Chương 30: Cha có thể đưa con đến trường không?

Ngày hôm sau là chủ nhật, Doãn Tuyển hiếm khi không có hoạt động, rời giường sớm bơi lội tập thể hình, dùng bữa sáng xong lại quay về thư phòng xử lý chút công việc.

Lúc Mạnh Vãn Ca xuống lầu, Doãn Tuyển đang ở phòng khách từ chối lời mời đánh golf buổi chiều, từ xa nhìn thấy Từ Vinh hình như đang nói thầm với cô hai câu, môi nhỏ của cô hơi cong không phục trả lời, người trước lắc đầu, cô cũng lắc đầu, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

Cúp điện thoại, Từ Vinh vừa khéo tới gọi anh ăn cơm, lúc nói nói chuyện không nhịn được nhắc nhở: "Đứa nhỏ vừa trở về, đừng quá nghiêm khắc với con bé."

Doãn Tuyển nhướng mày, đáp lời, đứng dậy đi hai bước, quay đầu lại hỏi: "Chú có cảm thấy con bé không giống ở chỗ nào không?"

Từ Vinh nghi hoặc, rất nhanh liền cười rộ lên: "Trưởng thành thôi, con gái mà, có đôi khi vài ngày không gặp đều cảm thấy không giống nhau, huống chi mấy tháng, cái này không phải còn dám ở bên ngoài uống rượu trộm sao?"

Đêm qua trước khi Mạnh Vãn Ca rời khỏi bệnh viện đã mê man, không biết là phát bệnh nên mệt hay là uống rượu say, Doãn Tuyển ôm cô về nhà sợ Từ Vinh lo lắng, liền nói cô uống say, nghĩ đến vừa rồi đại khái là vì thế mà nhắc tới cô vài câu.

Doãn Tuyển gật gật đầu, dường như tìm được nguyên nhân cho cảm giác khác thường trong lòng, lúc này mới cất bước đi về phía nhà ăn nhỏ.

Mạnh Vãn Ca đã sớm ngồi ở trước bàn ăn chờ ăn cơm, thấy Doãn Tuyển đi vào bĩu môi, vừa định mở miệng nói chuyện, đầu bếp liền đi vào, cô lập tức im lặng.

Doãn Tuyển ở đây, đầu bếp rốt cuộc không dám giương mắt quá mức rõ ràng, mang lên món cuối cùng mới thấp giọng nói với Mạnh Vãn Ca: "Dì Vân làm cho con nhiều điểm tâm ngọt, cơm nước xong chúng ta lại ăn, nha."

"Được." Mạnh Vãn Ca cười cong mắt: "Cảm ơn dì Vân."

Doãn Tuyển lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, thấy cô đã không còn tái nhợt suy yếu như hôm qua, mới rũ tầm mắt xuống bắt đầu dùng cơm.

Đầu bếp nữ lui ra ngoài, trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng đũa đan xen.

Bàn ăn của Doãn gia cũng không tôn trọng quy củ ăn không nói, chỉ là hai cha con từ trước đến nay không có giao tiếp gì, cơ hội một mình ngồi cùng bàn dùng cơm lại càng ít, dần hình thành tình huống dùng cơm trầm mặc như vậy.

Vốn tưởng rằng bữa ăn này cũng sẽ an tĩnh mà kết thúc, tới cuối cùng, Mạnh Vãn Ca lại bất giác mở miệng nói: "Lời cha nói ngày hôm qua là thật?"

Doãn Tuyển nhất thời không hiểu ý, hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

Mạnh Vãn Ca cho rằng anh đang giả ngu, nhất thời có chút vội vàng nói: "Cha nói con không muốn xuất ngoại không ai có thể ép con, là cha nói!"

"Cha nhớ," Bác sĩ nói tình trạng của cô hoàn toàn là bởi vì tâm tình quá mức kích động cùng khẩn trương lo âu gây nên, Doãn Tuyển không khỏi lo lắng cô gấp gáp lại muốn phát tác, chậm rãi nói: "Con không cần gấp."

Mạnh Vãn Ca cắn môi dưới, cố chấp muốn anh nhắc lại lần nữa: "Vậy cha nói nghiêm túc sao?"

Doãn Tuyển chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, hứa hẹn: "Nghiêm túc."

"Kể cả cha?"

"Bao gồm cả cha."

Mạnh Vãn Ca hài lòng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Là chính cha đồng ý, cha đừng quên."

Cô uống hết súp trong bát, đứng dậy, hất cằm rời đi như thể cô đã hoàn thành một sứ mệnh quan trọng nào đó.