Định Quốc công phu nhân cho Tần Nghi Ninh một sản nghiệp lớn như vậy là cho nàng thể diện, cũng là làm Tôn thị được nở mày nở mặt.
Tôn thị biết vậy nên trước mặt mọi người nhà chồng, không kềm nén được vẻ kiêu ngạo và đắc ý, nói:
“Vốn là con không muốn nhận, nhưng ngoại tổ mẫu của Nghi tỷ nhi nhất định muốn tặng, nói con bé này vừa gặp đã rất hợp ý bà, có ngăn cũng không được. Chiêu Vận Ti vốn là sản nghiệp của biểu ca Nguyên Minh của Nghi tỷ nhi, để tặng nó cho Nghi tỷ nhi, mẫu thân con đã đổi bằng ruộng tốt và cửa hàng. Con nói Nghi tỷ nhi còn nhỏ, không biết kinh doanh, lại bị mẫu thân con răn dạy một phen, nói con quá bao bọc con cái, không cho nó cơ hội rèn luyện, cũng thật sự là hơi khó xử.”
Nới tới đây, Tôn thị lắc đầu, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Sau mấy lời thêu hoa dệt gấm, dùng ngân phiếu đập vào mặt lão Thái Quân, Tôn thị thầm nghĩ: Bà là bà nội, cháu gái trở về cũng không cho được đồng nào, còn sắp xếp một chỗ ở xa lắc xa lơ! Rốt cuộc vẫn là nhà mẹ đẻ của ta ra tay vớt vát thể diện cho bà, phủ Quốc công chúng ta hào phóng biết bao, còn tướng phủ của bà đúng là vắt cổ chày ra nước!
Hiển nhiên, Tôn thị đã quên mới mấy ngày trước, mình và lão Thái Quân đều không muốn để Tần Nghi Ninh ở trong phủ, thiếu chút nữa đã đưa nàng tới điền trang.
Làm sao lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tam thái thái không nhìn ra sự đắc ý của Tôn thị?
Thế nhưng, sự thực xảy ra trước mắt, quả thật người của phủ Định Quốc công dùng bạc trắng để làm họ lóa mắt. Nếu họ muốn so đo “tiếng gáy” thì cũng phải tặng cho Tần Nghi Ninh một sản nghiệp tương đương với Chiêu Vận Ti.
Chưa nói tới hiện nay sản nghiệp của tướng phủ chỉ là một ít ruộng tốt, khu rừng, cửa tiệm và điền trang, còn kinh doanh buôn bán cũng chỉ có vài cửa hàng bút mực, điền trang tơ lụa, tuy có lợi nhuận nhưng hoàn toàn không có sản nghiệp nào to lớn như Chiêu Vận Ti.
Huống chi, cho dù có sản nghiệp to lớn, lão Thái Quân cũng tiếc rẻ không muốn cho cháu gái làm của hồi môn!
Nền tảng của tướng phủ không bằng phủ Định Quốc công mấy đời nối tiếp, Định Quốc công phu nhân có thể vung tiền tùy ý nhưng họ thì không thể.
Lúc này lão Thái Quân cơ trí chọn cách giả ngu.
Nhị phu nhân và Tam thái thái đương nhiên cũng không đồng ý để mẹ chồng trao sản nghiệp cho cháu gái đích tôn, dù sao tướng phủ còn có nhiều nhà khác, tuy chi trưởng không có con trai, nhưng Nhị phòng và Tam phòng lại có nhiều con trai!
Hai chị em dâu rất ăn ý khen ngợi sự hào phóng của Định Quốc công phu nhân, lại khen Tần Nghi Ninh hiểu chuyện, được Định Quốc công phu nhân sủng ái. Họ cũng không quên khen ngợi Tần Nghi Ninh thông tuệ giống cha, cho tới lúc mặt mày Tôn thị sáng ngời vì được khen, nở nụ cười toe toét.
Thấy hành động trẻ con của Tôn thị, Tần Nghi Ninh không kìm được tiếng thở dài.
