- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!
- Chương 3: Mỹ nhân kế
Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!
Chương 3: Mỹ nhân kế
Có câu nói thế này, ba người phụ nữ trở thành cái chợ chồm hổm, vậy nếu như trong đó có hai người phụ nữ đối đầu nhau đủ kiểu thì sao? Hừm hừm, cái này không phải là chợ chồm hổm nữa rồi, mà là chiến tranh nha! Là ác mộng đó mấy chế!!
Đối với đoạn đường quen thuộc này, Lâm Thi Dĩnh và mọi người vừa nói vừa cười, một bên trò chuyện một bên giới thiệu mỹ cảnh xung quanh. Nếu không tính sóng ngầm ngoài khơi, đoạn đường này con như không tệ đi.
Hoạt bát thoải mái Khương Viên Huyên, hàng xóm trầm tĩnh Lâm Nhã Cầm, thanh nhã diễm lệ Hàn Nhuẫn Nghiên, biết điều thần bí Lâm Thi Dĩnh, dọc con đường nhỏ này không biết đã có bao nhiêu người vì bốn người họ mà dừng lại nghỉ chân.
Đi bộ chưa tới 20 phút, Hàn Duẫn Nghiên và ba người bạn cũng đã tới được nơi muốn tới. Đến Nhật Bản, đương nhiên phải đi ngũ đại ôn tuyền ( Là năm cái hồ nước nóng đó :v ~) - Hồ nước nóng Tháng Cương.
"Hồ nước nóng Tháng Cương ở phía trước đó" Lâm Thi Dĩnh chỉ về phía trước.
"Ồ, rốt cục cũng tới rồi!" Nhìn biển hiệu cách đó không xa, khách sạn Tháng Cương cách một trăm bước, Khương Viên Huyên không thèm giữ hình tượng hét lớn, mắt rưng rưng chạy vào.
Đi lâu như vậy cuối cùng cũng đến rồi!!! Cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với nụ cười quỷ dị của Hàn Duẫn Nghiên rồi !!!
"Haha, Viên Huyên đúng là có nhiều sức sống, đúng không, Lâm tiểu thư?"
Lúc đi trên đường coi như cũng có chút tiếp xúc, bốn người trao đổi họ tên, mà não ngắn Viên Huyên cũng nhận ra Lâm Thi Dĩnh, cho nên không chỉ nắm tay mà còn chụp chung mấy tấm hình, làm cho Lâm Thi Dĩnh đối với cô gái nhiệt tình này cũng có chút thiện cảm.
Đang uống nước nghe được tên mình bị kêu rõ ràng làm Lâm Thi Dĩnh sặc một cái. Cái này mắc mớ gì tới cô? Có điều, cô cùng Hàn Duẫn Nghiên đấu đá mấy năm rồi, đương nhiên sẽ không cho là đối phương chỉ đơn thuần là cảm thán nha.
Chớ chút!! Nghe được lời của Hàn Duẫn Nghiên, Viên Huyên lập tức dừng chân đứng một chỗ, lời tiếp theo thực sự muốn làm cô nàng đi tự sát.
"ừm, Khương tiểu thư rất có sức sống. Quả nhiên là bạn tốt của Hàn tiểu thư" Cô lại muốn giở trò gì đây?
Giồi ôi, làm sao đây?? Ở trước mặt thần tượng tự bêu xấu, sống sao đây? Ai tớ cho cô nàng một cục gạch đi, cô nàng rất muốn đạp chết chính mình rồi.
Mắt chứng kiến hết thảy, Lâm Nhã Cầm lặng lẽ lùi về sau một bước, biệu hiện không thể tưởng tượng được, người như Khương não ngắn kia lại có thể trở thành bia đỡ đạn....
Hàn Duẫn Nghiên tao nhã cười nói "Tuổi trẻ đương nhiên có sức sống mà" Là đang nói cô già đó, không lẽ không hiểu hả?
"Haha, cũng đúng, người trẻ tuổi yêu thích bay nhảy mà, tay chân nên thường rèn luyện" Cô đúng là tứ chi phát triển, đầu óc ngu si.
"Nói cũng phải, nhưng mà dù sao cũng nên thường vận động đầu óc mới có thể khá hơn được" Cô đúng là có não như không.
"...Ừm! Đúng là nhìn không ra Hàn tiểu thư có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy nha~" Quên đi, không đấu khẩu với cưng.!
