Chương 62: - Chương 62YẾT KIẾN

Lão Thái Quân nghiêng người tới hỏi:

“Ngươi nói, chỉ triệu kiến ba người, ta, Đại bá mẫu ngươi và Nghi tỷ nhi ư?”

“Dạ đúng.”

Tần Vũ nói:

“Hiên tại Đại bá phụ đang chiêu đãi nội giám trong cung tới truyền lời ở bên ngoài, Đại bá phụ nói là sẽ trở lại ngay, xin lão Thái Quân cùng với Đại bá mẫu, Nghi tỷ nhi chuẩn bị y phục thật trang trọng.”

Lão Thái Quân nhíu mày, gật đầu.

Nói xong Tần Vũ liền lui ra, tới phòng ngoài nói với thê tử là Diêu thị:

“Nghi tỷ nhi chưa từng vào cung, nàng là tẩu tử, hướng dẫn cho nàng ấy một chút.”

Đại nãi nãi liền cười gật đầu:

“Yên tâm đi, thϊếp hiểu mà.”

Nhìn theo Tần Vũ đi ra ngoài, Diêu thị kéo tay Nhị nãi nãi Mạnh thị, nói:

“Đi, để thái thái hầu hạ lão Thái Quân, chúng ta phải đi trợ giúp Nghi tỷ nhi.”

Nhị nãi nãi liền đặt mẫu thêu vừa dạy Cát Tường xuống, theo Đại nãi nãi vào phòng.

Lúc này, bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách nặng nề, lão Thái Quân nhíu chặt đôi mày, xoa xoa ngực nói:

“Dù sao ta vẫn cảm thấy chuyện hôm nay không tốt, chưa nói chuyện bỗng dưng Tào gia tặng cháo mồng tám tháng Chạp cho chúng ta, mà không hiểu sao Tào Hoàng hậu lại đưa ra ý kiến trước mặt Hoàng thượng, bảo ba người phụ nữ nhà ta tiến cung.”

Tôn thị cũng căng thẳng, tuy bà là nhất phẩm cáo mệnh Phu Nhân, cũng từng trải việc đời, nhưng nghĩ tới lúc gặp Hoàng đế và Hoàng hậu, bà vẫn cảm thấy lạnh cả người, hẳn là khi đối mặt, bà nói năng cũng không được lưu loát.

“Lão Thái Quân, hay là bảo lão gia đi cùng chúng ta?”

Lão Thái Quân lắc đầu:

“Không thấy ta vừa mới cố ý hỏi một câu sao? Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ bảo chúng ta tới thôi, không nói tới Mông ca nhi, làm sao có thể vào cung mà không được tuyên triệu chứ? Mà thôi, chuyện tốt hay chuyện xấu, gặp là biết.”

Thấy dáng vẻ như gặp phải đại địch của lão Thái Quân và Tôn thị, Tần Nghi Ninh liền cười khuyên.

“Tổ mẫu, mẫu thân đừng lo lắng, hiện nay địa vị của cha cháu đã khác trước, có lẽ vào cung cũng không có chuyện gì lớn. Hễ đã đột nhiên tuyên triệu, chỉ có thể là hai sự kiện: hoặc là ban thưởng, hoặc là trừng phạt. Chúng ta không làm gì sai, đương nhiên không phải là bị trừng phạt rồi.”

Người đầy một nhà vốn không có chủ ý gì, sau khi nghe Tần Nghi Ninh phân tích một cách logic, trong lòng cũng thấy sáng ra.

Chỉ có Tôn thị lo lắng nói:

“Thế nhưng dù sao giữa chúng ta và Tào gia cũng có vết rạn trong quan hệ.”

“Hoàng thượng anh minh thần võ, cho dù nhận thấy giữa các bề tôi có một chút lục đυ.c nhỏ, nhưng chỉ cần không đυ.ng chạm tới nền tảng xã tắc thì Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dễ. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nhất định cũng không vì oán giận riêng tư mà gây trở ngại.”

Tần Nghi Ninh nói toàn những lời ca tụng công đức, thật ra chỉ có một ý: Cho dù yêu hậu thủ thỉ nhỏ to bên gối hôn quân, nhưng nếu không chứng không cứ đi gây khó dễ cho phụ nữ trong nhà trung thần, sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ chê cười, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng vẫn phải giữ thể diện chứ!