Bỗng nàng hiểu ra vì sao hôm nay Định Quốc công phu nhân không kìm được cơn tức giận, răn dạy Tôn thị trước mặt mọi người. Nếu nàng có một đứa con gái ngoài bốn mươi tuổi mà vẫn hành động như một đứa trẻ mười bốn, chỉ một mực làm theo ý thích của mình, không quan tâm tới ý nghĩ của người khác, nàng cũng sẽ phát cáu.
Mà Tần Tuệ Ninh lại nghĩ, hiện giờ dường như mình bị cô lập, tất cả mọi người chỉ vây lấy Tần Nghi Ninh, con nha đầu đó cướp hết tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Nàng ta đã sống ở Tần gia mười bốn năm, mặc dù được lão Thái Quân và mẫu thân yêu thích, nhưng họ chưa bao giờ mồm năm miệng mười khen ngợi nàng ta như vậy.
Dù trước kia nàng ta vẫn được xem là con ruột, cũng chưa từng có ai khen nàng ta là “Giống cha như đúc”, “Ngay cả phong thái cũng giống” như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhị thẩm và Tam thẩm, Tần Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng chán ngán!
Cũng bởi vì Tần Nghi Ninh có Chiêu Vận Ti mà trước kia nàng ta không có!
Từ nhỏ, ngoại tổ mẫu không thích nàng ta lắm, nhưng cho dù không thích, nàng ta cũng là cháu ngoại của bà mười bốn năm nay, lẽ nào mười bốn năm ấy còn kém xa một lần gặp mặt của Định Quốc công phu nhân và Tần Nghi Ninh sao?
Tần Tuệ Ninh nghiến răng nghiến lợi, nếu không duy trì được một chút lý trí, hẳn là nàng ta đã l*иg lộn lên mà mắng chửi bọn họ rồi. Thế nhưng nàng ta biết, cuộc sống sung sướиɠ của nàng ta còn phải tùy thuộc chặt chẽ với những người này, không thể để cảm nhận của họ về nàng ta càng tệ hơn, nếu không nàng ta sẽ còn bị chỉ trích nhiều nữa.
“Lão Thái Quân.”
Đúng lúc này, Tần ma ma mỉm cười vén rèm trước cửa, thông báo:
“Đại lão gia đã trở về.”
Bà vừa dứt lời, đã thấy Tần Hòe Viễn khoác một chiếc áo choàng cổ lông sóc bước vào, tiện tay giao áo khoác cho Tần ma ma, rồi bước tới hành lễ với lão Thái Quân.
“Mẫu thân.”
“Đã về rồi, mau ngồi xuống đi.”
Lão Thái Quân tươi cười.
Tần Hòe Viễn ngồi xuống chiếc ghế bành lót đệm dày, Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái đương nhiên lui qua một bên.
Nhận thấy cả nhà tràn đầy không khí vui mừng, Tần Hòe Viễn cười hỏi:
“Có chuyện vui mừng gì mà con không biết vậy? Mẫu thân nói con nghe với.”
Lão Thái Quân cười nói:
“Còn không phải chuyện vui mừng của Nghi tỷ nhi thì là của ai? Hôm nay nó về thăm phủ Định Quốc công, để mừng cháu ngoại trở về, bà ngoại của nó đã tặng Chiêu Vận Ti cho nó, bọn ta đang bàn luận về chuyện này.”
Tần Hòe Viễn sửng sốt, trong chớp mắt đã hiểu ra điểm mấu chốt, không kìm được tiếng thở dài, nhìn Tần Nghi Ninh ở một bên.
Là một người cha, đương nhiên thích con cái giống hệt mình, Tần Hòe Viễn cũng không ngoại lệ. Chỉ đáng tiếc là những năm gần đây, bất chấp ông cố gắng cỡ nào, ngấm ngầm dùng đến thuốc thang, nhưng vẫn không thể làm thê thϊếp sinh được con trai.
Con gái mà thôi, dù có giống mình đến mấy thì có ích lợi gì? Rồi cũng phải gả cho nhà người ta thôi.
