Hai tay Tần Tuệ Ninh nắm lấy cổ tay Tần Nghi Ninh, ráng sức gỡ ngón tay nàng ra, nhưng tay của Tần Nghi Ninh giống như cái kìm bằng sắt, nàng ta cố gắng cỡ nào cũng không mảy may nới lỏng.
Cổ họng bị bóp chặt, Tần Tuệ Ninh dần dần thấy khó thở, khàn giọng thét lên chói tai:
“Các ngươi còn ngẩn ra đó làm cái gì? Còn không mau cứu ta, đi gọi người đi!”
Trước sự dũng mãnh của Tần Nghi Ninh, Thái ma ma, Bích Đào khϊếp sợ ngây người, nghe tiếng mới lấy lại tinh thần, liền xông tới lôi kéo Tần Nghi Ninh.
Nhưng cách Tần Nghi Ninh lập uy quá sâu sắc, chỉ cần ánh mắt sắc lạnh như dao của nàng lướt tới, Thái ma ma và Bích Đào đều sợ run người, riêng Bích Đồng càng sợ, ngay cả bước tới trước cũng không dám.
Tần Nghi Ninh chán ghét hất tay nàng ta ra.
Chân mềm nhũn, Tần Tuệ Ninh ngã ngồi dưới đất, ôm cổ ho khan.
“Chẳng phải là ngươi không còn mặt mũi sống trên đời nữa sao? Lão Thái Quân lòng dạ nhân từ, nhưng ta là một người rừng quen nhìn máu tanh rồi. Nếu như ngươi muốn chết nhưng sợ đau không dám ra tay, ta có thể đưa tiễn ngươi!”
Tần Nghi Ninh nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ thì lại khiến Tần Tuệ Ninh sởn gai ốc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Tần Tuệ Ninh đã biết, nếu Tần Nghi Ninh thật sự muốn gϊếŧ mình, e là mình có giãy dụa cũng vô ích, còn chưa kịp gọi người tới thì đã bị bóp cổ chết rồi.
Con gái Thái tử Thái sư gϊếŧ người? Nói ra ai tin? Cho dù chủ tử trong nhà đều biết mình bị nàng ta gϊếŧ, họ cũng sẽ vì thanh danh của Tần Hòe Viễn mà che lấp sự tình.
Từ lúc nào, tình cảnh của nàng ta ở Tần gia lại trở nên nguy hiểm như thế này?
Đây không chỉ đơn thuần là vì giàu sang phú quý, mà cũng là sinh mạng của nàng đều nằm trong tay người khác!
Tần Nghi Ninh thấy rốt cuộc Tần Tuệ Ninh lộ vẻ sợ hãi, liền nở nụ cười.
“Biết sợ rồi chứ gì? Tần Tuệ Ninh, từng chữ ta nói kế tiếp, ngươi hãy nghe cho rõ ràng. Hôm nay tin tức ngươi làm ầm ĩ đòi treo cổ tự tử, sợ là đã truyền khắp phủ rồi, mà nói không chừng, nó sẽ trở thành đề tài toàn bộ nhà quyền quý ở kinh thành bàn tán trong vòng một tháng. Nếu như ngày nào đó ngươi còn dám giở trò, thì ta sẽ treo cổ ngươi lên. Ta nghĩ, ngươi đã từng treo cổ tự tử, mọi người sẽ nghĩ là ngươi lại tiếp tục làm điều đó một lần nữa mà thôi.”
Đưa mắt nhìn lên xà nhà, lại nhìn Tần Tuệ Ninh, Tần Nghi Ninh đưa một tay túm lấy cổ áo Thái ma ma đang đứng bên cạnh, nhấc bà ta lên như nhấc một bao quần áo.
Chân không chạm đất, Thái ma ma sợ đến mức hai mắt trợn trừng.
Tần Nghi Ninh mỉm cười buông bà ta ra, nhìn Tần Tuệ Ninh đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh khủng, nói:
“Thấy rồi chứ? Ta không đùa với ngươi, ta thừa sức treo ngươi lên. Nếu ngươi còn dám xúi giục mẫu thân, khiến bà mất mặt với người nhà chồng, còn dám quấy rối khiến trong nhà không yên, thì ngươi cứ thử xem, là người tới cứu ngươi nhanh hơn hay là ta treo cổ ngươi nhanh hơn?”
