Bên hồ gió lạnh từng đợt thổi tới, quần áo ướt đẫm kề sát da thịt, hàn ý thâm nhập vào trong cốt tủy, Giang Ngu không từ giác mà ôm chặt cánh tay, run bần bật.
Bàn trăng tròn cực lớn treo cao cao ở trên bầu trời đêm.
Mặt hồ ánh lên ánh trăng, nơi xa xa là những ngọn đèn lập lòe, du khách như dệt.
Giang Ngu yên lặng nhìn ánh trăng trong nước.
Hôm nay là Tết Trung Thu, mọi người ở công ty tất cả đều được nghỉ, ai về nhà thì về nhà, ai du lịch thì du lịch, ngay cả dì giúp việc cũng đã về quê. Suốt một ngày cô ấy ngồi trong căn nhà trống trải ngây người, bày ra những thứ còn lại của mô hình.
Keo nước chỉ có thể đem mô hình dính lại thành đại khái bộ dạng lúc ban đầu, cũng chỉ có thể để một mình cô ấy nhìn ra đó chính là mô hình, xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí bất kham, miễn cưỡng mới có thể xem vào mắt.
Nhưng đó là toàn bộ của cô ấy.
Buổi tối ra ngoài giải sầu, cô ấy ở bên cạnh Ngọc Hồ thả một cái hoa đăng hình thỏ, nhớ tới nhiều năm về trước cùng Trình Tô Nhiên vượt qua đêm Tết Trung Thu, các cô cùng nhau đoán đố đèn, cùng nhau ngắm trăng....
Một khắc kia khi nhìn thấy Trình Tô Nhiên, cô ấy còn cho rằng là do bản thân tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo giã, rồi sau đó mới ý thức được, Nhiên Nhiên cũng một mình.
Các cô có lẽ còn có thể cùng nhau ăn tết.
Phân vui sướиɠ này cũng không kịp dài được lâu lắm, ảo tưởng bị Văn Nhược Huyền đánh vỡ, Nhiên Nhiên bỏ lại cô ấy, không chút do dự quyết tuyệt mà bỏ lại cô ấy.
Cô ấy giống như một con chó rơi xuống nước bị vứt bỏ.
Khi còn nhỏ, ai cũng không cần cô ấy, ba ba muốn cô ấy đi tìm mẹ, mẹ lại muốn cô ấy đi tìm ba ba, ông nội bà nội không cần cô ấy, bà ngoại ngại cô ấy trói buộc, một đám đại nhân xem cô ấy như một món đồ chơi mà đối đãi ném tới ném lui.
Sau đó cô ấy không tin bất luận kẻ nào nữa, trừ bỏ bản thân mình ra không có bất luận kẻ nào có thể dựa vào, trong thế giới của cô ấy, chỉ có bản thân mình quan trọng nhất.
Vì thế, đến cũng một mình, đi cũng một mình.
Cô ấy chung quy vẫn là thích hợp tồn tại một mình.
Trái tim ngăn không được mà co rút đau đớn, giống như thiếu mất một khối vậy, có gió lạnh lặng lẽ rót vào, thân thể lạnh, tâm cũng lạnh, hàn ý đến tận xương.
Giang Ngu rùng mình một cái, mở túi ra, bên trong cũng đã bị nước thấm ướt, điện thoại cùng giấy tờ liên quan cũng ướt dầm dề, cô ấy đem điện thoại lấy ra, dùng khăn giấy mà Trình Tô Nhiên đưa còn thừa lại xoa xoa, mở khóa, vạn hạnh lại không hư.
Tin nhắn Wechat nhiều đến mức thành dấu ba chấm, rất nhiều người chúc cô ấy ngày lễ vui vẻ, phát bao lì xì cho cô ấy.
