Từ giữa tháng chín đến cuối năm, Mạnh Vãn Ca không về nhà lần nào nữa, trong lúc đó quản gia gọi điện thoại cho cô mấy lần, giữa tháng mười một thậm chí lấy lý do sinh nhật Doãn Tuyển muốn đón cô về nhà, cô đều từ chối.
Doãn Tuyển sau khi biết nói ông không cần quản, Từ Vinh có chút không đồng ý nói thầm: "Sao có thể thật sự mặc kệ? Trước kia ngài chính là quản quá ít, hiện tại mới không thể quản được…"
Doãn Tuyển đương nhiên biết không thể mặc kệ, chỉ là giống như Từ Vinh nói, anh phát giác mình không thể nào quản nổi.
Nói bằng lương tâm, Mạnh Vãn Ca vẫn là một đứa trẻ khiến người ta bớt lo, khi mang cô đi từ bên cạnh bà ngoại, cô rõ ràng cực kỳ không vui, nhưng vì để cho bà ngoại có thể dưỡng bệnh thật tốt, không cần lo lắng cho cô, cô vẫn ngoan ngoãn đi cùng người cha không khác gì người xa lạ như anh. Mấy năm bảo mẫu chăm sóc cô, ngoại trừ một lần bị mời phụ huynh như vậy, cô cũng không gây thêm chuyện gì ở trường học nữa, hơn nữa thành tích còn tương đối tốt.
Trên thực tế Mạnh Vãn Ca từng đổi qua một bảo mẫu, lúc đó đứa nhỏ tới vội vàng, bảo mẫu cũng chỉ thuê tạm thời, thư ký sau khi phỏng vấn qua loa liền vội vàng cho người ta đi làm, không ngờ bảo mẫu là một người lớn mật, thấy chủ nhân cả ngày không ở nhà, thật sự không khách khí giả bộ làm sơn đại vương, có một ngày Doãn Tuyển gọi tới, điện thoại bàn trong nhà báo bận, về nhà vừa nhìn mới phát hiện bảo mẫu gọi điện thoại cùng con gái hàn huyên mấy giờ, trên bàn bày đầy dưa hấu nhập khẩu ăn thừa. Thấy anh bất ngờ trở về mới vội vàng cúp máy, hỏi tới đứa nhỏ thì ấp úng, vào phòng xem qua, cô gái nhỏ đã sốt đến bất tỉnh nhân sự.
Đứa nhỏ vốn đã gầy, lại thêm hơn một tháng nuôi không tử tế, khuôn mặt nhỏ gầy đến mức không thể nhìn thấy, cô giống như phá lệ hiểu rõ tình cảnh của mình, bảo mẫu đối đãi như vậy cũng chưa từng oán giận. Bảo mẫu sau đó là đồng hương Từ Vinh hỗ trợ tìm, nhưng trước khi nhậm chức vẫn bị Doãn Tuyển hung hăng dạy dỗ một trận, anh không ngại tiêu tiền, chỉ hy vọng tiêu có giá trị, trả phí bảo mẫu gấp ba lần giá thị trường, yêu cầu duy nhất chính là chăm sóc tốt đứa nhỏ, vị bảo mẫu này cũng quả thật xứng đáng với phần tiền lương này, là một người tận trách, mỗi khi anh hiếm khi về nhà, sẽ báo cáo trọng tâm chuyện đứa nhỏ cho anh. Bảo mẫu chăm sóc cô gần ba năm, sau khi lên cấp hai, dưới yêu cầu của con gái mình mới nghỉ việc về quê giúp đỡ chăm sóc cháu trai.
Mạnh Vãn Ca có lòng ỷ lại nặng nề, bảo mẫu phải đi, cô tuy rằng không nói gì, nhưng thường xuyên nửa đêm giống như du hồn du đãng trong phòng bảo mẫu, chỉ là dù sao cô cũng đã trưởng thành, không thể giống lúc mới rời khỏi bà ngoại, nửa đêm trốn ở trong chăn khóc trộm, có lúc đi qua cửa phòng cô cũng có thể nghe được tiếng nức nở của cô.
Sau đó lại muốn tìm bảo mẫu cho cô thì cô từ chối.
Hai năm sau cô gần như sống một mình trong căn hộ, anh bảo Từ Vinh phụ trách đưa cô đi học, thỉnh thoảng còn kiêm việc nấu cơm cho cô ăn, thẳng đến năm thứ ba dọn vào Vân Đỉnh sơn trang, Từ Vinh chính thức trở thành quản gia trong nhà.
Hai vợ chồng Từ Vinh và đầu bếp không có con, ông ấy lại hoàn mỹ thay mình vào thân phận phụ huynh, tích cực tham gia họp phụ huynh, báo cáo thành quả vũ đạo của Mạnh Vãn Ca... Từ Vinh thường xuyên nói nhiều, Mạnh Vãn Ca nghe không kiên nhẫn sẽ tranh luận với ông ấy.
So với Doãn Tuyển, Từ Vinh kỳ thật càng giống phụ huynh của cô.