“Nghi tỷ nhi nói rất đúng.”

Lúc này Tần Hòe Viễn vừa trở về, vào cửa cũng không cởϊ áσ choàng, liền trấn an lão Thái Quân.

“Mẫu thân đừng lo lắng. Hiện nay trong triều vẫn chưa có biến động, địa vị nhà chúng ta vẫn vững chắc, người chỉ cần hành động cẩn thận là được. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến, nếu có cái gì biến đổi, cũng đừng ưng thuận trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, chỉ nói muốn về nhà suy nghĩ. Người là lão phong quân, Hoàng thượng lại chủ trương dùng hiếu trị thiên hạ, cho nên sẽ không gây khó dễ với người.”

Nghe con trai nói, lão Thái Quân yên tâm, liên tục gật đầu.

Tần Hòe Viễn lại nói với Tôn thị:

“Nàng vào cung cũng chỉ cần quan tâm tới mẫu thân.”

Ý là ít nói ít sai, đừng tự ý hành động.

Tôn thị gật đầu.

Nhìn về phía con gái, vẻ ưa thích tràn ngập trong mắt Tần Hòe Viễn:

“Khi tiến cung, Nghi tỷ nhi phải thông minh lanh lợi một chút, cẩn thận hầu hạ tổ mẫu và mẫu thân con.”

“Dạ.”

Tần Nghi Ninh cười gật đầu.

Trong ba người, lão Thái Quân từng trải lão luyện, Tần Nghi Ninh thông tuệ nhạy cảm, chỉ có một mình Tôn thị là không biết thân biết phận, nhưng hẳn là Tôn thị cũng không dám lỗ mãng trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, bởi vậy Tần Hòe Viễn rất yên tâm.

Dặn dò vài câu, Tần Hòe Viễn lại vội vàng đi ra.

Từ đầu tới cuối, ông cũng không hề liếc nhìn Tần Tuệ Ninh.

Khi Tần Hòe Viễn vừa vào cửa, Tần Tuệ Ninh đã cố ý đi tới chỗ dễ nhận thấy nhất, lúc này nàng ta cắn chặt răng, sự ghen ghét và lửa giận trong lòng bùng lên, sắp thiêu cháy nàng ta luôn rồi.

Lão Thái Quân bình tĩnh lại, bảo Tần ma ma đi chuẩn bị quần áo.

“Nghi tỷ nhi chưa từng vào cung, trang phục cho Nghi tỷ nhi đã chuẩn bị xong chưa?”

Tần ma ma nhíu mày nói:

“Dạ vẫn chưa xong. Hôm kia nô tỳ bảo người của phòng thêu thùa đẩy nhanh tốc độ thực hiện, thế nhưng thêu trang phục đại lễ phải mất nhiều thời gian. Vốn cứ tưởng tới ngày trừ tịch mới phải mặc vào cung lễ bái nên nô tỳ căn dặn bọn họ thêu tỉ mỉ một chút, đừng gấp gáp, không ngờ lại cần tới sớm như thế này.”

Đại nãi nãi đưa mắt nhìn Tần Tuệ Ninh nãy giờ cúi đầu không nói gì, rồi cười nói:

“Chuyện này có gì khó, ta thấy vóc người của Nghi tỷ nhi và Tuệ tỷ nhi cũng xấp xỉ, hay là mượn y phục của Tuệ tỷ nhi cho Nghi tỷ nhi mặc một lát đi.”

Đại nãi nãi nói như vậy, thật ra là cố ý chọc tức Tần Tuệ Ninh.

Từ lâu nàng ấy đã không thích kiểu cách bề ngoài ra vẻ diềm đạm đáng yêu, nhưng trong lòng đầy mưu mô tính toán của Tần Tuệ Ninh, giống hệt như mấy cô em gái của nàng ấy ở nhà mẹ đẻ.

Nghe nhắc tới Tần Tuệ Ninh - người từ nãy giờ dường như không tồn tại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người nàng ta.

Hôm nay Tần Tuệ Ninh mặc một chiếc áo khoác bằng đoạn màu trắng và màu lục nhạt, trên đầu không đeo trang sức, trang phục đơn sơ như vậy tuy không đến mức giống như mặc tang phục, nhưng ngày mồng tám tháng Chạp mà ăn mặc như vậy, mọi người cũng cảm thấy không thích.

