Chương 32: Cup C ở trước mắt, cup D không còn là mơ ước

Kỳ thi cuối năm nối gót tới, cuối tuần cuối cùng của học kỳ Mạnh Vãn Ca không về nhà, ngay cả Phương Túc luôn luôn ăn chơi lêu lổng cũng ngoan ngoãn ở ký túc xá nước đến chân mới nhảy.

Sau lễ Giáng Sinh Mạnh Vãn Ca khôi phục tần suất về nhà mỗi tuần, Phương Túc cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Mạnh Vãn Ca bám nhà là chuyện được công nhận, trước kia, chưa từng có chuyện liên tục hai tuần không về nhà, lần trước suốt ba tháng không về, vừa mới đầu Phương Túc còn mừng rỡ vì có người đi chơi cùng, mãi đến khi Vãn Ca ngay cả ngày nghỉ cũng giống như hăng máu gà sáng sớm rời giường đi học, chăm chỉ đến mức làm cho người ta nhìn cũng sợ hãi, Phương Túc mới biết không thích hợp, truy hỏi vài lần cũng không hỏi ra nguyên cớ, mọi người liền suy đoán cô và người trong nhà cãi nhau.

Một hôm nửa đêm tỉnh dậy, Phương Túc phát hiện cô ngồi trước bàn học giải đề, không nhịn được run rẩy hỏi: "Học tập khiến cậu cảm thấy vui vẻ sao?"

Mạnh Vãn Ca lạnh lùng nói: "Không vui."

Phương Túc thở phào nhẹ nhõm, cũng may, người còn bình thường, không trúng tà.

"Vậy cậu làm gì? Cậu như vậy sẽ dọa đến tụi mình." Phương Túc ôm ngực làm bộ mặt kinh hãi.

"Mình chỉ mất ngủ thôi."

Phương Túc hai tay một kích, "Sớm nói đi, ngủ không được thì có nhiều cách gϊếŧ thời gian, tội gì khó xử chính mình?"

Hai người đều tự ôm máy tính xách tay chơi mạt chược, lần đầu Mạnh Vãn Ca đánh, hoàn toàn dựa vào chỉ số thông minh nghiền ép, trời còn chưa sáng đã mấy lần thắng được hết sạch điểm số của Phương Túc.

Phương Túc cười khan hai tiếng: "Cậu nói cậu làm sao lầm đường lạc lối đến mức đi đọc sách? Làm dân cờ bạc chuyên nghiệp khẳng định rất lợi hại, dân cờ bạc đẹp nhất không phải cậu thì còn ai khác."

Sau đó Phương Túc lại phát hiện cô nửa đêm thức dậy tự ngược bản thân, chỉ có thể yên lặng ủng hộ tinh thần, cuối cùng vẫn là Mã Đan Thanh nhìn không vừa mắt, đêm Giáng Sinh sống chết quấn lấy cô ra ngoài chơi, nếu không phải mèo mù đυ.ng phải chuột chết, để cho cô vừa vặn đυ.ng phải người trong nhà, không biết còn cố gắng chống đỡ bao lâu nữa!

Phương Túc không khỏi yên lặng cảm phục sự anh minh của Mã Đan Thanh.

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày kết thúc vào tuần thứ ba.

Buổi sáng thi xong, kỳ nghỉ đông liền bắt đầu.

Mạnh Vãn Ca và Phương Túc trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, khóa cửa phòng, trực tiếp gõ cửa phòng ngủ bên cạnh, Trương Khả Kiều mở cửa chào các cô: "Chị Thanh còn đang thay quần áo, vào chờ đi."

Mã Đan Thanh và Trương Khả Kiều cũng không cùng lớp với hai người bọn họ, bốn người quen biết hoàn toàn chỉ vì quan hệ ở phòng bên cạnh, cái gọi là họ hàng xa không bằng láng giềng gần, Phương Túc nghỉ không về nhà không ít lần đi theo Mã Đan Thanh. Mã Đan Thanh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, lúc học trung học mới theo người nhà về nước, lớn hơn bạn học hai ba tuổi, tư tưởng tác phong đều thiên về kiểu Mỹ, là người trượng nghĩa lại vui vẻ, ở giữa một đám bọn họ chính là chị gái lớn.

Mặc dù ở trường học làm chị gái, trên thực tế Mã Đan Thanh ở nhà cũng không lớn, phía trên có ba anh chị đều lớn hơn cô rất nhiều, trong nhà tương đối nuông chiều, mấy tháng trước ba người trong lúc vô tình đi xem nhà, cảm thấy vị trí này không tệ, trước tiên mua làm quà sinh nhật hai mươi tuổi cho cô, năm trước phòng ở mới trang hoàng xong, các cô hôm nay chính là muốn đi thăm nhà mới, giúp cô chúc mừng tân gia.

Mã Đan Thanh chỉ mặc nội y ngồi xổm trước tủ quần áo tìm quần áo mặc, hai nhũ thịt đầy đặn trước ngực sóng sữa dập dờn, Phương Túc thấy thế tức giận nói: "Ngực chị có phải lại lớn rồi không?

Mã Đan Thanh liếc cô một cái: "Em đừng không ăn được nho lại nói nho chua."

"Em cũng không hâm mộ. " Phương Túc tưởng tượng ngực mình có hai thủy cầu lớn, liền nổi da gà.

Mã Đan Thanh nhìn Phương Túc lại nhìn Mạnh Vãn Ca, ranh mãnh nói: "Em gái nhỏ, Vãn Nhi còn có chút thịt trên ngực, lại nhìn em! Chờ em lớn tuổi hơn một chút khóc cũng không kịp."

Phương Túc trực giác quan sát ngực Mạnh Vãn Ca, bĩu môi hỏi: “Có phải cậu cũng trưởng thành rồi không?”

Mã Đan Thanh cười xấu xa: "Vãn Nhi ít nhất cũng cup B đi? Nếu xoa bóp nhiều, cup C ở trước mắt, cup D không phải là mơ."

Mạnh Vãn Ca ném cho hai người ánh mắt dao găm, cự tuyệt gia nhập chiến trường: "Đừng kéo mình vào."

Phương Túc khinh thường nói: "Xoa cái gì mà xoa? Có ai nhàm chán xoa ngực mình chơi như vậy không?"

"Còn tự mình xoa? Phải tìm bạn trai để cậu ta cống hiến sức lực, đàn ông rất vui vẻ. " Mã Đan Thanh liếc trước ngực Phương Túc gần như bằng phẳng, lắc đầu: "Chị thấy em cần hơn Vãn Nhi, phát hiện sớm thì trị liệu sớm."

Phương Túc quả thực nghe không nổi lời sắc lang này, vẻ mặt khϊếp sợ chỉ vào cô: "Chị... ngực của chị không phải là Jason xoa lớn chứ?"

Mã Đan Thanh kiêu ngạo nâng ngực lên, không chút ngượng ngùng nói: "Tất nhiên có công lao của anh ấy."

Trương Khả Kiều không thể không lên tiếng ngăn lại: "Các cậu đừng tiếp tục cãi nữa, trời sắp tối rồi!"