Sáu chữ cái kia chính là lời thật lòng Lâm Thi Dĩnh, cũng biểu hiện là cô đang muốn bắt đầu nói những điều đã giấu kín.
Hay người tự chỉnh lấy tâm trạng cũng như tư thế, mặc dù bình thường ở chung đều là người nháo tôi loạn, nhưng nếu có chuyện phát sinh hai người vẫn sẽ chọn phương thức thật nghiêm túc để giải quyết.
Lâm Thi Dĩnh ngồi đối diện Hàn Duẫn Nghiên, cố nén bất an trong lòng xuống, đôi mắt nghiêm túc nhìn người đối diện.
"Hàn Duẫn Nghiên, tớ có một chị gái sinh đôi."
Câu chuyện chính thức bắt đầu rồi.
"Tớ..không, phải nói là bọn tớ đều rất thích chị ấy. Nhưng chị ấy lại không giống bọn tớ, chị ấy từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, gần như không thể rời khỏi nhà một mình, cũng không rời bệnh viện.
Hóa ra là bệnh nhân sao? Hàn Duẫn Nghiên nghĩ thầm, sinh đôi giống như tâm linh liên thông, người kia bị sao người này sẽ cảm nhận được, nhìn thấy chị gái sinh đôi của mình như vậy, Lâm Thi Dĩnh nhất định sẽ rất khó chịu.
Quả nhiên rất đúng với Hàn Duẫn Nghiên đã nghĩ.
Lâm Thi Dĩnh giống như trở về khoảng thời gian năm ấy, nhẹ nhàng kể lại. "Lúc đó mỗi khi học xong tớ sẽ chạy về nhà, Thi Kỳ thì không thể đến trường học, vậy nên tớ sẽ kể co chị ấy biết trường học ra sao, trong trường có gì, sẽ kể cho chị ấy biết lớp học của tớ xảy ra chuyện gì, đó là những chuyện tớ có thể làm, ít nhất...tớ đã nghĩ vậy. Chỉ là Thi Kỳ quá dịu dàng, dịu dàng đến mức tớ đã không nhận ra, tớ càng làm vậy thì chị lại càng thêm khó chịu..."
Lâm Thi Dĩnh nói rất chậm, từ lúc bắt đầu câu chuyện đến tận hiện tại, vẻ mặt phảng phất sự hoài niệm.
"Sau đó thì sao?" Hàn Duẫn Nghiên vươn tay, khẽ vuốt mặt Lâm Thi Dĩnh.
Nàng ở trong nhà Lâm Thi Dĩnh không nhìn thấy bất kỳ thứ nào liên quan tới chị gái sinh đôi của cô, cũng không nghe Lâm mama và Lâm baba nhắc tới, nàng biết, nàng biết chuyện này không có chút tốt đẹp nào.
Lâm Thi Dĩnh cảm giác được sự ấm áp trên lòng bàn tay của người thương mang đến, đây là thương tiếc cũng là động viên.
Lời kế tiếp chính là bí mật cô không muốn cho ai biết, cô muốn vĩnh viễn chôn dấu trong đáy lòng.
"Thi Kỳ chết rồi....chị mất do bệnh tái phát đột ngột...bác sĩ nói chị ấy chết rồi. Chuyện này bởi vì tớ mà ra."
Cuộc đời vốn là một bàn cờ, chỉ cần lơ đảng, tình thế tốt đẹp mấy cũng sẽ thay đổi, hạnh phúc có được nhiều bao nhiêu, thì khi sự thật phơi bày lại đau đớn bấy nhiêu.
"A Dĩnh...." Hàn Duẫn Nghiên rất muốn nói với đối phương, chúng ta đừng nói nữa, như vậy đủ rồi.
Lâm Thi Dĩnh hình như hiểu được suy nghĩ của Hàn Duẫn Nghiên, cô lại lần nữa mở miệng nói trước, mặc dù vẫn còn đó run rẩy, mặc dù sắc mặt đã trắng bệch.