Lại nhìn dáng vẻ tha thướt dịu dàng như một đóa hoa phản chiếu dưới mặt nước của Tần Nghi Ninh, Tần Hòe Viễn càng nắm chặt cổ tay, trong lòng dâng lên tiếng gào thét, tại sao nó không phải là con trai kia chứ! Nhưng câu nói kia cũng chỉ có thể hậm hực nuốt ngược vào trong, không thể nói ra.
Chỉ là một đứa con gái nhỏ, chuyện Đường gia là chuyện rất lớn, nó đứng ra thì có thể làm được gì? Được tặng một cái Chiêu Vận Ti, chẳng qua là có thêm thu nhập mà thôi. Lần này chuyện của Đường gia liên lụy đến Ninh Vương và đám Thanh Lưu, sau này nếu không gánh nổi trách nhiệm thì cùng lắm đại chưởng quỹ sẽ gánh chịu thay thôi.
Chiêu Vận Ti đổi chủ, lại thay đại chưởng quỹ, cũng là điều bình thường.
Ngẫm nghĩ một chút, Tần Hòe Viễn cũng không nhiều lời, chỉ nói:
“Nhạc phụ và nhạc mẫu ban ơn, hôm nào con nhất định phải đến phủ Quốc công cảm tạ mới được.”
Tôn thị nghe vậy, trong lòng dễ chịu không biết bao nhiêu mà nói, ánh mắt nhìn Tần Hòe Viễn cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lão Thái Quân thấy Tôn thị, Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh vẫn còn mặc xiêm y đi đường, liền bảo mấy mẹ con đi nghỉ ngơi, hôm nay không cần phải tới nữa.
Ba người hành lễ xong, Tần Tuệ Ninh gắng gượng mỉm cười từ biệt Tôn thị trở về Noãn các. Chuyện đó tạm thời không đề cập tới.
Tần Nghi Ninh cùng Thụy Lan, Kim ma ma, Thái Quất theo sau kiệu nhỏ đưa Tôn thị về Hưng Ninh Viên, hành lễ xong mới trở về Tuyết Lê Viện.
Không lâu sau đó, tin tức hôm nay Tần Nghi Ninh đã trở thành bà chủ của Chiêu Vận Ti lan truyền nhanh chóng, dọc đường nàng gặp mấy nô tỳ, họ đều bước tới niềm nở hành lễ.
Thụy Lan cầm đèn đi theo bên cạnh Tần Nghi Ninh, hồi tưởng lại chuyện từ khi Tần Nghi Ninh hồi phủ.
Năm ngày trước, cô nương vừa hồi phủ, lão Thái Quân và mẹ đẻ không tiếp nhận, Tần Tuệ Ninh khinh thường nàng, ngay cả ăn cũng phải xem chừng sắc mặt của người hầu.
Nhưng hôm nay thì sao?
Lão Thái Quân không còn ghét cô nương, hình như phu nhân còn hơi thích nàng, mà Định Quốc công phu nhân đối với nàng thì càng không cần phải nói. Từ đây nàng không còn phải lo chi phí ăn mặc, một phen phát uy không chỉ trấn áp người hầu, mà áp chế cả chủ tử như Tần Tuệ Ninh. Những lời Tần Nghi Ninh giáo huấn Tần Tuệ Ninh trên xe ngựa, Thụy Lan nghe không sót một câu.
Quan trọng nhất là, toàn bộ cô nương trong phủ còn phải dựa vào hai lượng tiền tiêu vặt hàng tháng để sống, nhưng cô nương nhà mình đã có cả một núi vàng!
Vừa nghĩ tới đó, Thụy Lan phấn khởi đến mức máu trong người bắt đầu sôi trào, càng thêm kiên định quyết tâm theo Tần Nghi Ninh. Trước kia nàng ta như ếch ngồi đáy giếng, chỉ cho rằng Hưng Ninh Viên là nơi to lớn nhất rồi, tương lai tốt nhất của mình là dựa vào Đại lão gia.
Hôm nay theo cô nương, tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng rõ ràng là có tiền đồ hơn theo Đại phu nhân rất nhiều!
Tần Nghi Ninh đương nhiên không biết Thụy Lan ở một bên đang nghĩ gì trong đầu, mà chỉ nhận thấy thái độ của mọi người đối với mình càng thêm lễ độ, cách hầu hạ của Thụy Lan cũng càng thêm ân cần, trong lòng nàng không khỏi buồn cười.
