Chương 23: Sợ cái gì

Chạy đến cửa ra vào, Mạnh Vãn Ca đang muốn mở miệng gọi người, nhìn một cái lại khiến cô chợt thất thanh.

Ngoại trừ Doãn Tuyển, đi theo sau anh vào cửa còn có Hà Chiêu Nghi và Triệu Nhã Viện.

Mạnh Vãn Ca nắm chặt ngón tay, xoay người muốn đi, Doãn Tuyển cũng đã phát hiện ra cô trước.

"Bảo bảo."

Doãn Tuyển nhìn quần áo trên người cô: "Bà nội và dì Triệu tới nhà làm khách, đi thay quần áo xuống ăn cơm."

Hà Chiêu Nghi nghe xong khẽ nhíu mày: "Khi nào mẹ đến nhà con trai ăn bữa cơm lại coi như làm khách?"

"Không cần phiền toái như vậy, là tôi tự mình không mời mà đến, khách tùy chủ tiện, không chú ý nhiều như vậy." Triệu Nhã Viện thay giày trong phòng đi tới uyển chuyển cười nói: "Vãn Ca, đã lâu không gặp."

Khóe miệng Mạnh Vãn Ca khẽ nhếch: "Dì Triệu."

Hà Chiêu Nghi lạnh lùng đảo qua Mạnh Vãn Ca, xoay người cười nói với Triệu Nhã Viện: "Cái gì gọi là không mời mà đến?"

Doãn Tuyển cũng không kiên trì nữa, ánh mắt chú ý tới tờ giấy nhăn nhúm trong Mạnh Vãn Ca:

"Trên tay cầm cái gì?"

Ngón tay Mạnh Vãn Ca càng siết chặt hơn.

Cô không muốn cùng anh thảo luận vấn đề này trước mặt Hà Chiêu Nghi, bởi vì cô biết Hà Chiêu Nghi trước giờ vẫn không từ bỏ ý đồ đưa cô đi, cô sợ...

Sợ cái gì?

Trong chớp mắt, cô mới rõ ràng hiểu được mấy ngày nay một mực đè ở ngực là cái gì - là cô sợ Doãn Tuyển cũng giống như Hà Chiêu Nghi, giống như những người khác ở Doãn gia, tồn tại tâm tư muốn tiễn cô đi.

Mạnh Vãn Ca cúi đầu nhìn gân xanh nổi lên trên mu bàn tay mình, cô đã dùng sức như vậy, nhưng vẫn không thể khống chế được gì. Nhịn không được tự giễu cười cười, ở trước mặt Phương Túc nói như đinh đóng cột, kỳ thật đi hay không, cuối cùng chỉ là một câu nói của Doãn Tuyển mà thôi.

"Bảo bảo?"

Mạnh Vãn Ca ngẩng đầu, thấy trong mắt anh không tiếng động thúc giục, buông lỏng ngón tay cứng ngắc, chậm rãi đưa tờ giấy tới trước mặt anh, khàn giọng nói: "Cái này...... cần phụ huynh ký tên."

Doãn Tuyển mở ra xem, Hà Chiêu Nghi quay đầu liếc mắt, Doãn Tuyển còn chưa lên tiếng, bà đã mở miệng trước.

"Tốt nghiệp thì đúng là nên xuất ngoại."

Tuy rằng sớm biết tâm tư của Hà Chiêu Nghi, Mạnh Vãn Ca vẫn nhịn không được nắm chặt nắm tay, dùng sức đến thậm chí cũng hơi run lên, không đợi Doãn Tuyển lên tiếng, cô đã nói rõ lập trường trước: "Tôi không đi."

Hà Chiêu Nghi nhướng mày, còn chưa mở miệng đã bị Doãn Tuyển ngắt lời: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ."

"Con-"

Hà Chiêu Nghi vừa định phát tác, nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của Doãn Tuyển lại đột nhiên im lặng.

Doãn Tuyển không liếc Hà Chiêu Nghi một cái, gấp tờ giấy lại trả cho Mạnh Vãn Ca: "Tối nay nói chuyện, ăn cơm trước."

Hà Chiêu Nghi hít sâu mấy hơi, lúc này mới nghĩ đến Triệu Nhã Viện còn đang ở một bên nhìn, bà miễn cưỡng kéo khóe miệng dắt tay người sau: "Đi thôi! Nãy giờ chắc chắn con đói bụng rồi."

Bởi vì nhân số không nhiều lắm, khách đến lại là người tương lai có khả năng thành vợ của Doãn Tuyển, để tránh bữa ăn có vẻ quá mức trang trọng, quản gia liền sắp xếp bữa tối ở phòng ăn nhỏ, bàn tròn trong nhà dùng khi hai vị chủ nhân một mình dùng cơm.

Quản gia dẫn khách quý ngồi xuống, Doãn Tuyển cùng Mạnh Vãn Ca chậm chạp theo sau.