"Tớ rất yêu thích Thi Kỳ, chị ấy là người rất đặc biệt với tớ, bởi vì bọn tớ từ khi sinh ra đã lớn lên cùng nhau, đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện , chị giống như là một tớ thật khác. Tớ đã nghĩ, Thi Kỳ cũng cảm thấy như vậy."
Lâm Thi Dĩnh dừng một chút.
"Nhưng mà...nhưng mà sự thật không phải vậy, Thi Kỳ...Thi Kỳ nói chị thích tớ, chị nói chị yêu tớ."
Người trong nhà yêu thích nhau là quá đỗi bình thường, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên ở trong phòng cảm nhận được sự khác thường, mà sự khác thường này chính là điểm chính xảy ra cố sự, sự khác thường đến từ vẻ mặt của Lâm Thi Dĩnh, cũng đến từ giác quan thứu sáu của nàng.
Hàn Duẫn Nghiên vẻ mặt không có kinh ngạc, không có khinh bỉ, không có xem thường.
Nàng trước sau đều mang ánh mắt đau lòng mà nhìn Lâm Thi Dĩnh.
Lâm Thi Dĩnh tiếp tục nói, dù hô hấp đã có chút gắt gao "Sau đó Thi Kỳ nói, nói đấy không phải tình yêu gia đình, nói chị yêu tớ giống như trai gái bình thường yêu nhau. Tiếp đó...tiếp đó chị hôn tớ...."
Nói đến đây Lâm Thi Dĩnh đau đớn nhắm hai mắt, cho đến tận bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại rõ ràng cảnh tượng ngày đó, Lâm Thi Kỳ ánh mắt kiên định, Lâm Thi Kỳ nước mắt cay đắng, chiếc hôn của Lâm Thi Kỳ càng sợ hãi lại càng ao ước.
Tất cả, tất cả đều bị cô gϊếŧ chết.
"Sau đó tớ trốn chạy, không dám về nhà, không dám đến bệnh viện. Tớ lúc đó đã sợ hãi, đã kinh hoàng, bởi vì mọi chuyện rõ ràng rất kỳ lạ, người chị tớ yêu nhất lại yêu tớ."
Không có bất kỳ cô gái nào có thể bình tĩnh tiếp nhận vấn đề này, không nói đến chuyện đối phương là người có quan hệ huyết thống, lúc đó Lâm Thi Dĩnh mới chỉ là nữ sinh cấp ba, đột nhiên đối diện sự thật này ngoại trừ trốn tránh thì còn có thể làm được gì? Hàn Duẫn Nghiên lặng yên, vấn đề này, nếu là nàng, nàng cũng không có cách nào giải quyết tôt đẹp.
Khi biết sự thật, cô không dám tới bệnh viện, hay nói đúng hơn là không dám đối mặt với Lâm Thi Kỳ, thậm chị kể cả khi về nhà, khi đối diện với bố mẹ. Cô lại tự thấy bản thân đã phạm tội ác tày trời.
"Thi Kỳ rất đơn thuần, rất tốt đẹp, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, chị ấy làm sao biết những thứ này..."
Đúng, Lâm Thi Dĩnh ở trong lòng đều cho rằng người sai là cô, nếu không phải do cô câu dẫn, Lâm Thi Kỳ sao lại có những ý nghĩ cấm kỳ thế vậy.
"Hai tuần sau đó, Thi Kỳ xuất viện, thái độ của chị cũng giống như trước đây, tớ tự an ủi chính mình, rằng chuyện ngày đó chỉ là trêu ghẹo mà thành, tớ đã thật sự cho rằng cả nhà đã giống như trước, mãi cho đến ngày đó...."
Chuyện cần kết thúc, phải kết thúc, công chúa đâu thể nào chờ mãi hoàng tử cứu lấy đời mình, vậy nên công chúa quyết định buông tay không giữ lấy hoàng tử nữa. Kể cả khi cái giá phải trả là sinh mệnh của chính mình.
Lâm Thi Kỳ chọn cho mình sự buông bỏ, nàng buông tay cho Lâm Thi Dĩnh rời đi, giống như chuyện tình yêu trong tiểu thuyết, nàng muốn phương chán ghét nàng, muốn đối phương nhẫn tâm xa rời nàng.
