Chương 38

Triệu Nhã Viện một mực biểu hiện ra bộ dáng mười phần quan tâm Mạnh Vãn Ca, có kinh nghiệm lần trước không dám gắp thức ăn cho cô nữa, chỉ không ngừng dỗ cô ăn nhiều một chút, sau khi thanh toán xong còn đi theo tới bên cạnh xe Doãn Tuyển.

Mạnh Vãn Ca nhìn cô một cái, bẹt miệng lên xe trước.

Doãn Tuyển lúc này mới phát hiện Triệu Nhã Viện đi theo, hơi kinh ngạc nói: "Còn có việc?"

Triệu Nhã Viện thở dài thật sâu, lòng tràn đầy áy náy, giọng mềm mại: "Hôm nay thật sự xin lỗi anh."

"Không phải vấn đề của cô, cần gì phải xin lỗi mãi." Doãn Tuyển nói: "Hơn nữa người nên nhận lời xin lỗi không phải tôi."

Triệu Nhã Viện bất đắc dĩ nói: "Nhã Quyên nghỉ đông đến chơi vài ngày, vốn không có ý định đưa em ấy tới đây, nhưng em ấy cứ ầm ĩ mãi, tôi còn nghĩ hai đứa nhỏ tầm tuổi này có thể chơi chung..."

Doãn Tuyển không để tâm, chỉ nói: "Chuyện xảy ra rồi thì thôi, không cần nghĩ nhiều."

"Anh..." Triệu Nhã Viện có chút lưu luyến, cố gắng tìm đề tài: "Hôm nay đã nói là tôi mời hai người ăn cơm, lại khiến anh tốn kém..."

Doãn Tuyển mỉm cười: "Đường núi không dễ đi, về sớm một chút đi."

Dù không nỡ cuối cùng cũng phải từ biệt, Triệu Nhã Viện cố lấy dũng khí nhón chân hôn lên má anh, nhẹ nhàng nói: "Năm sau gặp lại."

Doãn Tuyển ngẩn ra, chẳng biết tại sao theo bản năng quay đầu nhìn Mạnh Vãn Ca, chỉ thấy cô cúi đầu chuyên tâm nhắn tin cho bạn học, khi ý thức được mình lại vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại rùng mình, một lát sau lắc đầu bỏ qua cảm xúc khó hiểu kia, chậm rãi nói với Triệu Nhã Viện: "Năm sau gặp, lái xe cẩn thận."

Triệu Nhã Viện trở lại xe, thấy em gái căng mặt hờn dỗi, tức giận nói: "Em còn ủy khuất?"

Triệu Nhã Quyên lẩm bẩm: "Nào có nghiêm trọng như vậy?"

Triệu Nhã Viện thở dài, thấm thía nói: "Em có biết chị mất bao nhiêu thời gian mới có được mối quan hệ này với Doãn gia không? Chị mất bao nhiêu công phu mới có được ấn tượng tốt của họ đối với chị? Biểu hiện của em hôm nay không chỉ đại diện cho chính em, còn bộc lộ vấn đề giáo dưỡng của gia đình chúng ta, em có hiểu hay không? Chị đã nói với em bao nhiêu lần không nên tùy hứng làm bậy, khi nào hại chết chính mình cũng không biết. Huống chi em cho rằng hôm nay mình đang ở thành phố B? Đây là Hàn Thành! Ai biết em là con gái của ai? Cho dù nhận ra thì em cho rằng ở chỗ này có mấy người sẽ quan tâm?"

Triệu Nhã Quyên bị mắng càng thêm ủy khuất: "Chị thích Doãn Tuyển như vậy sao?"

"Thích." Trước mặt em gái mình, Triệu Nhã Viện không hề che giấu: "Chị chưa từng thích một người đàn ông nào như vậy, chị nhất định phải gả cho anh ấy."

Triệu Nhã Quyên không phục tranh luận với cô: "Em không nhìn ra vừa gả vào đã làm mẹ kế thì có gì tốt, đứa con gái kia của anh ta cũng không phải là thứ tốt lành gì, chẳng qua là một người con nuôi, lại cư xử như một thiên kim đại tiểu thư, chị lại liều mạng nịnh bợ cô ấy, chị không có tiền đồ như vậy mẹ nhìn thấy cũng phải tức giận!"

Triệu Nhã Viện quả thực tức tới bật cười: "Chẳng lẽ chị nên ở trước mặt cô ấy cao cao tại thượng, để cho cha cô ấy cảm thấy chị là một người mẹ kế khó ở chung?"

Triệu Nhã Quyên "Hừ" một tiếng, tức giận nói: "Vậy chị cứ chờ gả vào bị thiên kim giả kia làm khó đi."

Triệu Nhã Viện lại không hề bận tâm: "Yên tâm đi, chị đã quan sát rồi, tình cảm của cha con bọn họ không thể nói là sâu đậm, thái độ của Doãn Tuyển đối với đứa bé kia cơ bản là nuôi thả, mẹ anh ấy cũng nói, chờ nó lớn hơn một chút, đưa ra nước ngoài là được, không ảnh hưởng gì."

"...Em thấy không đơn giản như vậy. " Triệu Nhã Quyên nhớ tới ánh mắt của Doãn Tuyển khi vừa mới bắt được tay cô, nhìn cô giống như Diêm Vương, có chỗ nào như không quan tâm?

Triệu Nhã Viện thở dài: "Em à, quản tốt tính tình của mình trước chị đã cám ơn trời đất rồi."