Nàng lại vỗ vỗ vai Tần Tuệ Ninh, nói:
“Muộn rồi, ngươi có thể đi nghỉ ngơi.”
Dứt lời, nàng liền xoay người đi ra ngoài.
Tần Tuệ Ninh ngây ra như phỗng, đôi mắt nhìn trừng trừng về phía cửa.
Thái ma ma vỗ ngực lẩm bẩm:
“Đây là người sao? Đây là người sao…”
Bích Đồng cúi đầu xuống, nhớ tới lời căn dặn của Chung chưởng quỹ, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt càng tăng.
Sau một hồi lâu, Tần Tuệ Ninh mới hét lên một tiếng, phẫn nộ ném vỡ thứ gì đó trong phòng.
Phía bên này, Tần Nghi Ninh nhìn lão Thái Quân, xác định thân thể lão Thái Quân cũng không đáng ngại, mới trở về Tuyết Lê Viện nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau là ngày Thái tử phải đến nhà bái kiến Thái sư, ngày tổ chức tiệc thỉnh sư, trong phủ liền bận rộn.
Mới sáng sớm, thông qua Cảnh ma ma ở nhà bếp, Chung đại chưởng quỹ giao một văn điệp của đạo lục ti đến tận tay Tần Nghi Ninh. Cảnh ma ma còn thấp giọng nói:
“Bạc đã đưa đi rồi, hai vị cô nương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Tần Nghi Ninh ngẩn người, rồi liền mỉm cười.
“Làm phiền Cảnh ma ma đi một chuyến.”
Tần Nghi Ninh cười, kín đáo nhét vào tay Cảnh ma ma một chiếc túi gấm hoa văn chữ phúc nặng trịch:
“Sau này còn phải phiền ma ma chiếu cố nhiều hơn, chỗ này coi như mời ma ma uống rượu, ăn cơm.”
“Ối chà, đông gia cô nương làm thế này, nô tỳ không dám đâu!”
Cảnh ma ma ra sức chối từ.
“Đều là người trong nhà, cần gì phải khách sáo như vậy? Ma ma tiếp tục từ chối là coi thường ta rồi!”
Tần Nghi Ninh làm ra vẻ tức giận.
Lúc này Cảnh ma ma mới nhận. Bà lại khách sáo với Tần Nghi Ninh một hồi rồi cung kính cáo từ.
Tần Nghi Ninh ăn yến do nhà bếp đưa tới, mím môi tính toán một hồi, rồi cười dặn bảo Thu Lộ:
“Ngươi đến thu dọn nhĩ phòng bên cạnh phòng ngủ của ta, sửa soạn sẵn sàng một gian, đồ đạc bài trí, đồ dùng sinh hoạt và chăn đệm cũng không được sơ sài.”
Thu Lộ gật đầu vâng dạ, rồi đi làm việc.
Tần Nghi Ninh dẫn theo Dao Cầm và Ngọc Kỳ mà Tần Hòe Viễn mới ban cho nàng đến Từ Hiếu Viên thỉnh an lão Thái Quân.
Hôm nay Từ Hiếu Viên gió yên sóng lặng, dường như tin tức tối qua Tần Tuệ Ninh làm ầm ĩ đòi treo cổ vẫn chưa truyền ra.
Tôn thị và Nhị phu nhân, Tam thái thái đang tới ngoại viện sắp đặt, chuẩn bị nghênh tiếp Thái tử và tổ chức yến tiệc.
Lão Thái Quân thì cùng các cô nương đã ăn mặc, trang điểm ổn thỏa, trò chuyện ở Từ Hiếu Viên, chờ lúc mở tiệc thì ra phía trước bái kiến Thái tử.
Tần Nghi Ninh quan sát Tần Tuệ Ninh, thấy hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo khoác vạt xéo, che giấu vết tích trên cổ, vẻ mặt cũng thoa son phấn thích hợp che đi vết sưng đỏ trên mặt do bị Tôn thị đánh. Nàng cúi đầu cùng Lục tiểu thư ngồi một bên, nói chung là coi như an phận.