"Quá khen rồi, là công việc rèn luyện mà thành đó mà" Cô ăn nói vụng về, tôi hiểu mà.
"Cô..." Còn muốn tiếp nói, nhưng Hàn Duẫn Nghiên bước đi trước làm Lâm Thi Dĩnh vô thức cũng đi tới khách sạn, nhân viên bên trong liền chạy ra nghênh tiếp. Nhăn mũi một cái, Lâm Thi Dĩnh quyết định buông tha cho tên khắc tinh này.
Dừng bước, Lâm Thi Dĩnh nói với ba người "Chúng ta tới đây tạm biệt."
Phải nói là không ai nghĩ tới chuyện Lâm Thi Dĩnh sẽ thật sự chỉ bọn họ đến nơi, đặc biệt là khi đối phương còn là một đại minh tinh. Chuyện này rõ ràng là không có khả năng nha!
Người phản ứng mạnh nhất với câu này không ai khác chính là não ngắn Viên Huyên. Hàn Duẫn Nghiên ở một bên cũng chỉ nheo mắt, con ngươi có chút kinh ngạc, rõ ràng là nàng cũng không đoán được ý của Lâm Thi Dĩnh.
"Win...Lâm tiểu thư, cô không đi cùng bọn tôi sao? Khó như vậy mới có thể tới đây mà!"Lâm Thi Dĩnh tiếc nuối "Tuy là rất muốn, nhưng cũng rất đáng tiếc, tôi còn phải đón chuyến bay khác."
Khương Viên Huyên thở dài "Sao lại nhanh như vậy? Tối qua cô mới vừa bay đến đây mà!"
"Lâm tiểu thư đúng là rất bận rộn" Lâm Nhã Cầm cảm thán, vừa mới xuống máy bay đã phải bay đi nơi khác.
"Hết cách rồi, công việc mà"
Ai cũng nhìn ra Lâm Thi Dĩnh thực sự có việc, ngay cả Hàn Duẫn Nghiên cũng không trêu ghẹo nữa."Ừ, wi. Lâm tiểu thư cũng nên giữ sức khỏe nha! Tôi luôn luôn ủng hộ cô!"
Nhìn người trước mặt thề non hẹn biển, hai mắt lại sáng ngời, dáng vẻ yêu thích làm cho Lâm Thi Dĩnh cảm thấy trong lòng ấm áp, thoải mái vô cùng.
Hơn nữa, nói thật, có người như vậy ủng hộ mình, đã là rất tốt rồi.
Nghĩ như vậy cũng làm cho cái gai mang tên Hàn Duẫn Nghiên bớt nhọn đi một chút, Lâm Thi Dĩnh môi cong lên cho nụ cười chân thật nhất.
"Hừm, cám ơn cô. Các cô cũng chơi vui vẻ hen~"
"Đùng" một tiếng, nhìn nụ cười kia, Khương Viên Huyên cảm thấy cung tên của thần mặc tã Cupid bắn chuẩn xác vào ngực trái.
"Chị Nhã Cầm!!! Làm sao bây giờ? Winnie cười với em kìa, cười với em kìa, đây không phải mơ giữa ban ngày đúng không?" Chịu không nổi sự kí©h thí©ɧ này, Viên Huyên một phát bắt lấy tay người bên cạnh.
"..." Lâm Nhã cầm không biết cái gì là mơ giữa ban ngày, chỉ có điều nếu Khương Viên Huyên cứ mê gái lồ lộ như vậy, nàng sẽ đá cô ấy xuống địa ngục "Ngoan, Viên Huyên, chúng ta vào thôi"
"Ừ ừ ừm...được" Còn chìm đắm trong chốn bồng lai, Viên Huyên vô thức bị Lâm Nhã Cầm kéo vào.Hiện tại, trước của chỉ còn lại người người là Lâm Thi Dĩnh là Hàn Duẫn Nghiêng. Bởi vì không có mang giày cao gót, nên Lâm Thi Dĩnh thấp hơn người đối diện một chút.
"Lâm tiểu thư, thuận buồm xuôi gió!"
Ý tứ trong câu nói lập tức cắt đứt tình cảnh tốt đẹp hiếm thấy, một câu đơn giản lập tức đánh vụn nội tâm tốt đẹp của Lâm Thi Dĩnh, nụ cười đang tươi cũng rủ xuống, nhưng bây giờ ở đây vẫn còn có người nên không thể hành động tùy tiện, Lâm Thi Dĩnh bộ mặt hơi cứng, bắt thịt hiện ra hình thái quỷ dị.
