Chương 74: - Chương 74ÔNG ĐÂY KHÔNG LÀM!

Tường thành Hề Hoa cổ kính tang thương đứng sừng sững giữa một vùng đất mênh mông. Tường thành chạy dài, như người khổng lồ giang rộng đôi cánh tay ôm lấy quân dân thành Hề Hoa vào lòng.

Bên ngoài thành năm mươi dặm là doanh trại của quân Đại Chu, mười mấy lá cờ đón gió bay phấp phới, mãnh hổ thêu kim tuyến đang giương nanh múa vuốt trên lá cờ đen sì, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao ra xé xác con mồi, ăn tươi nuốt sống.

Đây là quân kỳ của “Hổ Bí quân” (đội quân dũng sĩ) do Bình Nam Binh mã Đại nguyên soái, Trung Thuận Thân Vương Bàng Kiêu thống lĩnh.

Cùng với quân kỳ, đại kỳ với chữ “Bàng” màu đen trên nền đỏ cũng đang phần phật đón gió lộng giữa đồng.

Trong quân doanh rất ngăn nắp trật tự, chỉ ở thao trường có tiếng người xôn xao náo nhiệt.

“Hay quá!”

“Bản lĩnh của Bàng nguyên soái rất cao!”

“Vương Nhị Hổ, chẳng lẽ ngươi ăn không ngồi rồi?”

“Bốn người đấu một mình nguyên soái, nếu các ngươi vẫn thua thì phần bánh màn thầu tối nay của các ngươi sẽ được chia cho các huynh đệ!”

***

Giữa thao trường, bốn người đàn ông miền Bắc cao lớn vạm vỡ, vai rộng, eo tròn, ở trần, mồ hôi đầy người nóng hổi, gặp phải gió lạnh bốc hơi màu trắng, trên người dính đầy bụi bặm, ai nấy xoa xoa tay, vây người thanh niên cao lớn cũng ở trần vào giữa.

Mặc dù đã bị đánh ngã sấp hai lần, bốn người vẫn không phục.

Bọn họ cũng không tin bốn người bọn họ đều là loại đàn ông những người khỏe mạnh cường tráng, tuy võ công của mỗi người không phải là đối thủ của nguyên soái, nhưng chẳng lẽ bốn người liên thủ vẫn đánh không lại một người?

Tuy thân hình Bàng nguyên soái trông rắn rỏi, nhưng vẫn là người gầy, mọi người đều nói, ai có vóc dáng to lớn thì mạnh mẽ hơn, họ không tin lần này vẫn bị thua!

Bốn người đồng thời hét lớn một tiếng, lao tới.

Trên thái dương Bàng Kiêu, mồ hôi hột rơi xuống, gặp gió lạnh bốc hơi trắng xóa, mắt hắn lóe lên hưng phấn, nhanh chóng lướt tới nghênh chiến.

“Nguyên soái uy vũ!”

“Các ngươi đánh thật sự đi!”

***

Binh lính vây xem phấn khích la hét rất to, đúng kiểu “người xem kịch thì không sợ đài cao”(1).

(1) Ý nói người xem không đứng trên đài cao thì không sợ ngã, chỉ việc tận hưởng vui thích.

Hổ Tử lôi kéo Trịnh Bồi với chòm râu phơ phất, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng xem bên cạnh, hét to cổ động cho Bàng Kiêu.

Trịnh Bồi khoác một chiếc áo khoác dày, chỉ nhìn Bàng Kiêu cười nhẹ. Khi cười, nếp nhăn ở khóe mắt và nếp nhăn ở khóe môi ông ta cong lên, khiến vị lão tiên sinh chừng ngoài sáu mươi này càng đặc biệt hiền từ.

Tình hình chiến đấu nhanh chóng phân ra thắng bại, thực tế chứng minh, muốn đánh ngã đối thủ, cũng không hoàn toàn dựa vào sức lực, mà còn phải chú trọng kỹ xảo.

Bàng Kiêu đưa tay kéo các chàng trai bị mình đánh ngã, mỉm cười cởi mở:

“Tối hôm nay sẽ tăng phần cơm cho mọi người, hôm nay chúng ta được ăn thịt!”

“Tốt quá!”

Mọi người đều hoan hô, ánh mắt nhìn về phía Bàng Kiêu tràn ngập tha thiết và sùng bái.

