Tôn thị ôm lấy Tần Tuệ Ninh, nữ nhi mà bà nâng niu mười bốn năm khóc như đứt từng khúc ruột làm trái tim bà cũng đau như dao cắt. Tần Tuệ Ninh nói đúng, chuyện này không liên quan đến nàng ta. Người sai là kẻ đã đổi con của bà!
Tôn thị không khống chế được, lập tức ôm lấy Tần Tuệ Ninh mà khóc.
Hai cánh tay đã giơ lên của Tần Nghi Ninh từ từ hạ xuống, nước mắt men theo hai má rơi lên vạt áo màu vàng nhạt của nàng, khóe miệng nàng run rẩy cong lên.
Hoá ra, đây chính là thái độ của mẫu thân đối với nàng.
Tần Tuệ Ninh thấy Tôn thị khóc không thành tiếng, nàng ta nén nước mắt, cầm khăn lau nước mắt cho Tôn thị, cố làm ra vẻ kiên cường nói: “Mẫu thân đừng đau lòng, bây giờ Tiểu Khê muội muội có thể trở về bên người là chuyện tốt biết bao nhiêu. Ơn dưỡng dục của người, ơn thương yêu của lão Thái Quân, cả đời này con sẽ không quên, cho dù tương lai rời khỏi phủ Thừa tướng rồi thì con vẫn là nữ nhi của người, người đừng khóc nữa, người như vậy sẽ khiến phụ thân và lão Thái Quân đau lòng.”
Thiếu nữ yếu đuối đã khóc đến sưng đỏ cả hai mắt nhưng vẫn không quên vỗ về mẫu thân đang kích động. Lão Thái Quân càng nhìn càng cảm thấy nàng ta hiểu chuyện, lập tức sinh lòng không nỡ. Thế là sự đồng tình và thương xót vừa rồi nảy sinh với nha đầu quê mùa kia cũng đã nhạt đi.
Tôn thị cũng cảm thấy như vậy, nước mắt bà càng rơi nhiều hơn, bà khóc lớn nói: “Rốt cuộc ta đã tạo ra cái nghiệt gì thế này! Tại sao chuyện này lại rơi lên đầu nhà chúng ta chứ!”
Nhị phu nhân và Tam thái thái đều tới động viên khuyên nhủ bà.
Mà Tôn thị thì khóc giống như một đứa bé bị tủi thân.
Tần Tuệ Ninh vội vàng dỗ bà: “Người đừng khóc, sau này nếu như người nhớ con, con có thể về thăm người, Tiểu Khê muội muội là nữ nhi ruột của người, nhất định sẽ hầu hạ dưới gối người thay con. Người nhìn Tiểu Khê muội muội đi, muội ấy giống phụ thân như đúc, nhất định là cốt nhục của phụ thân, sẽ không sai được đâu, giờ đây có thể đoàn tụ một nhà cũng là trời cao ban phúc, mẫu thân, những ngày tháng tốt đẹp của người đang ở phía sau, người nhất định không được đau lòng.”
Nàng ta nói một tràng đạo hiếu, nhưng lại đầy ý châm ngòi.
Bởi vì chưa có ai nói muốn tiễn nàng ta đi, nhưng nàng ta lại cứ cố ý nhắc tới mấy lần, đủ thấy sự lo lắng và chột dạ của nàng ta.
Tam tiểu thư Tần Giai Ninh và Lục tiểu thư Tần Song Ninh đưa mắt nhìn nhau, rồi cụp mắt không nói gì.
Thất tiểu thư Tần An Ninh thì bĩu môi chế nhạo.
Tôn thị cụp mắt ngẫm nghĩ lời nói của Tần Tuệ Ninh, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Đôi tay buông thõng bên người của Tần Nghi Ninh từ từ siết thành nắm đấm, vẻ mặt khó đoán nhìn hai mẹ con kia, cuối cùng, cái nhìn của nàng dừng lại trên người Tần Tuệ Ninh đang diễn cực kỳ xuất sắc kia.
Dường như Tôn thị cảm giác được, bà ngước mắt lên nhìn, vừa vặn đυ.ng trúng ánh mắt của Tần Nghi Ninh.
Tuệ tỷ nhi nói đúng, nha đầu này thực sự rất giống phụ thân nàng ta, dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế kia khiến bà đột nhiên nhớ tới Tần Hòe Viễn lúc còn trẻ.
Nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy toàn thân Tần Nghi Ninh không hề có điểm nào giống với bà hết.
Lúc còn trẻ, bà thanh tú đoan trang, mà nha đầu này lại xinh đẹp quyến rũ, nữ nhân nhìn vào còn cảm thấy mê muội, đâu có giống với bà chút nào chứ? Sao có thể chắc chắn đây chính là con ruột của bà? Lại nhìn Tần Tuệ Ninh... Tuệ tỷ nhi ngược lại có mấy phần phong cách đoan trang thanh tú của bà lúc còn trẻ.
Nghe nói là thân tín của Tần Hòe Viễn gặp nha đầu này ở Lương Thành, thấy nàng có nét tương tự đáng kinh ngạc với Tần Hòe Viễn lúc còn trẻ nên đã sinh lòng nghi ngờ, sau đó lại đi điều tra, trải qua mấy phen trắc trở mới đưa người về đây.
Nhưng đây cũng chỉ là lời nói một phía của Tần Hòe Viễn!
Tôn thị nghiêm mặt nhìn trượng phu đang im lặng không nói gì bên cạnh.
Liệu có phải là Tần Hòe Viễn nuôi phòng ngoài, sinh ra đứa bé này không?
Dù sao nhìn tuổi tác đứa bé này cũng tương đồng với Tuệ tỷ nhi, Tần Hòe Viễn xưa nay là một người chuộng thể diện, chẳng lẽ năm đó, nhân lúc bà có thai, ông ấy đã sinh ra đứa con hoang này ở bên ngoài, bây giờ muốn đưa về nhà nên bịa ra một lí do khiến người khác thông cảm như vậy?
Đúng thế, cho dù Tần Nghi Ninh mảnh khảnh, nhìn như thiếu dinh dưỡng, nhưng phong thái toàn thân lại vô cùng điềm tĩnh, tuy có thái độ không tự nhiên lúc gặp người lạ nhưng lại không hề sợ hãi. Khí chất như vậy, “dã nhân” lớn lên trong núi sâu sao có thể có được?
Nói không chừng là Tần Hòe Viễn cố ý nói như vậy, muốn người khác đồng tình với mình cũng nên!
Tần Hòe Viễn quyền cao chức trọng nhưng lại ít con cái, ông chỉ có một nữ nhi độc nhất, nữ nhân bên ngoài muốn sinh con trai nối dõi cho Tần Hòe Viễn nhiều vô kể. Tôn thị làm Thừa tướng phu nhân vẫn luôn không có cảm giác an toàn. Hơn nữa, từ tận trong đáy lòng, bà không muốn chấp nhận sự thật nữ nhi mình nuôi mười mấy năm không phải là con ruột của mình, bây giờ nghĩ tới chuyện này, đột nhiên cảm thấy mình bắt được điểm mấu chốt rồi, ánh mắt bà nhìn Tần Nghi Ninh lại tăng thêm một chút nghi ngờ.
Tần Tuệ Ninh vẫn luôn căng thẳng quan sát mẫu thân, Tôn thị tỏ thái độ nghi ngờ Tần Nghi Ninh rõ ràng như vậy khiến cho nàng ta yên tâm trở lại.
Nhưng trái tim Tần Nghi Ninh lại lạnh dần.
Lúc còn nhỏ, khi chiến tranh còn chưa lan tới Lương Thành, có một lần dưỡng mẫu đưa nàng đi xem bói, quẻ bói đó nói nàng là mạng “không dựa được vào tỷ muội, xung khắc với người thân”. Bây giờ xem ra, quả thật đã ứng với câu nói “xung khắc với người thân” kia rồi.
Ánh mắt hoài nghi của người mẹ đẻ kia còn khó chịu hơn cả lúc nàng bị sói hoang trong núi nhìn chằm chằm, cảm giác ớn lạnh dọc theo lòng bàn chân chạy thẳng lên khiến cho toàn thân nàng buốt giá.
Hóa ra là nàng tham lam, không nên mong ước xa xôi.
Tần Nghi Ninh nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, một tia quật cường lóe lên trong mắt nàng.