Các tỷ muội trong nhà đều biết Tần Tuệ Ninh thích mặc như vậy, không phải là nàng ta không được cấp đồ trang sức và phấn son, nhưng là nàng ta muốn làm ra vẻ bị bạc đãi.

Lúc này, nàng ta ngẩng đầu, trong mắt long lanh nước, một tay cầm khăn tay, áy náy nhìn về phía lão Thái Quân:

“Tổ mẫu, bộ quần áo đó cháu vừa đem giặt rồi, cũng không biết hôm nay dùng tới nó. Huống hồ, vóc dáng của Nghi tỷ nhi cao hơn cháu, sợ cũng mặc không được.”

Hoàng đế chỉ đích danh cho vào cung, trong số các phụ nữ của chi trưởng, lại chỉ bỏ qua một mình nàng ta, như thế đã khiến nàng ta mất hết mặt mũi rồi, ấy thế mà phụ thân trở về cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái!

Sao chứ, đã không cho nàng ta đi, giờ còn bảo nàng ta đưa xiêm y ra cho Tần Nghi Ninh mặc? Quả thật là nằm mơ!

Lão Thái Quân không vui nói:

“Ta thấy Nghi tỷ nhi cũng không cần phải phiền phức như thế, hôm kia chẳng phải ta cho Nghi tỷ nhi một xấp gấm Tứ Xuyên màu hồng nhạt điểm hoa đào sao, chiếc áo đó phải làm xong rồi chứ?”

Tần Nghi Ninh gật đầu nói:

“Dạ, đã may xong và đưa tới rồi.”

“Vậy thì mặc bộ đó đi. Cô nương nhỏ tuổi nên mặc màu hồng phấn, như vậy mới hợp.”

Lão Thái Quân giải quyết dứt khoát, Đại nãi nãi và Nhị nãi nãi liền một trái một phải kéo tay Tần Nghi Ninh về Thạc Nhân Trai thay y phục.

Tần Tuệ Ninh đã chực khóc, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, có chút máu loang ra khăn tay.

Lời nói vừa rồi của lão Thái Quân chẳng phải là ám chỉ chê nàng ta mặc đồ quá trắng sao!

Nàng ta thất sủng quá nhanh đi!

Trước kia lão Thái Quân yêu thương nàng ta tới mức nào chứ? Còn ôm nàng ta nói cái gì mà “Bất luận sau này thế nào, tổ mẫu cũng sẽ yêu thương cháu!”

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Quả nhiên khi biết nàng ta không phải con ruột, những người này liền từng bước, từng bước bắt đầu chà đạp nàng ta! Ngay cả lão Thái Quân cũng thiên vị một bên!

Tần Tuệ Ninh cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi lên vạt áo.

Thấy vậy, lão Thái Quân nhíu mày.

Trong lúc Tần Nghi Ninh tích cực học tập, Tần Tuệ Ninh chỉ biết ăn quà vặt và đọc truyện.

Tần Nghi Ninh hòa thuận với các tỷ muội, cũng không gây chuyện, nhưng Tần Tuệ Ninh chỉ thân cận với một mình Lục tiểu thư, bất hòa với những người khác.

Trước kia, Tần Nghi Ninh ở Tuyết Lê Viện cũng không hề có nửa câu oán hận, khi dọn tới Thạc Nhân Trai cũng không có thái độ khoe khoang đắc ý.

Nhưng lúc ở Từ Hiếu Viên, Tần Tuệ Ninh thường xuyên khoe khoang, kích động các tỷ muội khác, hôm nay ở Tuyết Lê Viện thì luôn có lời lẽ bất mãn, oán hận.

Bà ta cố ý lạnh nhạt nàng ta vài ngày để xem phản ứng của nàng ta thế nào, nàng ta liền xuất hiện ở đây với dáng vẻ như thế này, như là Tần gia khắt khe với mình lắm vậy…

Dù làm cái gì, hành động của nàng ta cũng đều là gây thị phi, chia rẽ.

Lão Thái Quân là người lọc lõi, một khi gác sự yêu thương và nuông chiều qua một bên, bà ta nhìn người rõ ràng hơn ai hết.

