Sau tháng chín, thời tiết nóng dần dần biến mất, cuộc sống lớp 11 không thay đổi, khác biệt duy nhất với lớp 10 chính là trong lớp đã bắt đầu có người thảo luận việc xin vào trường nước ngoài, đề tài này sau khi trường học gửi bảng khảo sát ý định học tập dần dần leo lêи đỉиɦ cao.
Bảng khảo sát ý định nhằm điều tra nguyện vọng ra nước ngoài du học của học sinh sau khi tốt nghiệp, giáo viên dặn dò phải mang về nhà thảo luận với phụ huynh rồi ký tên giao lại, chuẩn bị hướng dẫn riêng đối với nhu cầu của học sinh trong tương lai. Lúc này Mạnh Vãn Ca mới nghĩ đến lời giáo viên dạy múa nói trong thời gian hè, thì ra bây giờ bắt đầu suy nghĩ đường đi thật sự không tính là sớm, nhưng khi đó cô chỉ nghe qua tai vốn không để trong lòng, bởi vì cô chưa từng có ý định rời khỏi Hàn Thành, chớ nói chi là xuất ngoại.
Bạn học trong lớp khí thế ngất trời thảo luận dự định xin vào trường đại học nào ở nước ngoài, Mạnh Vãn Ca nghe tẻ nhạt không thú vị, chỉ cảm thấy giấy cầm trên tay phỏng tay.
Tan học xong Phương Túc tới ngồi ngược lại vị trí phía trước Mạnh Vãn Ca, cầm bảng điều tra trên bàn hỏi: "Như thế nào? Cậu muốn ra nước ngoài sao?”
Mạnh Vãn Ca nói: “Mình không đi.”
Phương Túc thở dài một hơi: “Mình cũng không muốn đi, nhưng mẹ mình hình như rất hy vọng mình đi New Zealand học đại học, một năm đi một tháng mình đều muốn điên rồi, còn để cho mình đi bốn năm?”
“...Cậu không muốn đi thì cứ nói với mẹ đi, mẹ chắc chắn sẽ không miễn cưỡng cậu.”
“Khó nói…” Phương Túc lẩm bẩm: “Vậy người nhà cậu nói thế nào? Có thảo luận qua chưa?”
Mạnh Vãn Ca mấp máy miệng: “Không cần thảo luận, tóm lại mình sẽ không đi.”
Thứ bảy học xong tiết múa, quản gia tới đón cô, sau khi ngồi lên xe Mạnh Vãn Ca hỏi: "Chú Vinh, hôm nay cha có về nhà không?"
“Cái này cũng khó nói, nếu không xã giao hẳn là trở về.” Từ Vinh bớt chút thời gian liếc cô một cái, quan tâm đề nghị: “Nếu có việc tìm tiên sinh, không bằng cháu gọi điện thoại xác nhận với ngài ấy.”
“...Không cần.”
Mạnh Vãn Ca chuyển hướng ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy trong lòng buồn bực, từ sau khi bảng điều tra gửi xuống cô liền không thể nào ngủ ngon giấc, một trận phiền não khó hiểu đè ở trong lòng, hại chính cô cũng không tìm ra đầu mối.
Trở lại Vân Đỉnh sơn trang, cô cuối cùng hơi chút buông lỏng tâm tình, cô thích cái nhà này, xa so với trước căn hộ trước đây ở trung tâm thành phố thì thoải mái hơn nhiều, nơi này tựa như là ngôi nhà chân chính, mà không phải là căn phòng lạnh như băng cứng nhắc. Tuy rằng Doãn Đồng luôn nói nó nằm ở vùng núi hoang dã - mặc dù cô nói cũng không khoa trương.
Vân Đỉnh sơn trang tọa lạc trên đỉnh núi Đỉnh Sơn ở ngoại ô Hàn Thành, cuối đường núi mới thấy cửa lớn chạm trổ sắt bao la hùng vĩ, là kỳ cuối cùng khánh thành trong khu biệt thự, hơn hai năm trước Doãn Tuyển mới mang theo Mạnh Vãn Ca từ căn hộ trung tâm thành phố chuyển tới.