Sự quật cường của nàng được rèn luyện ra sau nhiều năm tự mình sinh tồn, càng là nghịch cảnh lại càng phải kiên cường bền bỉ, bởi vì trong quá trình lớn lên của nàng đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm, nếu như nàng chỉ buông lỏng một lần thôi, sợ rằng nàng cũng không sống được tới bây giờ nữa, sự kiên cường do sinh tồn tôi luyện ra khiến cho nàng chưa bao giờ cúi đầu khi gặp phải khó khăn.
Cái nhà này mặc dù lạnh nhạt nhưng dù gì cũng dễ sống hơn ở trong núi sâu, hơn nữa, cũng không phải là nàng không thể từ từ thay đổi cách nhìn của những người này, không có lý nào khiến cho người ta vừa gặp nàng đã thích ngay được đúng không?
Tần Nghi Ninh từ từ buông lỏng hai nắm tay đang siết chặt ra, khôi phục lại sự điềm tĩnh.
Tần Tuệ Ninh luôn lén quan sát Tần Nghi Ninh, lúc này liền bị hào quang trong mắt nàng làm cho mờ cả hai mắt. Vốn dĩ, nàng ta tưởng rằng Tần Nghi Ninh chỉ là một nha đầu quê mùa, doạ nạt một trận ắt hẳn sẽ biết khó mà lui, bây giờ xem ra, nàng ta đã đánh giá thấp Tần Nghi Ninh rồi.
Tôn thị đi về phía Tần Nghi Ninh, hỏi: “Nhà ngươi ở Lương Thành?”
Lại vặn hỏi một lần nữa ư?
Nguồn : Vietwriter.vn
“Vâng, từ khi hiểu chuyện tới nay, con luôn sống ở Lương Thành, dưỡng mẫu Liễu thị là một quả phụ, khi con bắt đầu có ký ức, bà ấy đã nói thân thế của con cho con biết, bà ấy nuôi con đến năm con tám tuổi thì mắc bệnh qua đời.”
“Nghe cách nói chuyện của ngươi, hình như ngươi biết chữ?” Tôn thị nghi ngờ.
“Dưỡng mẫu của con từng làm tỳ nữ cho một gia đình giàu có, phu quân trước của bà ấy là một tú tài, bà ấy cũng am hiểu văn chương, lúc con còn nhỏ, bà ấy từng dạy vỡ lòng cho con một chút. Chỉ là sau này cuộc sống khó khăn, lại bị bọn cướp cướp sạch mấy lần, sách trong nhà cũng dần dần mất hết, dưỡng mẫu bận lo kế sinh nhai nên cũng rất ít dạy con.”
Cách giải thích này lại không hề có gì sơ hở.
Tôn thị vân vê chiếc khăn tay đi quanh Tần Nghi Ninh một vòng, nhìn từ trên xuống dưới.
Lúc này, người trong phòng đều nhìn ra được sự nghi ngờ của Tôn thị đối với Tần Nghi Ninh. Có người nghi ngờ không hiểu, cũng có người xem thường, đủ loại ánh mắt đều rơi lên người Tần Nghi Ninh và Tôn thị.
Nếu như là thiếu nữ bình thường chưa từng trải sự đời, có lẽ đã bị một màn này dọa cho sợ rồi. Nhưng Tần Nghi Ninh lại rất bình tĩnh, chỉ mặc người quan sát.
Qua một lúc lâu, Tôn thị mới nói: “Sinh thần của ngươi là lúc nào?”
“Con chỉ biết con sinh vào năm Kỷ Mão, lúc dưỡng mẫu nhặt được con là tảng sáng ngày mùng sáu tháng Sáu, bà ấy nói là nhặt được con ở bên khe suối nhỏ phía sau núi Tứ Thúy ở phía nam kinh thành.”
“Nói như vậy, lúc còn nhỏ, ngươi đã từng sống một thời gian ở kinh thành?”
“Có lẽ vậy, nhưng con chỉ nhớ được chuyện ở Lương Thành, mẹ, người...”
“Đừng gọi ta là mẹ!”
Tôn thị đột nhiên nâng cao giọng, dọa cho tất cả mọi người giật mình.
Có lẽ phát hiện ra thái độ của mình hơi quá, Tôn thị lại nói với vẻ mất tự nhiên: “Đại gia tộc như chúng ta không được gọi là mẹ, người có phong cáo đều phải gọi là phu nhân, nếu không có phong cáo cũng phải gọi là thái thái, chỉ có nhà nghèo mới gọi là cha mẹ.”