Có điều, tại sao rõ ràng là lời nói từ biệt rất bình thường, nhưng người trước mặt nói ra lại giống như "Mau đi, mau biến khuất mắt tôi!"...là sao?
Rõ ràng là do Lâm Thi Dĩnh phiến diện nghĩ ra.!
Thời điểm này, Hàn Duẫn Nghiên có thể lấy nhân cách của nàng đảm bảo, câu nói này là không hề có ác ý....cũng không có hàm ý khác, nhưng mà Lâm Thi Dĩnh lại đem lòng tốt của nàng biết thành lòng lang dạ sói là tại làm sao? Lâm Thi Dĩnh lến án Hàn Duẫn Nghiên nhưng cũng chỉ có thể nhún hai vai một cái, hết cách rồi, điều kiện không cho phép làm việc khác. Mà lúc thấy hành động này, Hàn Duẫn Nghiên chỉ khẽ mỉm cười, sau đó dùng hành động chứng minh, tôi cho cô hiểu cái gì gọi là phản xạ có điều kiện.
Mà đương nhiên, những điều này chỉ là nói ở trong lòng thôi hà.
Lâm Thi Dĩnh quay đầu lại, vẫn thấy Hàn Duẫn Nghiên duy trì vẻ mặt nhợt nhạt ý cười, mặt đơ đúng là mặt đơ. Trước là Băng Sơn mặt đơ, bây giờ là mặt đơ cười mỉm ==.
Tuy nói là Băng sơn, cơ mà trước đây Lâm Thi Dĩnh đã có cách làm cho băng sơn Hàn Duẫn Nghiên phải tan chảy, Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên cũng có cách làm cho Lâm Thi Dĩnh trở nên yếu kém, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mặt đơ"
Nghe được hai chữ hiếm có, khóe miệng Hàn Duẫn Nghiên lập tức cứng ngắc.
Ạch... Lâm Thi Dĩnh vội vàng che miệng, tầm mắt tự nhiên lướt sang chỗ khác, động tác không khác nào cái thể loại bịt tai trộm chuông.
----Có chút quá phận rồi, ngầm nói thì thôi đi, nói ngay trước mặt người ta, rõ ràng là bất tiện quá đi.Bất quá đối với tính cách cái gì cũng dám nói của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên sớm đã biết rồi, vì vậy mà thất thố cũng chỉ là chuyện trong 1 2 giây thôi.
"Thật xin lỗi! Tôi mặt đơ thật có lỗi với cô!"
"...." Lâm Thi Dĩnh quyết định thu lại câu ăn năn lúc nãy.
Có điều...
Lâm Thi Dĩnh tự nhiên nghĩ đến, có lẽ lúc này là lần cuối nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên. Vì khi trở về còn một đống việc phải làm, thời gian gấp rút chính mình còn lo không được cho mình nữa là.
Đã như vậy thì quét sạch phiền muộn đi.
Coi như không có gì đi, chuyện vừa rồi, chị đây sẽ rộng lượng, không tính toán với trẻ con ngu ngốc.Cô tận lực dùng ngữ khí hòa nhã, mặt cũng không còn ý khıêυ khí©h, cười nói "Gặp lại sau, Hàn tiểu thư!" Đương nhiên tốt nhất là không nên gặp lại.!
Hàn Duẫn Nghiên không có lập tức lên tiếng, cũng không nghe được lời trong lòng của Lâm Thi Dĩnh, chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn Lâm Thi Dĩnh. Bởi vì trước đó có Lâm Nhã Cầm nhạy bén, mà bây giờ chỉ còn lại hai người, hai người sau nhiều năm mới gặp lại. Một Hàn Duyễn Nghiên quỷ dị này, đương nhiên chỉ có một mình cô nhìn thấy.
Người này lại làm sao vậy? Thấy ánh mắt của Hàn Duẫn Nghiên không kiêng kỵ nhìn mình, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên khó chịu. Người này nhìn mình chầm chầm như muốn ăn thịt mình vậy đó. Ặc, dẹp dẹp, nói vậy khác nào nói mình là thịt? ==
Thua người không thua trận!!
