Chưa bao giờ Thụy Lan cảm thấy sự sống chết của mình hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân như bây giờ. Nhớ lại sự khinh thường của mình đối với Tần Nghi Ninh ngày hôm qua, nàng ta hết sức ân hận.
Nhưng việc đã đến nước này, nàng ta sống hay chết, tất cả chỉ bằng vào một câu nói của chủ nhân.
Thụy Lan căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng ta nhìn lên, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tần Nghi Ninh, liền vội vàng cúi mặt xuống, biểu lộ vẻ kính cẩn nghe lời của mình đến mức tối đa.
Tần Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, mỉm cười rồi thối lui qua một bên, như vậy là nàng không định truy cứu chuyện đó rồi!
Tảng đá đè nặng trong lòng Thụy Lan rốt cuộc đã được lấy đi. Nàng ta vô cùng cảm kích sự khoan dung độ lượng của Tần Nghi Ninh, liền dập đầu với lão Thái Quân, lại thi lễ với các chủ tử, rồi cùng Thu Lộ lui ra ngoài.
Nhìn thấy tất cả cảnh đó, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều không kìm được nụ cười, càng lộ vẻ khen ngợi đối với cách xử sự của Tần Nghi Ninh.
Nếu như lần này Tần Nghi Ninh xử lý Thụy Lan, e rằng sẽ làm những người muốn đến nương tựa nàng sẽ phải suy nghĩ lại. Dù sao, một người vừa mới ra sức bảo vệ mình, trong phút chốc đã bị xử lý, thì không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lại xem chuyện hôm nay, mặc dù không làm người ta vừa ý, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của lão Thái Quân như vậy, có thể thấy tâm tình của bà ta không tệ. Nhị phu nhân và Tam thái thái hiểu rõ, lão Thái Quân có thể bình tĩnh như vậy là vì mấy câu nói của Tần Nghi Ninh vừa rồi.
Nàng ung dung bình tĩnh, không cần phí sức, liền vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của lão Thái Quân. Bất kể là nàng có tâm cơ thâm trầm, hay là thông tuệ hơn người, hoặc là giác quan nhạy bén, thì cô nương này hoàn toàn không phải là người tầm thường.
Trước đó họ cho rằng Tần Nghi Ninh là “người rừng”, nhưng thực tế hôm nay cho thấy họ nông cạn.
Mặc dù thoạt nhìn nha đầu kia dịu dàng mềm mỏng, nhưng thật sự là một người hữu dũng hữu mưu, tiến thoái rất chừng mực. Nàng thông minh hiểu lễ, nhạy bén và tinh tế như vậy, xử sự còn muốn tốt hơn một nữ tử học vấn đầy mình.
Những thiếu nữ xuất thân trâm anh vọng tộc như họ, tác dụng lớn nhất sau này cũng chỉ là lấy chồng để liên kết thế lực dòng tộc.
Nếu chỉ có học vấn đây mình, nhưng hành sự không chừng mực, rốt cuộc cũng khó đặt chân vững vàng ở nhà chồng.
Huống hồ “nữ tử vô tài tiện thị đức” (phụ nữ không có tài, đó là đức), đa số người ở triều đại này cũng không yêu cầu nữ tử thông thái học rộng, chỉ cần quản lý công việc bếp núc, biết tính toán sổ sách là được rồi.
Mà bây giờ xem ra, Tần Nghi Ninh đã bước đầu đạt được những yêu cầu này.
Không những nàng không yếu thế so với những nữ tử khác, mà so ra còn tốt hơn một chút. Không chỉ có đầu óc thông tuệ, gia thế hiển hách, dòng họ bên ngoại đầy thế lực, mà còn có dung mạo tuyệt đẹp, điều mà một nữ tử tầm thường cầu cũng không có được.
Chỉ riêng điểm cuối cùng này thôi cũng đủ để phu quân tương lai của nàng thần hồn điên đảo rồi.
Một thiếu nữ như vậy, có thể được lão Thái Quân sủng ái, cũng chỉ là chuyện sớm muộn?
