Doãn Tuyển không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy.
Sáu năm qua, anh cơ hồ chưa từng thấy Mạnh Vãn Ca khóc, nhiều lắm là một hai lần, nước mắt ngậm trong hốc mắt, chớp chớp lại nuốt trở về. Lần duy nhất rơi nước mắt trước mặt anh là vì bà ngoại cô qua đời.
Bà cụ ra đi rất đột ngột, nhưng thật ra cũng không quá bất ngờ, sau khi trúng gió bà nằm trên giường bệnh hơn bốn năm, mùa đông năm cuối cùng sau khi trúng gió lần thứ hai thì cơ bản chìm trong trạng thái mê man, thỉnh thoảng tỉnh lại cũng không nhận ra người, cứ như vậy chống đỡ hơn một năm, đến lúc lâm chung thì bà đi trong giấc ngủ. Một buổi sáng chăm sóc tỉnh lại lau mặt cho bà, vừa sờ thân thể đã lạnh thấu.
Hôm đó là ngày cuối cùng kỳ thi giữa kỳ hai của Mạnh Vãn Ca, vì không muốn ảnh hưởng đến việc thi cử của cô, anh đi xuống phía Nam an bài hậu sự trước, chờ cô thi xong, mới cùng Từ Vinh đi tới thành phố K.
Cuối cùng anh cái gì cũng không giúp được, bà lão sắp xếp hậu sự của mình quá sớm, bà gả gà theo gà, khi ra đi làm tang lễ kiểu Trung Quốc đơn giản, đặt linh cữu ở nhà tang lễ thành phố.
Lúc Mạnh Vãn Ca đến, trên người còn mặc đồng phục học sinh, cô không khóc, chỉ là cả người đều như gỗ, từ xa nhìn thấy anh, cũng không chủ động tới gần, giống như còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho đến khi anh vẫy tay gọi cô lại đây, cô mới giống như một con rối gỗ từng bước từng bước đến gần.
Lúc đó là tháng năm, thời tiết dần nóng lên, thi thể bà cụ được đặt vào tủ lạnh để ướp xác, Mạnh Vãn Ca nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, anh cho rằng cô sẽ khóc – đa số mọi người đều như vậy, khi thật sự nhìn thấy mới có cảm giác thực tế – nhưng cô không có.
Cô chỉ nhìn chằm chằm thi thể của bà lão thật lâu thật lâu, như là mất đi cảm giác, mặc cho nhân viên nhà tang lễ thay cô khoác áo tang, dạy cô làm sao hành lễ.
Buổi tối anh ở khách sạn nhỏ gần đó, ban đêm anh ngủ không được, đi ra ngoài hút mấy điếu thuốc, hút xong đi vào phòng cô liếc mắt một cái, trên giường lại không có bóng người, theo trực giác anh tìm đến nhà tang lễ, quả nhiên liền thấy bóng lưng nho nhỏ của cô quỳ xuống trước linh đường, nhẫn nại đi qua, lúc này mới phát hiện cô không chớp mắt nhìn chằm chằm di ảnh trên linh đường, hai hàng nước mắt hội tụ thành dòng chảy xuống cằm, yên tĩnh không tiếng động rơi xuống mặt đất, tích tụ thành vũng nước nhỏ. Đêm hôm đó nước mắt của cô tựa hồ chảy mãi không hết, lại giống như muốn chảy hết nước mắt cả đời.
Doãn Tuyển chưa từng nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy cô khóc, nhất là trước mặt hai "người ngoài".
Tuy rằng cô che mắt không để cho người ta nhìn thấy, ngữ điệu nghẹn ngào lại rõ ràng như vậy.
Doãn Tuyển trời sinh có chút thiếu thốn tình cảm, rất khó sinh ra sự đồng tình với người khác, nhưng tiếng khóc đè nén của cô khi anh nghe được lại có chút tê dại trong lòng.
Anh không biết anh có thể nói gì, chỉ là trực giác nên trấn an cô, nhưng hai chữ "bảo bảo" còn chưa gọi hết, Mạnh Vãn Ca đã tông cửa xông ra.
"A, tính tình quá lớn, là ai chiều con bé." Hà Chiêu Nghi khinh tức, nhìn về phía Doãn Tuyển: "Con cũng mặc kệ."
"Mẹ."
Một tiếng này ngữ điệu bình tĩnh, không vui không giận, chỉ có đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Hà Chiêu Nghi.
Hà Chiêu Nghi nín thở trong chớp mắt, một lúc lâu sau, xoa ngực lau nước mắt nói: "Được! Được! Dù sao mẹ cho tới bây giờ cũng không quản được con."
Doãn Tuyển không muốn nhiều lời, thở dài: "Hai người về trước đi." Rồi quay sang Triệu Nhã Viện nói: "Xin lỗi, để cô chê cười, hôm khác lại mời cô ăn cơm."
"Đâu có... " Triệu Nhã Viện vội vàng trả lời, do dự khoác tay anh, áy náy nói: "Doãn Tuyển, anh đừng giận bác gái...Nếu không là vì em, Vãn Ca cũng sẽ không…"
Doãn Tuyển ngẩn ra, "Không liên quan đến cô, là vấn đề của tôi."