Đầu bếp nữ bưng thức ăn lên bàn, Hà Chiêu Nghi vừa nhìn sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cua rang bơ, khoai tây nướng, cá tuyết đậu xốp, hai loại rau xanh xào cộng thêm một hũ vịt hầm dưa muối, đều là những món ăn gia đình thông thường được bày lên.

Vốn dĩ trong lòng đã tức giận, mũi nhọn này xem như tìm được bia.

"Cái này làm cái gì vậy?"

Nữ đầu bếp vừa nghe, sợ tới mức vội vàng nhìn về phía quản gia.

Từ Vinh cũng mơ hồ.

Trên bàn đều là đồ ăn làm theo khẩu vị của Mạnh Vãn Ca, cô luôn luôn kén ăn, khẩu vị lại mang tính trẻ con, kỳ thật Doãn Tuyển rất không đồng ý Mạnh Vãn Ca quá kén ăn, nhưng không theo khẩu vị của cô thì cô thà rằng không ăn, cho nên mỗi lần nghỉ trở về đầu bếp đều lén lút làm cho cô, hôm nay biết Doãn Tuyển đột nhiên trở về ăn cơm tối, trong lòng đầu bếp đã sớm bồn chồn, hai đĩa rau xanh vẫn là tạm thời xào thêm, ai ngờ còn dẫn theo hai vị khách quý?

Doãn Tuyển tâm tình không rõ, lạnh nhạt nói: "Lần sau trước khi mẹ tới không bằng trước thông báo cho quản gia có khách muốn chiêu đãi, nếu như không phải đứa nhỏ hôm nay nghỉ về nhà, mẹ cho rằng bất cứ lúc nào đến đều có cơm ăn?"

Hà Chiêu Nghi nhất thời á khẩu không trả lời được. Hôm nay lúc cùng nhau uống trà nhắc tới Vân Đỉnh sơn trang, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Triệu Nhã Viện mới mời cô tới, lêи đỉиɦ núi mới phát hiện Doãn Tuyển ngồi xe ngay phía trước hai người, vì thế tạm thời đột nhiên quyết định ở lại dùng cơm, chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Triệu Nhã Viện thấy thế liền không ngừng thở dài: "Tôi cảm thấy rất tốt, lúc ở Mỹ nhớ nhất những món ăn gia đình này, tôi còn bởi vì thèm ăn mà tự mình học được mấy chiêu đây!"

Sắc mặt Hà Chiêu Nghi hơi hòa hoãn, liền theo bậc thang đi xuống, lại nói nếu cô ấy thích thì ăn nhiều một chút, còn nói đến có cơ hội cũng muốn nếm thử tay nghề của cô. Triệu Nhã Viện khiêm tốn một phen, cuối cùng vẫn là ậm ờ đáp ứng, không khí thật vất vả mới trở nên hòa hợp.

Mạnh Vãn Ca nhìn một màn trước mặt này, hai người nhìn thực sự như mẹ chồng nàng dâu tương lai, vùi đầu cười lạnh, đối mặt đầy bàn đồ ăn vì cô mà chuẩn bị lúc này đột nhiên không có khẩu vị.

Cô ăn cơm không nói một miếng, bỗng nhiên một đũa cá tuyết đậu xốp rơi vào trong bát cô, nhướng mắt nhìn, Triệu Nhã Viện cười dịu dàng uyển chuyển với cô: "Vãn Ca thật sự quá gầy, ăn nhiều một chút."

Mạnh Vãn Ca rùng mình, đối với hành vi đảo khách thành chủ của cô phản cảm đến cực điểm, cửa còn chưa vào, ngược lại đã có bộ dáng của nữ chủ nhân?

Cô buông bát đũa, gượng cười nói: "Cảm ơn dì Triệu, nhưng cháu đã ăn no rồi, các vị từ từ dùng."

Vừa mới đứng dậy muốn đi, Mạnh Vãn Ca đã nghe Doãn Tuyển ngữ khí lạnh như băng.

"Ngồi xuống và ăn hết đi."

Mạnh Vãn Ca cứng cổ nói: "Nhưng con ăn không vô."

Doãn Tuyển bình tĩnh nói: "Đây là vấn đề lễ phép."

Bộ dáng cô mím môi hất cằm trong mắt người khác không khỏi có vẻ ngạo mạn, Hà Chiêu Nghi nhìn không quen tư thái kiêu ngạo của cô, cười lạnh nói: "Thật sự là một chút gia giáo cũng không có."

Thần kinh kéo căng mấy ngày của Mạnh Vãn Ca rốt cuộc cũng đứt đoạn.

Cô cười ngắn, đôi mắt to xinh đẹp dao động bất định giữa Doãn Tuyển và Hà Chiêu Nghi, toàn thân không ngừng run rẩy, "Tôi không có gia giáo, không có lễ phép..."

Trước khi nước mắt vỡ đê, cô giơ cánh tay che mắt, khàn khàn nói: "Nhưng các người ai đã dạy tôi chưa?"