Hôm nay, tình cảm của bà ta đối với Tần Tuệ Ninh đã phai nhạt rồi.

Bảo mọi người giải tán, lão Thái Quân cùng Tôn thị đi chuẩn bị.

Không bao lâu sau, ba người đều chuẩn bị ổn thỏa, ngồi lên chiếc du bích xa rời nhị môn, ra tới bên ngoài lại chuyển sang một chiếc xe rộng rãi ấm áp có mui, bánh xe sơn đỏ.

Xe ngựa chạy vừa nhanh vừa vững, rất nhanh đã tới trước cửa cung. Sau khi thị vệ kiểm tra, liền có nội giám dẫn ba người đổi xe ngựa, rồi đi thẳng đến cung Phượng Tường của Hoàng hậu.

Tần Nghi Ninh học tập với Chiêm ma ma nhiều ngày, cũng từng học quy củ trong cung, lúc này vừa xuống xe ngựa, nàng liền cúi đầu, không dám quan sát xung quanh.

Trong cung không phải là trong phủ, chỉ cần một chút sai lầm là có thể bị nắm lấy nhược điểm, một mình nàng phạm sai lầm sẽ liên lụy toàn gia, Tần Nghi Ninh không dám mảy may vượt quá giới hạn.

Băng qua sân viện rộng rãi lát đá xanh, men theo thềm son tới trước cửa cung Phượng Tường, lại có nội giám vào trong bẩm báo.

Không bao lâu sau, có nội giám mỉm cười đi ra:

“Mời lão phong quân, Tần phu nhân và Tần tiểu thư vào, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang chờ.”

Ba người sửa sang lại trang phục rồi khom người đi theo nội giám vào trong điện.

Vừa vào cửa, hương hoa bách hợp ngào ngạt xộc vào mũi khiến Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày. Trên mặt đất trải thảm dày hình hoa mẫu đơn lộng lẫy. Từ xa, ba người lần lượt quỳ xuống đất thực hiện đại lễ.

Lão Thái Quân cao giọng xướng to:

“Lão thân Tần cố thị, dẫn theo con dâu Tôn thị, cháu gái Tần thị tham kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu. Cung chúc ngô Hoàng vạn tuế vạn phúc, Hoàng hậu phượng thể khang kiện!”

“Đứng lên đi!”

Một giọng nữ nũng nịu lười biếng cất lên.

Giọng nói này, Tần Nghi Ninh nghe rất quen thuộc, chính là giọng nói của người phụ nữ nàng đã gặp ở Tiên Cô Quan ngày hôm đó.

Nàng cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó vị công tử kia lanh tay lẹ mắt kéo nàng tránh đi, nếu không ngày hôm nay gặp mặt càng phiền phức.

Giọng Hoàng đế có cái khàn khàn vốn có của người già:

“Hôm nay nói chuyện riêng, không cần câu nệ, lời nói của Hoàng hậu là lời của trẫm. Các ngươi đều là người nhà của Tần Mông, xem như là người một nhà, không cần đa lễ.”

“Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu!”

Lão Thái Quân lại cùng Tôn thị và Tần Nghi Ninh hành lễ.

Sau khi thực hiện lễ nghi chu toàn, ba người đứng dậy.

Bởi vì ai cũng cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào long nhan, cho nên bằng khóe mắt, ba người nhận thấy trong viện không chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu và cung nhân, mà còn có mấy người ngoài, hình như có cả nam giới!

Hoàng hậu cười nói:

Vietwriter.vn

“Tần tiểu thư, tới đây để bản cung nhìn một chút nào!”

Lão Thái Quân và Tôn thị đều giật mình.

Tần Nghi Ninh hơi căng thẳng, nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu, nàng cúi mặt, chậm rãi bước tới.

Khi đi vòng qua chiếc đỉnh ba chân bằng đồng thau chạm khắc, bằng khóe mắt, Tần Nghi Ninh nhìn thấy quả thật trong điện có đàn ông lạ, là một người tuổi ngoài ba mươi để ria mép và một thanh niên chừng mười tám, mười chín tuổi. Ngoài ra còn có một phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy. Ánh mắt đánh giá của ba người này đều đồng thời rơi xuống người nàng.