cậu tiêm lần đầu đã hôn mê suốt 6 ngày.”
Bà rũ mắt nhìn thuốc thử trong tay, Doãn Trừng nhìn bà, từ nét mặt của bà mà nhớ tới dáng vẻ trầm tư của Lạc Vũ.
“Không sao.” Doãn Trừng thoải mái cười, “Cháu… không sao hết.”
“Đừng coi nhẹ chuyện của bản thân!” Lạc Lâm chợt có chút tức giận, ngả người về phía trước, đôi mắt màu lam hung hăng trừng anh, “Dù cậu có coi nhẹ chuyện sống chết thì vì Lạc Vũ, tôi sẽ ép cậu sống sót.”
“Giờ Lạc Vũ đang ở ngoài tiền tuyến tìm kiếm bệnh nhân số 0, tôi không hy vọng trong hoàn cảnh nguy hiểm mà nó còn phải tốn thời gian lo lắng cho sự an nguy của cậu. Càng không hy vọng nó liều sống liều chết vì cậu, trở về lại nhận tin dữ.”
Doãn Trừng chớp chớp mắt không nói gì, trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh Lạc Vũ dữ dằn nói những lời này với mình.
“Vâng.” Anh nhẹ giọng đáp ứng, “Vì em ấy… cháu sẽ phối hợp trị liệu.” Anh vươn ngón tay thon dài, cách ống nghiệm thủy tinh chỉ chỉ chất lỏng.
“Khi nào…… tiêm vào?”
Giọng Lạc Lâm hòa hoãn chút, “Lúc nào cũng được, chỉ cần cậu chuẩn bị sẵn sàng.”
“…… Chuẩn bị cái gì?”
“Tôi có thể đảm bảo chữa khỏi cho cậu,” bà nói, “nhưng không thể đảm bảo khi nào cậu mới tỉnh lại.”
Doãn Trừng nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu lam trong tay bà. Ít lâu sau, anh vươn tay đẩy mái tóc dài ra để lộ lỗ kim.
“…… Chuẩn bị xong rồi.” Anh đưa lưng về phía Lạc Lâm, quay đầu lại mỉm cười với bà, “……. Đừng nói cho Lạc Vũ.”