Duyên phận là một thứ gì đó rất máo chó, hay chúng ta có thể đổi từ duyên phân thành phân zượn, giống ngay lúc này, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng cảm nhận được nàng và đối phương thật sứ quá máo chó.
"Sao cậu ở đây?"
Phòng ăn trong khách sạn, Hàn Duẫn Nghiên vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm đối phương.
Đối với ý địch rõ ràng từ Hàn Duẫn Nghiên, Dương Tuyết Nhi chọn làm ngơ, cô trước giờ trước mặt Hàn Duẫn Nghiên đều là ôn hòa.
"Nếu như tôi nói tôi tới tìm cậu?"
Chồn lùi bảo gà đi chúc tết. Cái này là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Duẫn Nghiên, một giây sau nàng lại nghĩ, đối phương chắc uống nhầm thuốc chuột.
"Tôi với cậu không có gì để nói cả." Trước một đống ánh mắt như có như không, Hàn Duẫn Nghiên trưng ra vẻ yêu nghiệt, giọng điệu không khách khí.
"Cậu không muốn biết lý do sao?"
Dương Tuyết Nhi nói gì, hai người đều biết.
Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ, đám đông huyên náo vì nụ cười.
"Không cần." Trả cho đối phương là hai từ rất kiên điện.
"Cậu không có chút hiếu kỳ nào sao?" Dương Tuyết Nhi không tin Hàn Duẫn Nghiên không tò mò, đặc biệt, đối với một cô gái kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ càng để ý chuyện tình của người mình yêu.
"Đương nhiên có, sao lại không hiếu kỳ chứ." Hàn Duẫn Nghiên thoải mái thừa nhận, đối với nàng chuyện này chả là gì để không thừa nhận cả.
Lần trả lời này làm Dương Tuyết Nhi hứng thú, ánh mắt thanh đạm lóe sáng, cô nhìn người phụ nữ xuất sắc trước mắt "Vậy tại sao từ chối tớ?"
Câu nói ám muội làm người nghe trộm mắt có chút đỏ hồng, trên sân hai người ai cũng là tuyệt đại mỹ nhân, mỹ nhân với mỹ nhân, hình ảnh dị thường đẹp mắt.
Hàn Duẫn Nghiên không nghĩ Dương Tuyết Nhi sẽ hỏi một câu ngu ngốc như vậy "Tôi tin cậu ấy."
Chả nhẽ vì vậy mà cậu chờ cô ta nói cho cậu biết à?
Dương Tuyết Nhi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Hàn Duẫn Nghiên, vẻ mặt ôn hòa lập tức trào phúng "Cô ta chưa bao giờ đáng để tin tưởng cả."
"Vậy thì sao?" Hàn Duẫn Nghiên ngẩng cao đầu, phản ứng này đối với Lâm Thi Dĩnh hay bạn của Lâm Thi Dĩnh đều rất quen thuộc.
Đấu với bọn xấu Lâm Thi Dĩnh nhiều năm, mỗi lần Hàn Duẫn Nghiên đều trưng ra vẻ mặt này, có lần Cố Thanh Sứ nói hai chữ "Rắm thối."
"Haha" Dương Tuyết Nhi cười khẽ, hơi híp mắt, vẻ mặt giống như lần đầu tiên gặp nhau "Hàn Duẫn Nghiên, cậu đúng là đặc biệt nha."
"Cám ơn khen tặng." Đối với lời khen ngợi, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng rất tự nhiên tiếp thu.
Tự tin quá sẽ khiến người ta chán ghét.
"Chị Duẫn Nghiên"
Chiến trường tự nhiên xuất hiện một chướng ngại vật, nữ sinh thực tập xuất hiện như một vị thần. ánh mắt không ngừng đánh giá người đói diện.
"Có chuyện gì? Hoàng...Tử Kỳ?"