Nhị phu nhân và Tam thái thái phân tích một hồi, cũng không tránh khỏi phải nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt khác xưa, thái độ đối với nàng cũng thay đổi một chút.
Nhị phu nhân quan tâm hỏi han quần áo trên người Tần Nghi Ninh có đủ ấm áp không.
Tam thái thái mỉm cười:
“Ta mới được một món trang sức bằng ngọc bích, Nghi tỷ nhi vừa hồi phủ, Tam thẩm không mang sẵn đồ tốt để làm lễ gặp mặt, nên lát nữa sẽ cho người đưa tới.”
Tần Nghi Ninh đứng dậy thi lễ, cười nói:
“Đa tạ Tam thẩm.”
“Ái chà, cháu ngoan! Đều là người trong nhà, cháu khách khí cái gì. Cháu vừa mới về, chúng ta nên thường xuyên qua lại. Rảnh rỗi tới chỗ Tam thẩm chơi, có chuyện gì cũng có thể tới tìm chúng ta.”
Tam thái thái kéo tay Nhị phu nhân nói:
“Có đúng không, nhị tẩu?”
Nhị phu nhân vô cùng nhã nhặn gật đầu nói:
“Tam thẩm của cháu nói đúng.”
Thất tiểu thư nhìn Tần Nghi Ninh, nở nụ cười thân thiện, tỏ ý mình nghe theo lời mẹ cả nói, rất hoan nghênh Tần Nghi Ninh.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên hòa hợp hơn bao giờ hết.
Tần Nghi Ninh nhu thuận tiếp chuyện các trưởng bối, nàng rất điềm tĩnh, cũng không nói nhiều, nhưng chính vì sự chững chạc này và dung mạo giống cha, khiến người khác thêm phần coi trọng nàng.
Tần Tuệ Ninh thờ ơ với tất cả, sự ghen ghét tràn ngập trong lòng như nước lụt vỡ đê.
Tận mắt nhìn thấy sự coi trọng và sủng ái thuộc về mình nay đều biến thành của người khác, mặt nàng ta bị thương thành như vậy, hung thủ không những không bị trừng trị nghiêm khắc mà trái lại, còn được mọi người nhìn bằng ánh mắt coi trọng khác xưa.
Từ lúc nào, nàng ta đã suy bại tới mức làm đá kê chân cho người khác rồi!
Nhưng tất cả chuyện này là điều nàng ta không có cách nào chống lại. Nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận, còn phải tươi cười mà chấp nhận.
Tần Tuệ Ninh bất bình, phẫn nộ, đố kỵ, oán hận những người này không coi nàng ta ra gì, nhưng mà tất cả điều này, nàng ta chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể biểu lộ ra ngoài dù chỉ một chút, kẻo mất hết tất cả những gì đang có.
Nàng tâ cúi đầu, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng khiến nàng không kiềm chế được mà cắn răng run rẩy, nhưng vẫn phải gắng gượng chịu đựng.
Đúng lúc này, đại nha hoàn Cát Tường bước tới thi lễ, nói:
“Bẩm lão Thái Quân, Đại phu nhân đã trở về, Bao ma ma bên người Định Quốc công phu nhân cũng đi cùng, lúc này đang ở ngoài cửa cầu kiến.”
Tâm trạng lão Thái Quân vốn đã trở nên thoải mái, vừa nghe tới ba tiếng “Đại phu nhân” là lại cảm thấy không ổn.
Dâu trưởng kiêu căng ương ngạnh, lại không sinh được con trai, dù sao bà ta cũng thấy chướng mắt, nhưng ngặt nỗi, đối với việc triều chính, có những chỗ Tần Hòe Viễn vẫn cần dựa vào phủ Định Quốc công.
Lão Thái Quân biết, sự trợ giúp của quan hệ thông gia rất quan trọng đối với Tần Hòe Viễn, huống hồ bà ta cũng biết, tuy Tôn thị kiêu căng ương ngạnh nhưng cũng không có nhiều tính xấu, cho nên đối với nhiều sự việc, người làm mẹ chồng như bà ta cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt mà thôi.
