Trong không khí bắt đầu nồng nàn mùi ám muội, Lâm thị nuốt nướng miếng một cái, cô đương nhiên cảm nhận được tim cô đang đập cửa rất rộn ràng.
Aiz~ chả nhẽ cô bị Hàn Duẫn nghiên lây bệnh sao ta? Tại sao cô cứ có cảm giác miệng đắng lưỡi khô cả người nóng rát thế này nhỡ????
"Nhanh lên một chút.!"
Không biết có phải sốt đến lú lẫn hay không, mà Hàn Duẫn Nghiên cũng không có bình tĩnh như ngày thường, cái loại không khí ám muội này làm nàng ngại gần chết luôn, không cần nói tới chuyện tiếp theo đâu ha, chỉ cần dừng ở đây thôi nàng cũng cảm nhận được tim đập như sấm rền đây này.
"Ừm ừm.!"
Giọng nói hờn dỗi làm Lâm thị tỉnh táo, cô ngơ ngác gật gù, tay vừa vươn ra trước liền khựng lại.
"Cậu chờ một chút."
What????
Hàn Duẫn Nghiên quay người lại, đập vào mắt là Lâm thị đang sắp đi đâu đó.
Cổ tay bị đối phương nắm lấy, nhiệt độ hừng hực truyền không sót não, Lâm Thi Dĩnh nghi hoặc nhìn, chỉ thấy ánh mắt thường ngày tự tin nay có chút bất an.
"Cậu muốn đi đâu?"
Hàn Duẫn Nghiên không nghĩ chính mình sẽ hành động nhanh như vậy, chỉ cần nắm được tay đối phương, nàng chả thèm để ý vấn đề xí hổ hay xấu hổ gì đâu.
Hàn Duẫn Nghiên vẻ mặt thẹn thùng cùng bất an đập vào mắt Lâm Thi Dĩnh, Lâm thị mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay đối phương "Người cậu mồ hôi không à, tốt nhất nên lau một chút, tôi đi lấy nước nóng đến cho cậu."
Lý hợp quá hợp tình lý, Hàn Duẫn Nghiên buông lòng tay, nàng nghiêng đầu, trên mặt ửng hồng, loại sắc thái này mang tên ngạo kiều "Nhanh lên một chút."
Nhìn đối phương như con mèo nhỏ thế này, làm cô rất muốn trêu ghẹo một chút rồi nha~!
Hẳn là cũng do Hàn Duẫn Nghiên ngày thường lúc nào cũng có dáng vẻ tự tin, lần này do sốt cao nên biến thành thục nữ liễu yếu đào tơ nên làm Lâm Thi Dĩnh cảm giác bản thân ăn được gan hùm.
Nước nóng được mang lên rất nhanh, Hàn Duẫn Nghiên khi nghe được âm thanh nước sóng sánh liền ngồi ngay ngắn, thân thể nàng bây giờ rất nóng, ngay cả đầu cũng nóng.
"Hàn Duẫn Nghiên, cỡi quần áo đi." Như sợ đối phương từ chối, Lâm Thi Dĩnh thêm một câu "Yên tâm, tôi không nhìn lén đâu."
Đầu gỗ ==!
Loại biện minh giấu đầu lòi đuôi này không những không làm nàng yên tâm, mà còn làm nàng thêm căng thẳng.
Khuôn mặt tinh xảo phiếm hồng một mảng, Hàn Duẫn Nghiên thấp giọng lúng túng.
"Gì cơ?!"
Hàn Duẫn Nghiên nói rất nhỏ, dù là ngồi đối diện đối phương Lâm Thi Dĩnh vẫn không nghe ra đối nàng muốn nói cái gì, chỉ thấy đôi môi đỏ mấp máy.
Nàng chắc chắn sẽ bị cái đứa đầu gỗ này tức đến chết cho coi ==!!
Hàn Duẫn Nghiên mặt càng thêm đỏ.
"Đã nói không có sức..." Nói xong câu này, Hàn Duẫn Nghiên quay đầu đi.
Ờ ha.! Trước khi mình đi mang nước nóng tới Hàn Duẫn Nghiên đã nói rồi mà ._.!!
"Hic...vậy...vậy tôi giúp cậu cởi."
Tôi giúp cậu cởi...câu này còn có ý nghĩa gì khác không???????? Người nói người nghe mặt đỏ như đít khỉ.
Hàn Duẫn Nghiên không biết tại sao hôm nay nàng lại dễ dàng xấu hổ như vậy? Làm sao bởi vì mấy câu nói tào lao của Lâm Thi Dĩnh mà trở nên ngờ nghệch như vậy? Hơn nữa, hơn nữa tim đập nhanh đến sắp làm nàng đột quỵ luôn. Trước đây còn ở cạnh Liễu Chân, nàng cũng chưa từng mất mặt như thế này....Chắc là....chắc là bởi vì do nàng sốt cao mà thành đi. Chắc chắn...là bởi vì sốt cao rồi.!