Đội trên đạp dưới, vốn là bản tính con người sao?
Một mạch rẽ vào đường nhỏ, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa Tuyết Lê Viện, vươn cổ nhìn ra ngoài trông đợi.
Thấy bọn họ, người kia vội bước nhanh tới đón đầu. Khi tới gần hơn, Tần Nghi Ninh mới nhìn rõ, người đi tới là Thu Lộ.
“Cô nương.”
Thu Lộ hạ thấp giọng hết mức, hơi căng thẳng nói:
“Vừa có một vị Chung đại chưởng quỹ mang theo hai rương lớn bằng gỗ long não tới, nói là mang sổ sách của Chiêu Vận Ti tới cho cô nương. Thế nhưng sau khi đến, Chung đại chưởng quỹ không chịu dùng trà, cũng không cáo từ, mà vào quỳ trong viện, nhất định không chịu đi!”
Tần Nghi Ninh kinh ngạc chớp mắt, lập tức hỏi hơi gấp gáp:
“Ông ta tới bao lâu rồi? Lúc đến có bao nhiêu người biết? Có nhiều người biết việc ông ta quỳ không?”
“Ông ta đến từ cửa hông ở phía sau, cũng không nhiều người biết. Người khác thấy khiêng rương vào, chỉ nghĩ là giao đồ đạc cho cô nương, cũng không nhìn kỹ ông ta. Về chuyện quỳ…”
Thu Lộ suy nghĩ một chút, nói: Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cũng quỳ hơn một canh giờ rồi. Nô tỳ sợ tin tức không tốt truyền đi, đã bàn bạc với Chúc ma ma và Chiêm ma ma quản lý kỹ càng người hầu trong Tuyết Lê Viện, không cho phép họ rời khỏi cửa, hộp cơm hôm nay đều do nô tỳ và Chúc ma ma đi lãnh về.”
Lúc này Tần Nghi Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:
“Ngươi làm rất tốt.”
Ban đầu nàng chỉ biết Thu Lộ suy nghĩ thấu đáo, nhưng tính tình chất phác, không ngờ khi xảy ra việc gấp, nàng còn có thể xử lý vững vàng như vậy. Xem ra, sau này Thu Lộ là người có thể trọng dụng.
Chủ tớ ba người trở về Tuyết Lê Viện, quả nhiên nhìn thấy một người quỳ ở cuối con đường rải đá nhỏ giữa sân viện.
Hôm nay trời đã sắp lập đông, vừa chạng vạng, gió lạnh từng đợt thổi đèn l*иg dưới hành lang lung lay mờ tỏ, gió cuốn lá trúc úa vàng trải đầy mặt đất, trông bóng người quỳ ngay ngắn kia hết sức tiêu điều.
Thấy Tần Nghi Ninh dừng chân không nói, Thu Lộ nhìn nàng dò hỏi.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vị này là Chung đại chưởng quỹ sao? Muốn bàn giao sổ sách cho ta? Mời vào trong nói chuyện.”
Nàng nói mà cũng không liếc nhìn Chung chưởng quỹ, rồi đi thẳng vào tiền sảnh dùng làm nơi tiếp khách.
Thụy Lan và Thu Lộ vội mời Chung chưởng quỹ:
“Chung chưởng quỹ, cô nương của chúng tôi đã trở về, ngài mau đứng lên đi, ngài tiếp tục quỳ như vậy, cô nương chúng tôi cũng khó xử.”
Có lẽ nghe lời Thu Lộ và Thu Lộ, cũng có thể đã thấy người mình cần gặp, Chung chưởng quỹ vội đứng lên. Do quỳ lâu, thân hình hơi loạng choạng, ông ta phải đứng lại một chút rồi mới lão đảo đi vào nhà chính, cũng không dám ngẩng lên nhìn Tần Nghi Ninh, chỉ cúi đầu nói:
“Đông gia mạnh khỏe. Tiểu nhân là Chung Ngọc Thành, xin hành lễ với đông gia.”