Thế nhưng lần này Tôn thị đột nhiên bỏ về nhà mẹ đẻ, hơn nữa sau khi cãi nhau một trận với Tần Hòe Viễn, nói đi là đi, loại phụ nữ như vậy thực sự khiến người khác không thể không trách cứ.
Bà ta là mẹ chồng, nếu chỉ vì nhà mẹ đẻ của con dâu có thế lực to lớn mà phải nhượng bộ, đừng nói là người khác sẽ coi thường bà ta, mà hai người con dâu còn lại và toàn bộ gia đình dòng họ con dâu biết được sẽ cho rằng người đứng đầu dòng họ như bà ta chỉ là một quả hồng mềm.
Vậy thì sau này làm sao bà ta lập uy? Chẳng phải là người người đều có thể bắt chước theo hay sao?
Lão Thái Quân giận tái mặt, khoát tay nói:
“Các ngươi đều đi thôi!”
Dáng vẻ rõ ràng muốn trút giận với Tôn thị một phen.
Nhị phu nhân và Tam thái thái cũng không muốn nhảy vào vũng nước đυ.c này, mỗi người đều dẫn theo con gái mình lui ra.
Tần Nghi Ninh cũng định đi, nhưng lão Thái Quân suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Lục Quyên, ngươi dẫn Nghi tỷ nhi và Tuệ tỷ nhi tới phòng trong thoa thuốc.”
“Dạ.”
Tần ma ma gật đầu, hiểu rõ ý bà ta.
Xem ra lão Thái Quân muốn để Tứ cô nương cũng gặp Bao ma ma bên phủ Định Quốc công.
Vị Bao ma ma này là tỳ nữ của Định Quốc công phu nhân, rất được tín nhiệm, Định Quốc công phu nhân cho bà ta đến, có lẽ là muốn giải thích hoặc nhận lỗi. Hơn nữa, lão Thái Quân cũng có điều muốn nói với Bao ma ma, tức là nói với Định Quốc công phu nhân. Chuyện hôm qua liên quan tới hai vị cô nương, nói chuyện rõ ràng trước mặt Bao ma ma cũng tốt, kẻo sự tình càng biến thành phức tạp vì ngờ vực vô căn cứ.
Tần ma ma dẫn Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh tới phòng trong.
Nơi này chỉ cách gian phòng bên của lão Thái Quân bởi một cái giá bác cổ bày biện các đồ vật trang trí tinh xảo. Góc tường có một chậu lục cúc vừa nở hoa. Tấm phủ đệm ngồi cũng cùng màu lục nhạt, khiến cho cả gian phòng trông rất tươi mát sáng sủa.
Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh ngồi xuống tấm đệm bọc gấm màu lục nhạt trên chiếc giường La Hán, Tần ma ma mang thuốc mỡ tới thoa thuốc cho hai người.
Phòng bên, đại nha hoàn Cát Tường cùng với Kim ma ma bên người Tôn thị và Thái Quất, Thái Lan đã dìu Tôn thị vào cửa.
Lão Thái Quân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, không khác mấy so với thường ngày.
Vẻ mặt ngượng ngùng, Tôn thị thi lễ, nói:
“Lão Thái Quân, con dâu đã trở về.”
Lão Thái Quân lạnh nhạt, tuy không nổi giận mắng chửi nhưng cũng biểu lộ rõ ràng là mình tức giận.
Tôn thị xấu hổ, thầm nghĩ: Trước mặt người của mẫu thân ta mà bà lão này vẫn không giữ gìn thể diện cho ta!