Không khí quỷ dị ở nơi này cứ như trong lò thiêu ý, mỗi lúc mỗi nóng, Lâm Thi Dĩnh ngồi xuống phía sau Hàn Duẫn Nghiên, nước nóng cũng đã mang tới rồi, tay cô chạm vào vạt áo Hàn Duẫn Nghiên, đầu ngón tay chạm vào nhẹ vài vải bông láng mịn, dù bình thường đã quen nhìn cảnh đồng đội thay quần áo trước mặt, cơ mà lần này đối tượng là Hàn Duẫn Nghiên nha, nên cô đâu thể nào bình tĩnh xem như chuyện zuồi bu được. Ực một tiếng, Lâm Thi Dĩnh dùng sức nuố nước miếng, giọng nói run run.
"Tôi làm nha."
Người ta gật đầu, da thịt bên ngoài của ai kia cũng vì thẹn thùng mà hơi ửng đỏ.
Lâm Thi Dĩnh cắn răng, tay đưa lên chậm rãi kéo xuống.
Da thịt đang nóng lại tiếp xúc với không khí lạnh như băng làm nàng hơi run khẽ, cảm giác đυ.ng chạm quần áo lại càng khiến lòng của Hàn Duẫn Nghiên ngứa ngày.
Động tác ngày thường không tới 3 giây, dưới sự giúp đỡ của Lâm Thi Dĩnh làm nàng cảm thấy kéo dài triền miên cả thế kỷ.
Cởϊ qυầи áo có cần dùng nhiều sức và nhiều thời gian vậy không?
Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy tấm lưng của người đối diện liền lập tức phun nước miếng lầm bầm bảo Thượng Đế không công bằng, nhưng hiện tại cô thiệt muốn khen cái sự không công bằng này quá chừng quá đất.
Da trắng mịn mà, cổ thon thơm phức, đặc biệt mái tóc màu nâu càng tôn lên da vẻ trắng muốt, nửa kín nở lộ kiểu này chỉ khiến người ta muốn phạm tội thôi.
Và đương nhiên Lâm Thi Dĩnh thừa nhận, chính cô cũng muốn phạm tạm trước hình ảnh này nha.
"Nhìn đủ chưa?"
Ánh mắt sói già sau lưng đâu qua được Hàn Duẫn Nghiên, nàng từ khi bắt đầu đã cảm nhận được lưng của mình từng chỗ từng chỗ đều bị Lâm Thi Dĩnh nhìn như muốn ăn sống.
"Chưa." Theo bản năng trả lời lại.
"Lâm Thi Dĩnh.!" Hàn Duẫn Nghiên cắn cắn môi dưới "Tôi lạnh.!"
Câu nói này làm Lâm Thi Dĩnh nhớ tới người trước mắt vẫn là người bệnh...Quần áo cởi thì cởi rồi, nếu còn không lau sạch sẽ chỉ sợ bệnh càng thêm bệnh...
Cơ mà nước vẫn còn nóng lắm, tại cô sợ nước nguội nhanh nên lúc nãy chỉ đổ thêm một ít nước lạnh hà.
"Có thế sẽ hơi nóng nha."
"Ừm."
Người ta cho phép rồi, nên Lâm Thi Dĩnh vươn người cầm lấy khăn, lúc này mới nhìn thấy mái tóc rối tung đã được vuốt gọn gàng trước ngực.
"Ư ~" Tiếng rên khẽ vang lên cùng lúc với khăn lau chạm vào lưng. Lúc khăn lau còn nóng chạm vào da thịt, nhiệt độ xung đột làm Hàn Duẫn Nghiên không kịp chuẩn bị phát ra tiếng rên khẽ.
Lâm Thi Dĩnh nghe xong đầu hoa mắt choáng, tay run rẩy, cơ mà âm thanh cũng có thể làm người ta run rẩy hả? "Sao vậy?"
Hàn Duẫn Nghiên cắn môi dưới lắc đầu, nàng lúc này không biết phải nói cái gì đâu, nàng cũng bị tiếng rên khẽ của mình làm giật mình mà.
"Vậy...tiếp tục nha."
Nên nói Lâm Thi Dĩnh đầu gỗ vô tình, hay sói già cố ý, giấu đầu lòi đuôi kiểu này chỉ làm tăng ngượng ngùng của song phương thôi....
Ể ~ hổng chừng thú tính của cô trỗi dậy rồi nha~
Phần lưng nho nhỏ lau đâu tốn nhiều thời gian, nên Lâm Thi Dĩnh rất nhanh đã lau khô ráo rồi.
Cơ mà mặt sau lau xong rồi, có phải nên lau tới mặt trước không????
"Hàn Duẫn Nghiên, lưng lau xong rồi. Trước...."
"Để tôi tự lau.!" Hàn Duẫn Nghiên cứng rắng nói.
"À? Ừm.!"
Lâm thị chép chép miệng, lòng không cam tâm đưa khăn cho người ta, thịt dâng tới miệng bị giật đi, cảm giác này rất khó chịu đó, cực kỳ khó chịu nha.!!!!!!!!!