Tần Nghi Ninh buồn cười nghĩ: Xem ra Tần Tuệ Ninh là một người không dùng tới bạo lực thì không hợp tác, tận tình khuyên bảo một trăm câu cũng không bằng cho nàng ta một cái bạt tai.
Nàng ta đã chịu yên phận, Tần Nghi Ninh cũng không cần bận tâm, cùng các tiểu thư trò chuyện, đùa giỡn khiến lão Thái Quân cười hài lòng.
Giữa giờ Thìn, có tiểu nha hoàn tới báo:
“Thái tử điện hạ tới rồi, lúc này đang ở tiền viện hành lễ bái sư với Thái sư gia.”
Giờ Thìn ba khắc, lại có người đến báo:
“Thái tử điện hạ và Thái sư gia cùng với Nhị lão gia, Tam lão gia, Đại gia, Nhị gia… đã đến thư phòng nói chuyện.”
Lúc giữa giờ Tỵ. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cát Tường vừa mới ra bên ngoài xem tình hình, quay về mỉm cười nói:
“Lão Thái Quân, Thái tử điện hạ cùng ba vị lão gia và các tiểu gia đang đi dạo ở hậu hoa viên. Đại phu nhân nói bữa tiệc đã chuẩn bị xong, giờ Ngọ một khắc là có thể bày tiệc, cuối giờ Tỵ, mời lão Thái Quân cùng các cô nương dời bước đến phòng khách.”
Tâm trạng đang dễ chịu, lão Thái Quân gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Lão Thái Quân lại kiểm tra trang phục của các cô nương một phen.
Nào ngờ chưa quá thời gian tàn một nén hương, bên ngoài đã có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, ở hành lang nói liên hồi như pháo nổ:
“Lão Thái Quân! Vừa rồi Bích Đồng và Tiểu Ngải bên người Tuệ Ninh cô nương chạm phải Thái tử điện hạ ở hậu hoa viên, Thái sư gia đã dặn bảo đuổi hai người đó ra ngoài rồi. Thái sư gia còn dặn lão Thái Quân nhốt Tuệ Ninh cô nương vào kho củi, kế tiếp ngài có chuyện muốn hỏi.”
Nghe vậy, Tần Tuệ Ninh đứng lên, mắt mở to tràn ngập vẻ kinh khủng, nhìn về phía lão Thái Quân với vẻ cầu xin:
“Chuyện này… chuyện này là thế nào? Sáng nay Bích Đồng cũng không đi theo cháu, nói là có kinh nguyệt, trong người hơi mệt mỏi, nên cháu không dẫn theo. Sao nàng ta lại chạy tới hậu hoa viên, còn chạm phải Thái tử…”
Lão Thái Quân cau mày, bảo Tần ma ma:
“Lục Quyên, ngươi mau đi tìm hiểu rõ ràng rồi quay về cho ta biết.”
“Dạ.”
Tần ma ma vội vàng đi ngay.
Tần Nghi Ninh nhìn xuống, bưng chén trà ấm nóng hớp một ngụm.
Trà vừa vào miệng hơi đắng, dư vị thơm ngát, đúng là trà ngon.
Các cô nương vốn đang hăng hái chờ đến yến tiệc buổi trưa được gặp Thái tử, lúc này đều hơi hoảng sợ, nhất là Tần Tuệ Ninh, mặt mày nàng ta tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nàng ta không ngừng suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao phụ thân muốn nhốt mình vào kho củi?
Một lúc sau, Tần ma ma đã trở về.
“Lão Thái Quân.”
Vẻ mặt Tần ma ma rất khó coi:
“Nô tỳ đã tìm hiểu rõ ràng rồi ạ. Bích Đồng và Tiểu Ngải không biết Thái sư gia và Nhị lão gia, Tam lão gia đưa Thái tử đi dạo hậu hoa viên, hôm nay hai người đều rảnh rỗi, chuyện trò ngay sau hòn non bộ. Kết quả là Thái tử và Thái sư gia đều nghe rõ ràng, bọn họ nói rằng… nói rằng…”
Lão Thái Quân cau mày:
“Nói cái gì, hãy kể lại rõ ràng!
“Nô tỳ đưa người hầu Khải Thái bên người Thái sư gia đến rồi, để Khải Thái nói cho lão Thái Quân nghe đi ạ.”
