Chưa từng gặp nhân vật quyền uy cỡ này, vừa thấy Ninh Vương, hai tỳ nữ Thụy Lan và Thu Lộ đều sợ hãi đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả một người kiến thức rộng rãi như Chung chưởng quỹ cũng không dám ngẩng đầu lên.
Ninh Vương nổi danh hoang da^ʍ bạo ngược, vì chỉ huy binh lính đánh trận, trên người ông ta toát ra vẻ tàn bạo, giọng nói trầm thấp, vang dội, đầy tính trấn áp khiến người khác hoảng sợ. Bất luận là vì uy phong áp chế từ địa vị, hay là bản thân ông ta lợi hại, đều khiến người bình thường không dám nhìn thẳng mặt ông ta.
Mà vào lúc này, Ninh Vương biết người đến gặp mình là một nữ tử khuê các, nhưng vẫn ôm tiểu thϊếp trong lòng! Bàn tay to của ông ta không chịu để yên, hết xoa hông lại bóp ngực, khiến tiểu thϊếp kia liên tục cười khúc khích, hết sức phóng túng. Thái độ khinh mạn như vậy, không cần nói cũng biết.
Trước hành động đó của Ninh Vương, hẳn là bất cứ khuê nữ nào cũng phải vừa thẹn vừa sợ, tìm cớ rút lui, mà ngay cả đối với nam giới, sợ là cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn thản nhiên, mặt không đổi sắc, dường như không nhìn thấy Ninh Vương đang làm gì, vẫn đoan trang hành lễ.
“Ninh Vương vạn an, tiểu nữ là Tần thị, là con gái của Tần thừa tướng. Mấy hôm trước, tiểu nữ tiếp quản việc kinh doanh của Chiêu Vận Ti. Với tư cách là chủ mới của Chiêu Vận Ti, tiểu nữ đặc biệt vì chuyện của Đường cô nương mà đến đây cầu kiến Ninh Vương!”
“Ngươi thật to gan!”
Ninh Vương cười gằn:
“Ta còn tưởng cô con gái thú vị của Tần Mông vì ngưỡng mộ sự hùng võ của bản Vương mà đặc biệt tới cầu kiến chứ!”
Ninh Vương vừa dứt lời, tiểu thϊếp xinh đẹp trong lòng Ninh Vương đã cười khanh khách.
Thu Lộ và Thụy Lan phẫn nộ nhưng không dám hé răng, cúi đầu không biết làm thế nào cho phải.
Chung đại chưởng quỹ toát mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận vì đã cầu xin Tần Nghi Ninh đến đây, rốt cuộc một tiểu thư khuê các như nàng, lại bị Ninh Vương sỉ nhục thẳng thừng như vậy.
Tần Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh, đôi mày không mảy may nhíu lại, làm như không nghe thấy câu nói của Ninh Vương, trả lời:
“Ninh Vương quả thật hùng võ, danh tiếng lan xa, tiểu nữ sinh trưởng nơi thôn dã, cũng thường nghe người ta kể về chiến tích anh dũng của Ninh Vương khi thống lĩnh ba quân chống lại Đại Chu, thực sự khiến người ta khâm phục.”
Ninh Vương không ngờ cô nương này không những không bị mình hù dọa phải rút lui mà ngược lại còn tâng bốc mình, lời lẽ rất trôi chảy, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, mặc dù ôm tiểu thϊếp xinh đẹp trong lòng nhưng vẫn khom người về phía trước, cười ha hả nói:
“Nói rất hay! bản Vương ghét nhất là bọn đạo chích Đại Chu âm mưu soán vị! Giương lên chiêu bài lật đổ chính sách tàn bạo, nhưng lại làm ra những hành động không giống con người!”
Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười.
Thụy Lan, Thu Lộ và Chung chưởng quỹ đều thở dài một hơi.
Trong lúc những người có mặt đều nghĩ rằng Tần Nghi Ninh sẽ tiếp tục tâng bốc Ninh Vương, nàng lại chuyển đề tài:
“Thế nhưng Ninh Vương cũng biết, nếu Đường cô nương tiếp tục ở trong tay ngài, thì sợ rằng thanh danh một đời của ngài sẽ bị hủy vì chuyện này.”