Sau khi vào núi, con đường quanh co rộng rãi bằng phẳng, hai bên cây cối cao ngất chọc trời, xanh um tươi tốt, đi qua đều là biệt thự cao cấp, khu nhà giàu được xây bằng vàng. Cả ngọn núi chỉ có chừng hai trăm hộ, lai lịch chủ hộ gia đình người sau kinh người hơn người trước. Để đảm bảo sự riêng tư và diện tích quyền sở hữu của hộ gia đình, biệt thự phân bố rất rải rác, ban ngày thì dấu chân người hiếm thấy, vào ban đêm thì càng lộ vẻ yên tĩnh, côn trùng ngâm ếch kêu, thật giống như đặt mình vào núi sâu rừng tĩnh.
Ngọn núi này cao không quá mấy trăm mét, trước kia là rừng rậm nghèo khó không có tiếng tăm gì, sau này lắc mình trở thành một trong những khu nhà giàu nổi tiếng nhất cũng là nơi giá trị con người cao nhất Hàn Thành, là dự án khai phá đầu tiên do Doãn Tuyển dẫn dắt sau khi vào làm chủ Kinh Duệ.
Đường thông lêи đỉиɦ núi lúc xưa gập ghềnh, cơ sở hạ tầng lạc hậu, tuy rằng đi xe cách trung tâm thành phố không quá một tiếng rưỡi, ở Hàn Thành rộng lớn lại nghiễm nhiên là một nơi cằn cỗi, ngay cả cư dân cũng không có mấy hộ. Khi Doãn Tuyển vỗ bàn mua cả ngọn núi thì công ty phản đối mắng chửi, nhưng anh lại giống như dân cờ bạc, được ăn cả ngã về không, dốc hết tất cả vốn liếng của xây dựng Kinh Duệ và toàn bộ nhân viên công trình đầu tư vào dự án không được coi trọng này. Xu hướng mục tiêu thị trường của anh vô cùng rõ ràng, từng tòa kiến trúc đắt đỏ theo đường núi mới tu sửa được phân bố chằng chịt từ dưới lên trên, càng lên cao giá cả càng kinh người. Không ngoài dự đoán của Doãn Tuyển, ba mươi hộ biệt thự, chưa hoàn thành đã thành công oanh động toàn bộ giới thượng lưu Hàn Thành.
Doãn Tuyển thừa cơ mà làm, tiếp tục thu mua đất đai xung quanh đỉnh núi, xây cao ốc chung cư lân cận quanh núi, làn sóng người dân chậm rãi hội tụ đến đây, tụ thành vòng tròn sinh hoạt tốt đẹp. Vài năm sau thành phố xây dựng đường cao tốc đi qua nơi này, giảm bớt rất nhiều thời gian lái xe từ đỉnh núi đến trung tâm thành phố, giá nhà đất lúc đó theo nước lên thì thuyền cũng lên.
Địa vị của anh ở Kinh Duệ vốn bắt đầu từ đây.
Buồn cười chính là, gần như tất cả mọi chuyện liên quan đến Doãn Tuyển cô đều biết được qua miệng Doãn Đồng, rõ ràng người ở cùng một chỗ với anh là cô, cô lại giống như bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của anh.
Mạnh Vãn Ca trở về phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ còn chưa tới giờ ăn tối, cô làm xong bài tập, lại bắt đầu học thuộc từ vựng tiếng Anh, chỉ là tâm tư vẫn không quyết định được, rõ ràng biết Doãn Tuyển bình thường sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng cô vẫn không đóng cửa lại, lỗ tai không tự chủ được chú ý động tĩnh ngoài cửa.
Thở ra một hơi thật dài, cô cố gắng kéo suy nghĩ trở lại, lần lượt viết từ đơn trên giấy trắng để tăng cường trí nhớ, không biết qua bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng cửa lớn mở ra và tiếng quản gia, cô biết là Doãn Tuyển đã trở lại.
Căn cứ vào dự định tốc chiến tốc thắng, Mạnh Vãn Ca lập tức cầm lên bảng biểu trên bàn đi thẳng xuống lầu.