Nghĩ vậy Lâm Thi Dĩnh lập tức trừng mắt lại, cô cho là chỉ có mình cô được trừng mắt nhìn sao?Hàn Duẫn Nghiên là ai cơ chứ? Là khắc tinh của Lâm Thi Dĩnh đó, ở trường cấp ba Minh Anh bị cả đám gọi là yêu nghiệt thì còn sợ ánh mắt của Lâm Thi Dĩnh sao? Mà không lẽ chuyện vặt này Lâm Thi Dĩnh không biết?
Đáp án đương nhiên là biết rồi!!
"Ấu trĩ!"
"Gì cơ!?" Nghe hai từ này, bốn chữ đại nhân độ lượng lập tức bị Lâm Thi Dĩnh quăng sau đầu, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mà!!!!!!
Nhưng đúng vào lúc nào, hành động của Hàn Duẫn Nghiên khiến cho Lâm Thi Dĩnh bất ngờ.Hàn Duẫn Nghiên đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Thi Dĩnh, lông mi mỏng như cánh ve khẽ run, da thịt trắng nõn dịu dàng như mặt hồ, môi mỏng mang theo tia hồng nhạt, chiếc mũ che đi khuôn mặt ba phần thanh khiết, bảy phần quyến rũ. Giống như sự kết hợp vô cùng hoàn hảo của ác ma và thiên sứ, cấm kỵ nhưng mê hoặc cực kỳ.
Vẫn đang trừng mắt nhìn Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh đột nhiên cảm thấy thị giác bị công kích dữ dội, tầm nhìn chỉ còn tồn tại độ cong trên đôi môi kia, tinh thần lạc lối.
"Yêu nghiệt..." Lầm Thi Dĩnh lầm bầm, nhất thời hình dung Hàn Duẫn Nghiên bằng hai từ Yêu Nghiệt.Nhìn Lâm Thi Dĩnh dại mặt ra, Hàn Duẫn Nghiên ý cười càng đậm, không có từ nào có thể diễn tả được cảm giác thỏa mãn này của nàng, phiền muộn mấy ngày lập tức bị đánh bay.
Vì vậy, nàng nhịn không nổi cười to.
Biểu hiện này không diễm lệ yêu kiều như ngày thường, Hàn Duẫn Nghiên lúc này cười ha hả, không như trước đoan trang, thế nhưng cũng không có thô lỗ, trái lại còn mang theo sức sống, như là ánh sáng rực rỡ ấm áp mỗi ngày.
Chờ chút!!! Cô đang nghĩ cái gì vậy??????
Sau khi khôi phục được tinh thần, Lâm Thi Dĩnh mới phát hiện ra Hàn Duẫn Nghiên đã đi rồi, người kia từ lâu đã đi vào cửa chính khách sạn, bây giờ chỉ cần tùy tiện rẽ một cái thì ngay cả bóng người cũng sẽ không thấy, nhưng dù là như vậy thì tiếng cười trong như chuông bạc của Hàn Duẫn Nghiên vẫn còn đâu đây. Nụ cười kia nghe như thế nào cũng đều là đắc ý.!
Lâm Thi Dĩnh là đang cảm thấy gò má rất rất nóng, không những thẹn mà còn thức giận.
Hàn Duẫn Nghiên đê tiện hạ lưu dùng mỹ nhân kế!!! Còn mình thì lại dễ dàng bị trúng chiêu!!!!
Nhục nhã quá mà...nhục nhã quá mà!!!!!
Lâm Thi Dĩnh nhìn bóng hình xinh đẹp phía trước, hàm răng liền cắn chặt, dậm chân một cái.Hàn Duẫn Nghiên!! Cô nhớ kỹ!!! Cô tốt nhất đừng để tôi bắt được!! Bằng không thì đừng hỏi tại sao biển xanh lại mặn.
Về phần mình bị sắc đẹp hấp dẫn, Lâm Thi Dĩnh biển hiện ghét bỏ, Hừ! Yêu Nghiệt! Nhân loại làm sao chống lại được nụ cười của Yêu Nghiệt!!!!
~~~~~~~~T^T ~ Nói chớ sao mà mình thấy thích bạn Duẫn Nghiên rồi :"> ~
Cung chúc tân xuân, chúc mọi người an an lạc lạc, vui vẻ thật nhiều và thật thành công với mơ ước của bản thân. <3~
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!
- Chương 3: Mỹ nhân kế