Bầu không khí vốn vừa hơi nhẹ nhõm, bởi vì câu nói này mà lại trở nên căng thẳng.
Ninh Vương nhíu chặt đôi mày rậm, khuôn mặt với bộ râu quai nón rậm rạp đều như phẫn nộ mà run rẩy, giọng đàn ông ồm ồm như chuông đồng, nói như quát:
“Lớn mật!”
Cả người Chung chưởng quỹ run lên vì sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, hai tỳ nữ thì cảm thấy chân tay bủn rủn, liền quỳ xuống.
Tần Nghi Ninh khẽ cười, nói:
“Nếu không có dũng khí, hôm nay tiểu nữ cũng không dám đến phủ của Vương gia nêu ý kiến. Vương gia anh minh thần võ, đương nhiên hiểu rất rõ tình hình hiện nay của Đại Yên. Nói cái gì mà “Đại Yên bách chiến bách thắng”, chỉ là nói khoác. Ta từng vật lộn tìm kế sinh nhai ở vùng biên cảnh Lương Thành và phụ cận Đại Thành, đương nhiên biết nơi đó mười nhà trống hết chín, người chết đói nằm la liệt khắp nơi vô cùng thê thảm. Các quan to quyền quý ở kinh đô coi giữ chỉ một tấc vuông trời đất, như ếch ngồi đáy giếngm không biết bên ngoài khó khăn như thế nào. Nhưng với sự từng trải và cơ trí của Vương gia, lẽ nào không nhìn ra nhất định có một ngày thành trì Đại Yên sẽ bị phá?”
Câu nói này khiến cả người Chung đại chưởng quỹ mềm nhũn, liền quỳ thụp xuống.
Ninh Vương giận tái mặt, căm tức nhìn Tần Nghi Ninh:
“Nữ tử này thật to gan! Lại dám nguyền rủa Đại Yên ta! Ngươi có tin là bất cứ lúc nào ta cũng có thể băm vằm ngươi thành trăm mảnh, cũng không cần báo tin cho cha ngươi!”
Thấy Ninh Vương nổi giận, Tần Nghi Ninh thầm run lên.
Nhưng việc đã đến nước này, tên đã ở trên dây không thể không bắn, nàng quỳ gối hành lễ, nói:
“Vương gia phẫn nộ, chính vì lời của ta là lời nói thật mà thôi. Nhưng ta nói điều đó ra cũng không phải có ý nguyền rủa Đại Yên! Sau này, nếu có một ngày nước mất, ta tuy là nữ tử, cũng sẽ không tham sống sợ chết tử. Mấy lời ta nói hôm nay, đều vì Vương gia cả!”
Đôi mắt sáng ngời như sao:
“Trong lòng Vương gia thừa hiểu, trong tương lai, rốt cuộc cái ngày nguy cấp ấy sẽ đến. Từ xưa đến nay, hễ quân vương hành sự không đúng, bên cạnh nhất định có nữ tử yêu nghiệt. Kết cục của Đát Kỷ, Thái Chân… không ai dám đảm bảo sẽ không là kết cục sắp tới của Hoàng hậu nương nương! Hôm nay Đường viện phán là tội thần mưu hại Hoàng hậu không thành, sau này có một ngày ông ấy sẽ có thể là một anh hùng hy sinh vì trừ yêu hậu! Đến ngày đó, ắt hẳn Đại Yên đã là trời đất của kẻ khác rồi! Đến lúc đó Ninh Vương điện hạ nên sống như thế nào?”
Nói đến đây, Tần Nghi Ninh liền cúi thấp đầu xuống, không cần phải nhiều lời nữa.
Lời muốn khuyên bảo, nàng đã nói rõ ràng, chỉ xem Ninh Vương quyết định ra sao thôi.
Thành hay không thành, nàng cũng đã tận lực rồi.
Mà lúc này Ninh Vương đã mấy lần nhẩm đi nhẩm lại trong đầu mấy lời của Tần Nghi Ninh rồi.
Thật ra lời lẽ của Tần Nghi Ninh rất xác đáng.