"Chị Duẫn Nghiên, mọi người đang chờ chị." Hoàng Tử Kỳ không nói gì liền nắm lấy tay Hàn Duẫn Nghiên, cô vừa đi ra đã thấy hai người ở đây đối đầu nhau, còn nghe được tiếng thảo luận lung tung bên tai, đại đa số ai cũng bảo cảnh tượng thật đẹp mắt, còn cô, cô lại thấy cảnh này chả có vẹo gì đẹp cả.
"Đau."
Hoàng Tử Kỳ nắm lấy đúng nơi sáng nay nàng bị bỏng, tiếng gào kêu đau của nàng làm đối phương kinh hoàng buông tay.
Nhớ lại cảnh lúc sáng, cô căng thẳng, liên tục xin lỗi " Chị Duẫn Nghiên, em, em không phải cố ý."
"Không cố ý cũng đâu cần dựa sát như vậy." Âm thanh trào phúng lạnh lùng ở bên vang lên.
"Cô.!"
"Em đi qua trước đi. Chị lập tức theo sau."
Hàn Duẫn Nghiên cau mày, phân tranh tẻ nhạt này, nàng không hứng thú, cũng không muốn làm trung tâm.
Nhưng Hoàng Tử Kỳ không có nghe theo, ánh mắt người phụ nữ kia làm cô không thích, okie?
Hàn Duẫn Nghiên quá xuất sắc, xuất sắc đến độ ai cũng phải để ý tới nàng.
Mà phản ứng của Hoàng Tử Kỳ làm Hàn Duẫn Nghiên cũng rất không thích, quá khoa trương.
"Tử Kỳ, chị còn chút chuyện cá nhân." Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng không thích.
"Nhưng mà..."
Hàn Duẫn Nghiên viết hai chữ từ chối lên mặt, chân ướt chân ráo bước vào đời, Hoàng Tử Kỳ vẫn còn chưa hiểu được thế nào là giấu, cô căm giận trợn mặt hung hăng nhìn Dương Tuyết Nhi, dưới cái nhìn này, rõ ràng là là thấy được sự uy hϊếp.
Nói vài câu, Hàn Duẫn Nghiên xoay người dẫn Dương Tuyết Nhi đi tới một góc, chân mày đang nhăn cũng giản ra.
"Cậu rất được hoan nghênh ha." Dương Tuyết Nhi hất cắm chỉ vào người nhìn chằm chằm, thái độ quen thuộc, thật khó tưởng tượng ra bọn họ hôm qua giương cung tuốt kiếm thế nào.
Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên biết đang nói tới thái độ của Hoàng Tử Kỳ rồi.
"Tôi sẽ coi đây là lời khen."
Lại tự tin.
"Đương nhiên."
Hàn Duẫn Nghiên nở nụ cười, vẻ mặt cũng bớt đi chút nghiêm túc.
"Dương Tuyết Nhi, tôi thực sự hi vọng chúng ta có thể làm bạn."
Hi vọng, chỉ là biểu thị cho một loại phủ định.
"Tôi cũng từng hi vọng vậy."
Đây là đáp án của Dương Tuyết Nhi,
Hàn Duẫn Nghiên lần nữa nhíu mày, khoảng thời gian này hình như nàng cau mày nhiều hơn trước nha ==
"Duẫn Nghiên." Dương Tuyết Nhin nhìn người phụ nữ cô rất thích, nhẹ giọng cắt đứt tâm tư đối phương.
Một loại cảm xúc không ổn xẹt qua lòng Hàn Duẫn Nghiên, cái nhìn của Dương Tuyết Nhi không có ý xấu, chỉ có thương xót.
Quả nhiên, đúng lúc nàng không kịp phản ứng, chiếc hộp bí mật pandora vô tình mở ra trước mặt nàng.
"Cậu có biết Lâm Thi Dĩnh từng có chị gái không? Chị gái sinh đôi."
Mỗi lần bay đi, phải mua cho tớ socola.