Lời nói ác độc, vẻ mặt oán hận, bao nhiêu từ ngữ không tốt đẹp đánh vào đầu, vào lòng vào tim Lâm Thi Dĩnh, lời nói nhẫn tâm phát ra từ người chị cô yêu thương nhất, lòng cô giống như biển sâu dậy sóng.
Khi đó Lâm Thi Dĩnh ngây thơ cho rằng Lâm Thi Kỳ thật sự oán hận mình.
Vì vậy cô lại chạy trốn, lúc chạy đi cô đâu nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đớn đau của người ở lại.
Vừa tuyệt vọng, lại vừa đợi chờ, là cả bầu trời được đan dệt bằng nỗi bi ai phức tạp.
Không lâu sau đó, trong khi Lâm Thi Dĩnh chạy trốn, Lâm Thi Kỳ đã chết rồi. Bệnh tim tái phát, chết thật rồi.
Cô đã từng nghĩ, điều đó không phải sự thật, làm sao tiếp nhận sự thật này đây?
"Sau này chị Tuyết Nhi đem bài hát năm đó ném vào mặt tớ, giận dữ tát tớ một cái tớ mới biết, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Thi Kỳ chưa từng chán ghét tớ....một chút cũng không có."
Lâm Thi Dĩnh bi thảm nở nụ cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn "...Nghiên...có phải tất cả đều là lỗi của tớ không? Có phải người nên chết phải là tớ không??"
Một chữ Nghiên, làm Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được ôm đôi phương vào lòng.
Đoạn tình cấm kỵ này phải làm sao mới đúng?
Lâm Thi Dĩnh sai sao? Hay Lâm Thi Kỳ đã sai?
Không, hai người không sai. Nếu có sai là ông trời.
Ông trời cho hai người quan hệ quyết thống, không gì có thể chia cắt, lại cho hai người dư dả một đoạn tình.
Bởi vậy, những điều này đâu phải là cầu chúc, những điều này là một loại trừng phạt.
Tiếng nức nở từ l*иg ngực vang vang, không có ai biết, bí mật này đã bị Lâm Thi Dĩnh chôn giấu bao lâu, không có ai biết mỗi khi nhìn thấy bố mẹ, Lâm Thi Dĩnh đã tự trách như thế nào.
Hàn Duẫn Nghiên nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Thi Dĩnh, nàng muốn đối phương đem hết tất cả quăng ra ngoài.
Bí mật gần 10 năm được nói ra, đáy lòng Lâm Thi Dĩnh thoải mái không ít, nhưng hiện tại lại có chuyện quan trọng hơn.
Cô chôn đầu vào lòng ngực Hàn Duẫn Nghiên, ngửi được mùi cơ thể mê người. Cắn răng một cái, Lâm Thi Dĩnh cuối cùng nói lên lời cô không muốn nói nhất "Cậu nghĩ tớ như thế nào....cũng được.."
Nghĩ cái gì hả? Muốn nghĩ cái gì?
Câu nói chưa hoàn chỉnh, nhưng Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên hiểu hết.
Lâm Thi Dĩnh nhắm hai mắt, cô đang đợi, đợi tòa tuyên án.
Sau đó...
"Thật sao?" Ngả ngớn từ tai truyền lên não, hơi thở ám muội phun vào cổ trắng.
Lâm Thi Dĩnh còn chưa kịp thu lại nỗi bi ai, thì trời đất đã cuồng quay, cô chân chính bị người đè dưới thân.
Trên ghế sofa, Hàn Duẫn Nghiên kèo trên, Lâm Thi Dĩnh kèo dưới. Tư thế quá gợϊ ȶìиᏂ, tóc ướt xõa dài, Lâm Thi Dĩnh mắt đảo lung tung, vô tình hữu ý lướt qua xương quai xanh thân thể không tự chủ được mà có chút run rẩy.
"Chờ đã, cái này..."
Kịch bản đâu thể nào phát sinh thành vậy được.!!!!