Trong tương lai, nếu thật sự có một ngày Đại Yên nguy cấp, với sự mê muội vốn có, Hoàng đế sẽ rất khϊếp đảm, nhất định sẽ đẩy một kẻ sâu dân mọt nước chịu tội thay cho mình, người mà trước kia hoàng đế u mê đưa lên làm Hoàng hậu sẽ là lựa chọn đầu tiên.
Một khi Hoàng hậu trở thành con dê thế tội, hẳn là sẽ bị xử chết, Tào gia sẽ trở thành tội thần, sẽ không có ngày đổi đời.
Huống chi, nếu ngày đó thật sự xảy ra, nói không chừng triều Đại Yên cũng sắp biến mất, thì như lời Tần Nghi Ninh nói, đến thời điểm long trời lở đất đó, mọi sự đều sẽ đổi khác.
Ninh Vương là người trong hoàng tộc, đến lúc đó nếu muốn sống yên ổn, tất nhiên sẽ không dễ dàng như hiện tại.
Nếu như ông ta còn giữ con gái của Đường gia bên người, hiện tại đám Thanh Lưu hổ báo kia không động được sợi lông chân của ông ta, nhưng sau này thì sao?
Ninh Vương hiểu rất rõ điều này.
Điều ông ta không ngờ là, một nữ tử khuê các không những suy nghĩ sâu xa như vậy, mà còn có can đảm dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này trước mặt ông ta. Mà hơn nữa, nàng làm như vậy không phải vì mình, mà vì cứu người.
Xem ra nữ tử này không phải là một bình hoa trang trí không có lập trường, mà là một cô nương thông tuệ, lại có tấm lòng hiệp nghĩa.
Đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh, trong đôi mắt Ninh Vương thoáng hiện vẻ tán thường.
Mà Ninh Vương không nói một lời, cũng khiến mọi người trong phòng đều căng thẳng.
Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay Tần Nghi Ninh.
Nàng có thể cảm nhận được đôi mắt sắc như dao của Ninh Vương lướt qua lại trên người mình, như muốn róc da róc thịt nàng.
Không phải nàng không sợ, nhưng một khi đã quyết định cứu người, nàng sẽ không lùi bước.
Một lát, Ninh Vương lạnh lùng nói:
“Đúng là Đường cô nương ở trong tay bản Vương, ngươi muốn đưa nàng ta về, vậy ngươi định xử trí như thế nào? Giao trả cho Giáo phường sao?”
Tần Nghi Ninh thầm vui mừng, Ninh Vương nói như vậy, nhất định là có hy vọng rồi!
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Việc này đã ầm ĩ như vậy, ta sẽ không giao trả Đường cô nương cho Giáo phường. Nếu Vương gia thật sự giao người cho ta, ta muốn giữ lại bên cạnh, làm tỳ nữ của ta. Về việc ăn nói thế nào với Giáo phường, ta nghĩ bọn họ sợ hãi uy phong của Vương gia, cũng không dám làm gì đâu, chỉ cần Vương gia chịu giao người cho ta.”
Con gái của Đường thái y ở bên ngoài sẽ khó tránh khỏi người của Tào thái sư nhìn chằm chằm, cho dù bây giờ cứu ra, sau này cũng sẽ mất đi cái mạng nhỏ. Nếu nàng ta ở bên cạnh nàng, dù sao nàng cũng là con gái của Thừa tướng, những người kia cũng sẽ kiêng dè.
Ninh Vương nghe vậy, cao giọng cười to.
Tiếng cười vang dội đến mức bụi trên xà nhà rơi xuống.
Ninh Vương vỗ vào cặp mông căng tròn của tiểu thϊếp xinh đẹp.
Hiểu ý Ninh Vương, tiểu thϊếp kia lẳиɠ ɭơ liếc nhìn Ninh Vương, rồi uốn éo thân hình như rắn nước đi vào hậu đường.
Không bao lâu, lại nghe một loạt tiếng bước chân từ xa truyền tới, mấy người nhìn lên, thấy hai tỳ nữ cùng một tiểu đạo cô vượt qua vách trang trí, đi tới gần.