Lưng Hàn Duẫn Nghiên rất đẹp, không giống loại gầy trơ xương, cũng không phải loại thịt mỡ, lưng của nàng từng nơi từng nơi đều trơn nhẫn, bắp thịt phân bố hoàn mỹ khắp lưng, thoạt nhìn sẽ khiến ta cảm giác nhu thuận. Đường nét từ chiếc cổ thon dài đến mông y như tác phẩm nghệ thuật, chính là tác phẩm nghệ thuật điêu khắc của Thượng Đế, ừ, chính là vậy đó.
"Ưm ~"
Khăn trên tay Hàn Duẫn Nghiên rơi xuống, vì cái cảm giác mềm mại trên lưng làm nàng bối rối.
Sự mềm mại nhẹ như lông chim kia từ lưng miết nhẹ lên trên, cuối cùng dịu dàng ngừng lại ở cổ.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, đôi môi ai kia không ngừng trêu đùa da dẻ nàng. Hàn Duẫn Nghiên vào lúc Lâm Thi Dĩnh áp đôi môi vào lưng cũng là lúc nàng mất đi sức lực rồi, nếu Lâm Thi Dĩnh không đỡ nào từ phía sau, sợ là nàng đã ngã từ lâu rồi.
Do sốt nên nàng so với ngày thường nhạy cảm hơn nhiều.
"A Dĩnh ~"
"Ưm?" Lâm Thi Dĩnh rên một tiếng, cô cắn nhẹ cái tai đỏ bừng của ai kia, đầu lưỡi ướŧ áŧ quấn lấy tai, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn.
Hàn Duẫn Nghiên làm sao đủ sức nói chuyện, nàng bây giờ chỉ có thể hổn hển thở, cả người tỏa ra loại câu dẫn đoạt hồn người nhìn.
Ở tại nơi đây, người bị đọat hồn chỉ có duy nhất một người.
"Hàn Duẫn Nghiên, cậu thật đẹp."
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thi Dĩnh trực tiếp khen Hàn Duẫn Nghiên.
Môi cô mơn trớn miết xuống dái tai nhỏ, ngậm lấy rồi cắn khẽ, vừa như trân quý vừa như chơi đùa.
"Ư ~"
Hàn Duẫn Nghiên phát ra tiếng rên bằng giọng mũi nặng nề, tay đang ôm chặt tay trước ngực cũng thả lỏng.
Da thịt nóng bỏng được Lâm Thi Dĩnh ngậm ở trong miệng, nên cô đương nhiên cảm giác được da thịt đối phương càng lúc càng nóng, mùi thơm ngày thường bây giờ nồng đậm trước mũi cô.
"A Dĩnh, tôi còn sốt...."
Giọng nói ngọt ngào vang lên, càng làm cảm giác Lâm Thi Dĩnh chôn sâu dưới đáy lòng nổi lên như sóng biển.
Cô rời môi, nhẹ nhàng áp tay vào mặt người trong lòng xoay lại phía cô, hôn nhẹ lên khóe mắt đang nhắm "Không sao, tôi đang giúp cậu trị bệnh mà."
"Gạt người, ở đâu có cách trị liệu kiểu này."
"Có.!" Hai mắt Lâm Thi Dĩnh tràn ngập nhu hòa, cô dùng sức ôm người trong lòng vào ngực, tay cô áp lên da thịt Hàn Duẫn Nghiên, trơn nhẫn mềm mạ, làm đáy lòng của cô không ngừng run rẩy.
Nghe câu khẳng định chắc nịt, Hàn Duẫn Nghiên đang nhắm mắt cũng khẽ mở, mắt phượng giải hoạt ẩm ướt mê người.
Hàn Duẫn Nghiên thấy được, thấy được đáy mắt thâm tình của Lâm Thi Dĩnh, thấy được khuôn mặt đối phương giờ phút này chính là say mê.
"Duẫn Nghiên, phương pháp trị liệu này chỉ có thể dành cho cậu thôi."
Lâm Thi Dĩnh hôn lên đôi môi đang đang mỉm cười, đầu lưỡi quấn quýt nhau không rời, giống như muốn cướp hết không khí của nhau mới chịu buông ra.
Sợi tơ màu bạc kéo dài rồi đứt lìa.
Hàn Duẫn Nghiên nhắm hai mắt, cảm nhận Lâm Thi Dĩnh sự săn sóc bá đạo của Lâm Thi Dĩnh. Nàng cảm giác được nàng là con thuyền nhỏ, đang lênh đênh trên biển tình, chấp nhận đón lấy gió bão Lâm Thi Dĩnh mang đến.
Nàng cùng cô cam tâm tình nguyện cùng nhau rơi vào trầm luân, cùng nhau đan dệt lưới tình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Á hi hi ~ tui trở lại :)) ~ Và hôm nay chỉ có chương này thôi ha =)) ~ Đừng quá mong chờ vào những cái title, nó gạt người đấy :)) ~