Lời này chính là Lâm Thi Dĩnh từng yêu cầu Hàn Duẫn Nghiên.
Nhân viên phục vụ hôm nay có thời gian rãnh, Hứa Duẫn Nghiên và những người khác hẹn nhau đi xem danh lam thắn cảnh, nghe nói nơi đây có một hồ tình yêu rất nổi tiếng, người độc thân đi tới đây sẽ rất nhanh tìm thấy tình yêu.
Mà nàng lại cự tuyệt rất nhanh.
"Chị Duẫn Nghiên, chị xem này."
Giọng nói ồn ào kéo hàn Duẫn Nghiên về lại thực tại, đi cùng nàng là Hoàng Tử Kỳ, vô cùng hứng thú với những thứ đắt đỏ.
Cái Hoàng Tử Kỳ chỉ chính là con rối bằng gỗ hình người.
"Đáng yêu quá."
"Thích thì cứ mua."
"Chị Duẫn Nghiên mua tặng em được không? Không tới 20~~~ Coi như lễ vật đầu tiên nhaa~?" Phối hợp với nụ cười ngây ngốc, câu nói này của Hoàng Tử Kỳ rất có ý định riêng.
Hàn Duẫn Nghiên cười ha hả, vỗ vỗ đầu đối phương, còn chưa nói xong câu nàng đã bước vào tiệm đối diện.
"Chị Duẫn Nghiên thích ăn socola hả?"
Quà tuy không có nhưng Hoàng Tử Kỳ vẫn đi theo sao Hàn Duẫn Nghiên.
"Cũng thích." Nàng đặt thanh socola đen xuống, Lâm Thi Dĩnh không thích ăn socola đen.
Tuy là tiệm socola độc quyền này không lớn, nhưng bên trong lại vô cùng rực rỡ màu sắc.
Hạnh nhân, sữa bò, rượu vang, nàng cầm lên từng loại rồi lại đặc xuống. Nhìn ra phiền não của nàng, bà chủ giới thiệu món nổi tiếng nhất, socola trắng vị bạc hà.
"Chị mua để tặng sao?"
Đi ra khỏi cửa hàng, Hoàng Tử Kỳ đã hỏi dò, vừa rối đối phương mua hai hộp socola, một hộp thì coi như tự mình ăn, nhưng hai hộp thì lại có ý nghĩa khác. Cho nên cô nhớ tới người phụ nữ hôm qua nhìn thấy.
Hàn Duẫn Nghiên dừng chân, trên đường lớn chỉ có hai người.
"Tử Kỳ."
"Dạ.?"
"Chị có người yêu."
Câu nói không đầu không đuôi, nhưng đủ để làm Hoàng Tử Kỳ mắt trắng bệch, phấn lót cũng không che đi được.
"Haha, ra là chị Duẫn Nghiên có bạn trai, nhìn không ra nha, chị giấu tốt ghê ấy."
"Ừm, vì bọn chị không thích lộ liễu quá."
Lời nói vô tình, lúc nào cũng là biện pháp tốt nhất.
Mắt Hoàng Tử Kỳ thoáng chốc đã đỏ lên, cô không do dự, nói "Chị Nghiên, em muốn đi tham quan quán rượu, em đi trước nha." Nói xong không đợi Hàn Duẫn Nghiên trả lời, cô đã chạy đi.
Hàn Duẫn Nghiên khe khẽ thở dài, từ chối con gái khó hơn từ chối con giai nhiều ,nhỡ?"
Nàng cúi đầu, nhìn vào túi giấy, bên trong có hai hộp socola.
Nàng có nên đưa cho Lâm Thi Dĩnh không?"
"Lâm Thi Dĩnh có chị gái sinh đôi, tên là Lâm Thi Kỳ."
Dương Tuyết Nhi lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Nàng trước giờ không biết có người tên Lâm Thi Kỳ, đối phương cũng chưa từng nói tới.