Nhưng cho dù không vui, Tôn thị cũng không dám tỏ thái độ chống đối, vả lại lời mẫu thân nói hôm nay vẫn còn văng vẳng bên tai, Tôn thị không dám không tuân theo, đành kiên trì nói:
“Lão Thái Quân đừng giận, hôm qua bởi vì con nghe tin mẫu thân con không khỏe, con quá lo lắng, nên vội vã trở về phủ Định Quốc công mà không bẩm báo lão Thái Quân. Xin người cảm thông cho sự hiếu thảo của con dâu mà tha thứ cho.”
Tôn thị nói một hơi mấy lời, trên mặt đã đỏ bừng.
Xưa nay bà luôn tỏ ra cao quý, có bao giờ từng cúi đầu trước người khác như vậy chứ?
Biết rõ Tôn thị nói dối, nhưng thấy thái độ cúi đầu nhận lỗi của nàng, lão Thái Quân cũng không thể trách phạt nàng. Chuyện hôm qua không thể để lan truyền rộng rãi ra ngoài, Tần Hòe Viễn đã dặn phải nhanh chóng giải quyết, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, nếu bà ta vẫn để bụng không bỏ qua, làm mọi chuyện trở nên ồn ào, sẽ gây khó khăn cho con trai cưng của mình.
Huống chi, lỗi của Tôn thị cũng rất nhỏ, mà suy cho cùng, sau này mẹ chồng nàng dâu còn phải sống chung, lại đang ở trước mặt Bao ma ma, bà ta cũng phải cho Tôn thị chút thể diện.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lão Thái Quân bèn nói:
“Mà thôi, mau đứng lên đi. Hôm nay bà thông gia đã khỏe lại chưa?”
“Dạ đã đỡ rồi.”
Tôn thị thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười bước tới bưng thêm cho bà cụ tách trà.
Mà Bao ma ma thì kính cẩn thi lễ với lão Thái Quân.
Gương mặt của lão Thái Quân trở nên hết sức niềm nở, vẫn ngồi xếp bằng trên giường La Hán, bà ta nghiêng người đưa tay ra hiệu nâng đỡ:
“Mau đứng lên đi, đã lâu không gặp Bao ma ma rồi, xin mời ngồi xuống. Cát Tường, dâng trà!”
Bao ma ma luôn miệng nói “Không dám”, nghiêng người ngồi ghé một bên mép chiếc ghế đẩu bọc gấm, lại lễ độ nhận lấy tách trà sứ trắng do Cát Tường bưng tới, mỉm cười ân cần thăm hỏi sức khỏe của lão Thái Quân.
Lão Thái Quân rất nhã nhặn trò chuyện hồi lâu với Bao ma ma, cuối cùng cũng nói đến chuyện liên quan tới Tứ tiểu thư vừa hồi phủ.
“Lão Thái Quân, phu nhân chúng ta vô cùng vui mừng biết được tướng gia vừa tìm được viên minh châu đã thất lạc nhiều năm. Lần này người bảo nô tỳ theo cô nãi nãi đến quý phủ, trước hết là vì chuyện của cô nãi nãi, cầu xin lão Thái Quân tha thứ. Sau nữa, nô tỳ có mang đến một ít dược liệu tốt nhất và mấy xấp gấm vừa được Hoàng thượng ban cho, là một chút tâm ý của phu nhân chúng ta. Quan trọng nhất là, phu nhân muốn nô tỳ gặp tiểu thư một lần, hẹn một ngày nào đó, mời tiểu thư về phủ Định Quốc công một chuyến.”
Lão Thái Quân nghe Bao ma ma nói, trong lòng hết sức dễ chịu. Ngoài việc xin lỗi, còn mang theo quà biếu, bà ta cũng không có lý do gì mà không cho bà ngoại gặp cháu.
“Bà thông gia quá khách khí rồi, toàn gia cốt nhục chí thân, cần gì phải như thế chứ? Xin Bao ma ma trở lại thay mặt lão thân tạ ơn Định Quốc công phu nhân. Cũng đúng lúc nha đầu kia đang ở buồng trong kia kìa.”
Lão Thái Quân nói rồi bảo Cát Tường đi mời người đi ra.
Bao ma ma đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía phòng trong, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ và dè dặt.