Tần Nghi Ninh chớp đôi hàng mi dài, cuối cùng cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi Tần Tuệ Ninh gọi bà là “mẫu thân” ra nữa, nàng nghe theo, gọi một tiếng “phu nhân”.
Lão Thái Quân ho nhẹ một tiếng, “Nếu đã khẳng định là nữ nhi của Mông ca nhi (1), vậy thì cứ giữ lại đi. Nhưng ta phải nói trước, Tuệ tỷ nhi của ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ta!”
(1) Tên tự của Tần Hòe Viễn là “Mông”, gọi thân thiết là Mông ca nhi.
Lão Thái Quân suy nghĩ một chút, lại nói: “Dù sao nha đầu này cũng lớn lên ở nơi thôn quê, tuỳ tiện trở về phủ sợ là không hiểu quy củ, qua hai ngày nữa, Giai tỷ nhi sẽ đến tuổi cập kê, đến lúc đó khách khứa bằng hữu tới đông, nếu như làm mất thể diện thì sợ là không tốt lắm. Chi bằng cứ đưa nó đến điền trang, mời một ma ma hiểu quy củ dạy bảo nó trước đã, rồi lựa ngày đón nó về sau.”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc nhìn lão Thái Quân, không ngờ bà ta lại thiên vị Tần Tuệ Ninh tới mức đó.
Nếu thật sự đưa người đến điền trang rồi, lựa ngày đón về gì đó, lựa ngày nào thì rất khó nói, nếu như lão Thái Quân không vui, rất có thể sẽ tùy tiện mời một cô đồng tới đoán quẻ, kiếm một cái cớ là có thể kéo dài rồi.
Tôn thị nghe vậy cũng tỏ vẻ hơi do dự.
Mặc dù bà không thích nha đầu quê mùa này, nghi ngờ nàng là con của phòng ngoài, nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là huyết thống của Tần Hòe Viễn, cũng có thể là con ruột của bà...
Do dự một lát, Tôn thị nói: “Lão gia ít con cái, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một nữ nhi độc nhất, cho dù giữ lại cả hai, chi trưởng chúng ta cũng chỉ có hai cô nương mà thôi. Lão Thái Quân, con dâu có một thỉnh cầu quá đáng, mặc dù tìm được Nghi tỷ nhi về rồi, nhưng Tuệ tỷ nhi vẫn có duyên với nhà chúng ta, sau này vẫn là đích trưởng nữ của con, còn Nghi tỷ nhi thì coi là tiểu nữ nhi, ghi vào gia phả là đích thứ nữ được không?”
Tôn thị tính toán như vậy vừa đúng với ý muốn của lão Thái Quân, “Con nghĩ được như vậy là tốt nhất.”
Tôn thị nói: “Còn chuyện quy củ mà lão Thái Quân nói, chúng ta có thể mời một lão ma ma trong cung tới dạy, đến điền trang cũng tốt, như vậy cũng có thể cho con dâu và Tuệ tỷ nhi cùng các tỷ muội trong nhà một thời gian để thích ứng.”
Tôn thị làm như vậy cũng là thuận theo lão Thái Quân, định đưa nữ nhi đi.
Tần Tuệ Ninh khẽ thở dài, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Tần Nghi Ninh cắn môi, nhìn về phía Tần Hòe Viễn cầu cứu, nàng không phạm sai lầm gì, tại sao phải đưa nàng đi? Chẳng lẽ nàng không phải là nữ nhi của Tần gia sao?
Ánh mắt nàng dịu dàng yếu đuối, Tần Hòe Viễn nhìn thấy liền động lòng.
“Nghi tỷ nhi cứ ở lại trong phủ, Tây Tịch và ma ma dạy dỗ quy củ đều có thể mời tới phủ.” Cuối cùng Tần Hòe Viễn cũng lên tiếng, “Đích nữ chính là đích nữ, dưỡng nữ chính là dưỡng nữ, chẳng lẽ bởi vì không nuôi bên mình mà Nghi tỷ nhi không phải là đích nữ sao?”
Tần Tuệ Ninh mới vừa thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Lão Thái Quân vội vàng nói: “Mông ca nhi, con có ý gì hả?”