Bàng Kiêu cười ha hả, kề vai sát cánh nói chuyện với bọn họ một hồi rồi mới lau mồ hôi đi về phía Hổ Tử.

Hổ Tử lập tức cầm quần áo của Bàng Kiêu và khăn lông bước tới đón:

“Chủ tử, ngài thật sự quá lợi hại!”

Trịnh Bồi cũng cười, khoác áo lên cho Bàng Kiêu:

“Tiểu Vương gia, khi còn trẻ mà không chú ý giữ gìn, đến lúc tuổi già đau yếu bệnh tật thì làm thế nào?”

Bàng Kiêu dùng khăn lông lau mồ hôi, vừa đi về phía lều trại vừa buộc dây lưng:

“Trịnh tiên sinh đừng lo lắng, chúng ta sống ở phương Bắc quen rồi, khi tới lãnh thổ Yên triều, thật sự là không thấy lạnh, lúc vận động lại càng không thấy lạnh.”

“Đúng vậy, lúc nãy chủ tử thật sự rất uy phong, đến bao giờ ta mới có thể luyện tới trình độ như ngài? Ngài uy phong như vậy, ta cảm thấy xấu hổ khi làm thị vệ cho ngài!”

Đôi mắt Hổ Tử sáng long lanh.

Vào lều, Bàng Kiêu rót một chén nước lớn, lúc này cảm thấy người ráo mồ hôi rồi mới nhanh nhẹn mặc chiến bào màu đen vào, cũng dùng dây buộc tóc lại.

Bộ quần áo chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ khí khái và cao quý của hắn, so với lúc cởi mở và xoàng xĩnh vừa rồi, dường như là một người khác.

Trịnh Bồi hài lòng gật đầu.

Khi còn nhỏ tuổi, Bàng Kiêu không giỏi che giấu cảm xúc của mình, buồn vui đều hiện lên mặt.

Trải qua nhiều năm rèn luyện, hắn đã có thể tùy ý thay đổi biểu hiện bên ngoài của mình, cần hắn làm người thô kệch thì hắn làm người thô kệch, cần hắn chính khí lẫm liệt thì hắn chính khí lẫm liệt, cần hắn khóc lóc om sòm xỏ lá, hắn cũng có thể làm tới nơi tới chốn, chỉ có điều sau lưng người khác, hắn luôn tỏ ra không muốn nhiều lời.

“Cấp báo!”

Ngoài lều có người cao giọng thưa.

“Vào đi.”

“Bẩm nguyên soái, tin tức từ thành Hề Hoa đưa tới, Hoàng đế Yên triều gấp gáp triệu hồi hai vị Tôn tướng quân và gia quyến về kinh, thay bằng một tướng quân tên là Vương Huy.”

Bàng Kiêu nghe vậy, khoát tay ra hiệu cho tên tiểu tốt lui ra.

Đợi cho trong lều không còn người ngoài, Trịnh Bồi mỉm cười:

“Xem ra kế sách của Thánh thượng có hiệu quả, quả thật Yên đế sợ mất mật luôn rồi.”

Hổ Tử nói:

“Ta thấy tên cẩu Hoàng đế kia hoàn toàn là một kẻ ngu xuẩn, tham sống sợ chết, lại còn không có đầu óc. Cũng đáng tiếc cho Tôn Nguyên Minh, tuy hắn từng nói năng bất kính, nhưng là do lập trường khác biệt mà thôi. Một người nho nhã yếu ớt mà lại có khí tiết như vậy, dù sao thì cũng là một người đáng kính nể. Chủ tử, ngài thấy có đúng không?”

Bàng Kiêu gật đầu, nói:

“Hắn ra đi sớm một bước, coi như cũng may mắn.”

Hổ Tử nghi hoặc “Hả” một tiếng.

Trịnh Bồi suy nghĩ một chút, liền giải thích:

“Tiểu Vương gia nói không sai, Yên đế ngu ngốc đa nghi, nhát như chuột, chắc chắn đọc xong quốc thư của Thánh thượng chúng ta, nhất định sẽ sợ muốn chết. Nhân tài Yên triều suy yếu, quốc khố trống rỗng, hoàn toàn không có người đủ khả năng đánh một trận với tiểu Vương gia, điều duy nhất có thể làm là nghĩ mọi cách cầu hòa mà thôi.”

“Cầu hòa?”