Lâm Thi Dĩnh giống như bị điểm huyệt, vẻ mặt bi thương vẫn còn đó, giờ lại pha thêm chút kinh ngạc, nói thật, bản mặt cô bây giờ có chút buồn cười.
Hàn Duẫn Nghiên làm như không thấy vẻ kinh hoàng của Lâm Thi Dĩnh, nói đúng hơn là nàng không thèm quan tâm.
Nàng nhếch môi, vẻ mặt yêu kiều ma mị lại vì nụ cười này mà trở thành có chút yêu khí, đáy mắt hình như còn nổi lên cả nhiệt lửa.
Cùng đối phương đấu suốt nhiều năm, Lâm Thi Dĩnh rõ ràng nhận biết được đôi mắt ấy có lửa.
Đó là lửa giận, Hàn Duẫn nghiên đang tức giận.
Mà lý do tại sao tức giận thì Lâm Thi Dĩnh không biết, tình huống này phải là kinh ngạc hoặc căm ghét chứ????
Đúng, Hàn Duẫn Nghiên tức giận, vô cùng tức giận. Ý từ trong câu nói của Lâm thị, nàng nghe được, hiểu được.
Cái này không hiểu chính là, lẽ nào trong mắt Lâm Thi Dĩnh tình cảm của nàng nhợt nhạt nông cạn vậy thôi sao?
Sự thật, đoạn tình cấm kỵ cay đắng đó làm nàng có giật mình, nhưng dù sao cũng đã là chuyện của thật lâu trước kia, nàng sẽ không ghen tức hay oán giận, nhưng sẽ có đố kỵ, đố kỵ vị trị quá đỗi lớn lao của Lâm Thi Kỳ trong lòng người thương.
Nhưng mà điều làm nàng điên tiết nhất chính là Lâm Thi Dĩnh bởi vì tự trách mà cứ giam hãm mình ở quá khứ, tự cho chính mình là tội ác, khiến cho nàng đau lòng, đau lòng đến sắp phát hỏa.
Vì vậy...
Hàn Duẫn Nghiên vung lên nụ cười tà mị, rõ ràng là cười nhưng thâm ý trong đó làm người khác không lạnh mà phát run.
"A Dĩnh, cậu nói tớ muốn nghĩ sao cũng được mà."
"Không...không phải, ý tớ không phải..." Lâm Thi Dĩnh cường điệu, muốn nói rõ ý tứ của mình, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên sẽ cho phép đối phương nói ra để làm xấu đi phong cảnh này hả?
Đáp áp đương nhiên là, MÉO.!
Lời chưa nói hết, đã bị đầu lưỡi ai kia chặn lại, vị bạc hà thơm mát bao trùm cả bầu không gian.
Phòng khách lúc nãy còn nặng nề thì nay đã tràn mùi gợϊ ɖụ©.
Trên ghế sofa trắng, có hai đường cong xinh đẹp quấn quýt, trập trùng. Một khắc sau đó, bầy chim ồn ào đậu ngoài cửa sổ đã đỏ mặt bay đi.
Lâm Thi Dĩnh trước khi rơi vào say mê đã thật sự muốn khóc, ý của cô đâu phải như vậy.! Hàn Duẫn Nghiên, cậu là quỷ háo sắc...!!!
Chỉ là, oán giận kia đã bị đối phương, người hiểu rõ cơ thể cô như lòng bàn tay quăng xuống vực sâu.
Cảm nhận được người trong lòng đang động tình, ánh mắt của Hàn Duẫn Nghiên vừa có chút đắc ý, cũng có chút xấu xa.
Ban ngày, thời gian còn nhiều lắm, không phải hả? Hơn nữa nàng tin tưởng, nàng tin nàng có thể cho Lâm Thi Dĩnh lãnh đủ hậu quả khi không dám đặt nghi vấn cho tình cảm của nàng.
~~~~~~~~~~~
:( ~ Hố, hố ngày hố đêm, hố nì một mình lấp không hết :( ~ Thiệt muốn chửi thề.!!