Là do chán ghét sao??
Nhớ tới lúc trong phòng thu, tâm tình tan vỡ của Lâm Thi Dĩnh làm Hàn Duẫn Nghiên loại bỏ ý nghĩ trên.
Là sợ hãi....
Sợ chị gái sinh đôi của mình, sợ một người đã chết.
Cậu ấy chắc chắn rất thích chị gái của mình...
Giác quan thứ sáu của Hàn Duẫn Nghiên nói cho nàng biết, nàng không thích cái tên Lâm Thi Kỳ.
Lúc về giống lúc đi, đều là lúc sáng sớm, nhưng mà lượt về không có phát sinh ra chuyện bị tạt cà phê nữa, nói chung thì hành trình lượt về rất bình thường, ngay cả người lượt đi hay lấy lòng nàng, Hoàng Tử Kỳ cũng yên tĩnh.
Xuống máy bay, Hàn Duẫn Nghiên trò chuyện vài câu với mọi người rồi ngồi lên taxi. Ba ngày, đủ để cả hai người sắp xếp, thu dọn lại tâm tư hỗn loạn.
"Tớ về rồi."
Trước cửa có một đôi giày, nhưng phòng khách không có ai.
"A Dĩnh?"
Trên giường có một con nhộng, hơn mười hai giờ rồi mà cái đứa này vẫn còn có thể ngủ hả ==
"A Dĩnh."
Hàn Duẫn Nghiên đi tới giường, khuôn mặt tổ tông đáng giận kia đỏ hồng hiện ra, trên trán còn có miếng dán hạ sốt.
Hạ sốt??
Bàn tay còn định trêu ghẹo, đã nhẹ nhàng áp lên trán đối phương, dùng lòng bàn tay so sánh nhiệt độ.
Nóng rần.!
Mấy ngày qua trò chuyện, Lâm Thi Dĩnh đâu có nói với nàng chuyện bệnh sốt này?
Cảm giác khó chịu, tức giận, cũng rất bực mình.
Nhưng mà nhìn thấy chân mày đang nhíu chặt kia, hết thẩy mấy lời chỉ trích cũng đều nuốt vào.
"Lâm Thi Dĩnh, mau mau nhập hồn." Hàn Duẫn Nghiên chọt chọt khuôn mặt đỏ hồng lầm lầm.
Có lẽ bởi vì oán niệm quá mạnh, hoặc bởi vì Hàn Duẫn Nghiên chọt chọt quá mạnh, trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Thi Dĩnh đúng là tỉnh thật.
Khi cô nhìn thấy người ngồi trên giường, những điều còn sót lại hình như đã tan biến mất rồi.
Hành động của cô lúc nào cũng nhanh hơn suy nghĩ, không chần chừ, không nói gì, cô giở chăn, ôm chặt lấy người đến đồ còn chưa thay.
Có những khi, một cái ôm thay vạn lời nhớ.
"Không nói câu mừng cậu về nhà sao?" Vuốt nhẹ tóc, Hàn Duẫn Nghiên giống như con nít.
"...Không phải cậu trở về rồi sao?"
Một hai câu nói đâu có quan trọng bằng hành động được.
"Không chịu ~~~" Hàn Duẫn Nghiên hé miệng nũng nịu.
"Như con nít ý."
"Không cho hả?" Hàn Duẫn Nghiên không khách khí trả treo.
Lâm Thi Dĩnh rên một tiếng, nghe như con mèo nhỏ đang kêu meo meo
"Lần sau về nhà sớm một chút."
Nhà, là phải có người thương mới là nhà.
"Ưm, biết rồi."
~~~~~~~~~~~
Giải thích cho cái title nhớ, duyên phận đọc chạy sẽ thành phân zượn á :)) ~ Và title của bản QT là Khỉ phân =)) ~ nên okie~ chắc k ai thấy khó hiểu đâu nhỉ.