Tiểu đạo cô kia vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, trên khuôn mặt hồng hào như trái táo chín, là một đôi mắt to rất khả ái, đạo bào rộng thùng thình trên người lật bà lật bật rũ xuống, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn.
Nhìn thấy tiểu đạo cô, Ninh Vương cười nói:
“Manh tỷ nhi, lời vừa rồi ngươi nghe được hết chứ?”
Tiểu đạo cô quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh, ngọt ngào mỉm cười, trên gương mặt khả ái lộ rõ đôi má lúm đồng tiền:
“Ta đều nghe rõ cả, cảm tạ ý tốt của tỷ tỷ.”
Ninh Vương nói:
“Vậy ngươi có bằng lòng làm tỳ nữ cho vị tỷ tỷ này không?”
Tiểu đạo cô gật đầu:
“Tần tỷ tỷ chân thực nhiệt tình, hiện nay ta một thân một mình, không còn là tiểu thư trước kia nữa, đương nhiên đã nhận rõ tình cảnh thực tế. Đã không thể quay về Giáo phường, đương nhiên ta sẵn lòng theo Tần tỷ tỷ, coi nàng là chủ nhân, cả đời tận trung hầu hạ, nhằm báo đáp ơn cứu giúp hôm nay.”
Ninh Vương gật đầu, giọng nói ôn hòa như biến thành người khác:
“Tần tiểu thư, đây là Đường Manh cô nương, con gái của Đường viện phán. bản Vương thấy ngươi có tấm lòng chân thành, lại có sự thông tuệ và can đảm như vậy, hẳn là có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy. Giao người cho ngươi, bản Vương cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, Ninh Vương dịu dàng mỉm cười với tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô, cũng chính là Đường Manh, cũng cười đáp lại, rồi đoan chính quỳ xuống, hành lễ với Ninh Vương:
“Manh tỷ nhi tạ ơn Vương gia che chở mấy ngày nay, ngài vì ta mà bị bêu danh, ta không cách nào báo đáp.”
Ninh Vương cười nói:
“Cha ngươi có ân đối với bản Vương, việc này bản Vương chỉ cần nhấc tay, nhấc chân mà thôi. Huống chi, không có chuyện của ngươi, chẳng lẽ bản Vương bị bêu danh còn ít sao? Ngươi đừng quan tâm.”
Nói rồi ông ta khoát tay.
Đường Manh đứng lên, cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Tần Nghi Ninh, thi lễ rồi cung kính gọi:
“Tiểu thư.”
Lúc này Tần Nghi Ninh, Chung chưởng quỹ, Thụy Lan và Thu Lộ đều ngẩn người.
Sự việc biến đổi quá nhanh, khiến họ không kịp phản ứng.
Trong tưởng tượng của Tần Nghi Ninh, mình sẽ thấy một đại mỹ nhân gặp nạn, bị Ninh Vương bắt vào trong phủ dày vò một phen.
Tần Nghi Ninh và Đường Manh cùng tuổi, bản thân Tần Nghi Ninh gặp hoàn cảnh không may, nên trong ấn tượng của nàng, Đường Manh cũng là như thế.
Nào ngờ, Đường Manh lại là một tiểu cô nương khả ái như vậy, hoàn toàn khác xa đại mỹ nhân gặp rủi ro như trong tưởng tượng của nàng.
Từ “chà đạp” mà nàng dùng, lại càng vô căn cứ, Vương gia không có cái thú “yêu bé gái”, mà nghe ra thì Ninh Vương từng có giao tình với Đường viện phán!
Đúng vậy, để Đường Manh ở lại Giáo phường hoặc Chiêu Vận Ti đều không thích hợp.
Ở bên ngoài đông người hỗn tạp, nếu Tào Thái sư muốn hãm hại nàng ấy, sẽ có rất nhiều cơ hội ra tay. Một người có tính cách như Tào Thái sư, đâu dễ buông tha cho người nhà của kẻ từng hạ độc hại con gái ông ta? Nhất định là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt!
Ninh Vương đưa người vào phủ, không phải là cướp đoạt, mà là bảo vệ!