Hổ Tử chớp mắt, rồi chợt hiểu ra, trố mắt nói:

“Ý của Trịnh tiên sinh là, Yên đế sẽ đem người của Tôn gia ra khai đao ư?”

“Không sai. Chúng ta muốn lấy não của Tôn Nguyên Minh, Tôn Nguyên Minh không chịu cho, Hoàng đế Yên triều không những bị Thánh thượng chúng ta trách cứ mà còn bị hù dọa một phen, cái tên ngu ngốc đó tất nhiên sẽ nghĩ tới viêc đưa người nhà họ Tôn khai đao, để làm Thánh thượng chúng ta nguôi giận.”

“Đồ ngu.”

Hổ Tử cười ha hả:

“Hắn gϊếŧ hết người có năng lực mới tốt, như thế mới khiến những người đó hận chết hắn!”

Nghe cuộc đối thoại hào hứng của Trịnh Bồi và Hổ Tử, Bàng Kiêu lại nghĩ tới một người có liên quan của Tôn gia.

Nhà ông bà ngoại của nàng gặp đại nạn như vậy, hẳn là cuộc sống sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bàng Kiêu hơi lo lắng cho Tần Nghi Ninh.

Cho dù nàng là con gái của kẻ thù, nhưng ở trong lòng hắn, nàng luôn rất đặc biệt.

Trịnh Bồi là người rất tinh, thấy vẻ mặt của Bàng Kiêu, ông ta liền cười hỏi:

“Tiểu Vương gia đang nghĩ gì vậy?”

Lại như đùa giỡn, hỏi:

“Hẳn là tiểu Vương gia đang nghĩ tới vị Tần cô nương kia phải không?”

Bàng Kiêu lười biếng dựa lưng vào ghế bành, khóe miệng thoáng hiện ý cười, ánh mắt sắc bén, nhướng mày nhìn Trịnh Bồi.

Trước ánh mắt sắc bén như dao của hắn, Trịnh Bồi cảm thấy như da thịt bị cắt rời, nhưng ông ta từng là mưu sĩ của Bàng Trung Chính, lại là một nửa sư phụ của Bàng Kiêu, tận mắt thấy Bàng Kiêu lớn lên, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè. Vietwriter.vn

“Tiểu Vương gia, mỹ nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, với tài hoa của ngài, thì muốn loại nữ nhân nào lại chẳng có? Cần gì phải nghĩ tới con gái của Tần Mông? Chẳng lẽ tiểu Vương gia thích nàng ta ư?”

“Bản Vương chưa hề nói thích nàng ta!”

“Vậy ý của Vương gia là gì?”

“Bản Vương vẫn không biết.”

“Không biết?”

Trịnh Bồi nhíu mày.

Bàng Kiêu thẳng thắn:

“Chính vì bản Vương không biết cảm giác của mình là thế nào, cho nên mới muốn nhanh chóng đánh hạ Yên triều, đến lúc đó cứ để cho nàng ở bên người rồi từ từ suy nghĩ tiếp.”

Hổ Tử kinh ngạc, trố mắt nhìn Bàng Kiêu.

Rõ ràng là ngài đã nhìn trộm người ta rồi! Đến trâm ngọc của người ta ngài cũng đã lấy đi, còn gì nữa mà suy nghĩ?

Vẻ mặt Trịnh Bồi khó coi, nói:

“Tiểu Vương gia, ngài đừng quên năm xưa Vương gia đã mất như thế nào! Nếu không phải vì tên cẩu tặc Tần Mông kia, sao Bàng gia ra nông nỗi này!”

“Hai nước đối chọi, lập trường khác biệt, chết không oán trách!”

Bàng Kiêu gõ gõ ngón trỏ trên bàn:

“Tần Mông tất nhiên là đáng hận, nhưng đáng hận nhất chẳng lẽ không phải là người vốn đem lòng nghi ngờ cha ta?”

Trịnh Bồi mím môi không nói.

Thật vậy, nếu không phải vì lúc đó hôn quân đa nghi, thì làm sao một kế ly gián có sơ hở như vậy lại có thể đưa người của Bàng gia vào chỗ chết?

Nói thẳng ra là, chỉ vì năm đó Bàng Trung Chính công cao chấn chủ, cho nên Hoàng đế nghi kỵ mà thôi.

“Huống hồ, chẳng phải năm xưa Triệu tiên sinh đã trả thù Tần Mông rồi hay sao?”