“Mau gọi hắn tới!”
Khải Thái năm nay đã ba mươi tuổi, theo hầu Tần Hòe Viễn đã lâu năm, lại trung thành thông minh, đã tới nhưng chưa vào phòng trong, mà quỳ ở bên ngoài bức sáp bình “Hỉ thượng mai sao”, từ bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“… Mấy người Thái tử gia đang đi tới, chợt nghe hai cô gái nói nhỏ, rằng Tứ tiểu thư là đồ không có gốc rễ ngu xuẩn, bị người hãm hại cũng không biết, tỳ nữ bị kết tội trộm vòng tay của lão Thái Quân, thật ra là do Tuệ Ninh cô nương sai Bích Đồng hãm hại. Hai người còn nói, lão Thái Quân cũng dễ bị đánh lừa, liền tin theo và đánh đuổi người ra khỏi cửa.”
“Lúc đó tiểu nhân đi theo phía sau Thái sư gia và Thái tử gia, nên nghe hai cô nương kia nói rất rõ, nhất định Thái tử cũng nghe thấy.”
“Lúc đó Thái tử gia không nói gì, nhưng vẻ mặt Thái sư gia thì rất khó coi, liền quở mắng hai cô nương kia nói láo. Thái sư gia nhân từ, vẫn chưa đánh hai người, chỉ đuổi ra ngoài.”
Nhà trong im phăng phắc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh.
Thảo nào Đại lão gia muốn nhốt Tần Tuệ Ninh vào kho củi, thì ra nàng ta vu tội ăn cắp cho tỳ nữ bên người Tần Nghi Ninh!
Trước mặt Thái tử mà lại bị vạch trần loại chuyện mờ ám trong gia đình như thế này, nàng ta là dưỡng nữ, hãm hại tỳ nữ bên người của đích nữ, chuyện như thế truyền ra ngoài, người ta sẽ nói như thế nào đây?
Khó tránh khỏi sẽ có người nói, trong nhà Tần Thái sư cũng không yên ổn, mà trong nhà đã không thể “tề gia” thì làm sao “bình thiên hạ”?
Lão Thái Quân giận đến mức mặt tím bầm, bà dữ tợn ném chiếc tẩu đồng thau trúng ngay vai Tần Tuệ Ninh, Tần Tuệ Ninh đau đến nỗi bật khóc.
“Ngươi còn có mặt mũi ở đó mà khóc ư? Người đâu, nhốt Tần Tuệ Ninh vào kho củi, không có lệnh của Đại lão gia, không ai được gặp nó!”
“Lão Thái Quân, cháu không làm điều đó, thật sự là cháu không làm, cháu bị oan! Nhất định có người hãm hại cháu!”
“Đến lúc này rồi mà ngươi còn nói láo! Dẫn đi, dẫn di!
Lão Thái Quân phẫn nộ vỗ bàn.
Nữ hầu tráng kiện xông tới, bụm miệng Tần Tuệ Ninh, kéo thẳng ra ngoài.
Phòng trong hoàn toàn yên lặng.
Bởi vì chuyện Thụy Lan ăn cắp, rất nhiều người từng chê cười Tần Nghi Ninh không biết giáo dục người hầu, có người còn nặng lời hơn, nói Tần Nghi Ninh thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Hôm nay chân tướng rõ ràng, khi nhìn Tần Nghi Ninh, mọi người cảm thấy hơi xấu hổ.
Giữa lúc này, bên ngoài lại có người đến báo:
“Lão Thái Quân, Định Quốc công phu nhân đưa tới hai tỳ nữ, ban cho Tứ cô nương.”
Vừa dứt tiếng, đã thấy đại nha hoàn Cát Tường với vẻ mặt có sự biến đổi vi diệu dẫn hai cô nương vào.
Thấy hai người, lại một lần nữa ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào người Tần Nghi Ninh.
Lão Thái Quân thì kinh ngạc chỉ vào một người trong số đó, nói:
“Chẳng phải ngươi là Thụy Lan sao?!”
“Nô tỳ là Tùng Lan, xin thỉnh an lão Thái Quân và Tứ cô nương!”
Thụy Lan hôm nay đã đổi tên thành Tùng Lan, mỉm cười hành lễ.