Bàng Kiêu lại nói.

Trịnh Bồi cao giọng:

“Cũng chỉ là bắt trộm một nha đầu, ta thấy Tần Mông cũng không thương tâm lắm, như thế cũng coi là trả thù sao? Năm đó chúng ta muốn trả thù, nhưng lại không có năng lực nên mới phải dùng tới hạ sách đó. Hiện nay, chúng ta có địa vị, có quyền thế, muốn nghiền nát bọn chúng thì có thể động thủ bất cứ lúc nào, đương nhiên không nên buông tha Tần Mông.”

Bàng Kiêu thầm tức giận, ngoài mặt vẫn tươi cười:

“Nếu đã biết tương lai còn có thể trả thù Tần Mông, vì sao phải khai đao với một người vô tội?”

Bị vặn hỏi, Trịnh Bồi nghẹn lời.

Đúng lúc này, ngoài lều truyền tới một giọng nói khàn khàn, the thé:

“Bàng đại nguyên soái, chúng tôi mang mật chỉ của Hoàng thượng tới!”

Là Lục giám quân!

Lần xuất chinh này, Chu đế phái Đại thái giám Lục Viễn đi theo làm giám quân.

Hổ Tử cười bước tới mời Lục giám quân vào.

Lục giám quân tuổi chừng ngoài ba mươi, vóc người trung bình, dung mạo thanh tú, mặt trắng không râu, hơi khom người cung kính hành lễ với Bàng Kiêu, lấy ra mật chỉ niêm phong bằng sáp, hai tay dâng lên, cười nịnh.

Bàng Kiêu liếc nhìn Lục giám quân rồi xé phong thư lấy lá thư ra.

Trên lá thư chỉ có hai chữ “Đồ thành”(2).

(2) Đồ thành: Tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Vẻ mặt Bàng Kiêu không đổi, buông lá thư xuống.

Hổ Tử và Trịnh Bồi vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, bằng khóe mắt thoáng nhìn thấy hai chữ trên tờ giấy, đều thầm giật mình.

Suy nghĩ một chút, Bàng Kiêu hỏi:

“Người truyền chỉ còn đó không?”

“Bẩm tiểu Vương gia, người đã trở về rồi.”

“Bản Vương đã biết, đã làm phiền giám quân đi một chuyến.”

“Không dám, không dám.”

Lục giám quân mỉm cười thi lễ rồi cung kính lui ra.

Người vừa đi khỏi, Trịnh Bồi liền vỗ tay cười nói:

“Kế sách của Thánh thượng đúng là diệu kế! Như thế, sự phẫn nộ vốn đã bị kí©h thí©ɧ của dân chúng đối với Yên triều nhất định sẽ còn tăng thêm rất nhiều!”

Bàng Kiêu lại chỉ về phương hướng thành Hề Hoa, cười hỏi:

“Số phụ nữ và trẻ em trong thành chiếm mấy phần so với số binh lính thực thụ?”

Đó là một vấn đề đã biết đáp án.

Thám tử Đại Chu đã sớm tra xét rõ ràng trong thành Hề Hoa có bao nhiêu binh lính, bao nhiêu dân chúng và bao nhiêu lương thảo.

Trịnh Bồi vừa nghe đã rõ ý của Bàng Kiêu, không tán thành nói:

“Tiểu Vương gia không nên có lòng dạ đàn bà. Huống hồ, mật chỉ cũng là thánh chỉ.”

“Lòng dạ đàn bà? Có thể lắm.”

Bàng Kiêu cười châm biếm:

“Trên danh nghĩa, quân giữ thành Hề Hoa của Yên triều có ba mươi vạn, nhưng trên thực tế, trong số đó đã tính cả bé trai mười tuổi trở lên, quân giữ thành Hề Hoa tối đa chỉ khoảng ba vạn. Chiến tranh là cuộc chiến của cánh đàn ông, liên quan gì tới người già yếu, phụ nữ và trẻ em? Thiên hạ đại loạn, dân chúng bình thường là người chịu khổ nhiều nhất! Chẳng lẽ khẩu hiệu cuộc khởi nghĩa của chúng ta trước kia chỉ là giả dối? Mẹ kiếp, muốn ta vung đao chém gϊếŧ người già, phụ nữ và trẻ con ư? Cái hành động không bằng súc sinh này, ai thích thì cứ việc đi làm, ông đây không làm!”