Điền Lâm giống như mẹ già lải nhải mười mấy tin, từ buổi chiều khuyên đến chạng vạng, đơn giản chỉ là muốn cô ấy đi ra ngoài một chút. Bùi Sơ Đồng liên tục phát bảy cái đại hồng bao, hai tin video ngắn, còn có ghi âm giọng nói chưa nghe. Bạch Lộ hưng phấn gửi tin ghi âm cho cô ấy nói tuần lễ thời trang đã kết thúc, bận rộn quay chụp hai ngày cuối xong sẽ trở về nước.
Cô ấy trả lời từng cái một, nhận lấy bao lì xì, lại gửi trở lại, thân thể bị rét lạnh vây quanh rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia ấm áp.
Bất tri bất giác càng ngày càng lạnh, đôi tay ở dưới ánh đèn đã phiếm tím, Giang Ngu trả lời xong tin nhắn liền thu hồi điện thoại, liếc mắt một cái nhìn về hướng Trình Tô Nhiên đi xa, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.
.......
Thời điểm đến cổng lớn vừa lúc, Văn Nhược Huyền cũng vừa mới từ trên xe taxi xuống, Trình Tô Nhiên liền thấy nàng, chạy chậm qua, "Nhược Huyền....."
"Sao cậu về sớm vậy? Hôm nay không phải là Tết Trung Thu sao? Người nhà của cậu không nói gì chứ?"
Sắc mặt Văn Nhược Huyền ôn hòa, tươi cười vẫn như cũ nhàn nhạt, nói: "Giữa trưa hôm nay cùng người nhà ăn cơm, hai ba ngày nay mình đều ở nhà, có chút chán, vẫn là muốn sớm chút trở về." Ám quang bên trong ánh mắt có chút mất tự nhiên.
"Có phải là về để bồi mình không a?" Trình Tô Nhiên cũng không có chút nào phát hiện, nói đùa một câu, thuận thế khoác lấy cánh tay nàng.
"Nếu mình nói vậy cậu có cảm thấy có gánh nặng không?"
"Sẽ không."
"Vậy thì chính là như vậy."
"Ha ha ha....."
Văn Nhược Huyền nhìn thấy cô cười, hai má lúm đồng tiền phảng phất như thịnh diễm diễm thủy quang, tâm tình thoáng chốc cũng trở nên sáng sủa hơn, thở phào nhẹ nhõm, "Nhiên Nhiên, cậu còn muốn thả hoa đăng nữa không? Chúng ta lại thả một cái nữa có được không?"
"Muốn," Trình Tô Nhiên ngẩn người, "Mình vẫn còn chưa thả, ảnh chụp cho cậu xem là hoa đăng người khác thả."
Chưa kịp thả hoa đăng đã tìm Giang Ngu.
Giang Ngu.....
Trước mắt của cô hiện lên bộ dáng nữ nhân cả người ướt đẫm chật vật ngồi ở chỗ kia, tâm bỗng dưng có chút run rẩy, càng thêm bất an.
Giang Ngu là vì cứu cô mới rơi xuống nước, cô lại đem người bỏ ở đó tựa hồ cũng không tốt lắm....
Nhưng mà----
"Vậy thì vừa lúc, chúng ta mỗi người thả một cái đi." Văn Nhược Huyền kéo cô đi.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, vội nện bước theo kịp.
........
Cạnh bờ hồ rất náo nhiệt, người so với lúc nãy đã đông hơn rất nhiều, mảng lớn hoa đăng rậm rạp trôi nổi ở trên mặt nước, ánh lửa sáng ngời, Trình Tô Nhiên nhớ tới hoa đăng hình con thỏ kia, không biết nó đã trôi đến nơi nào.
Tự cô cũng mua một cái hoa đăng hình thỏ.
"Nhược Huyền, cậu viết nguyện vọng gì?"
"Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."
"Ò." Trình Tô Nhiên giả vờ khó chịu, cúi đầu nghịch đèn của mình.
"Được được," Văn Nhược Huyền mềm lòng dỗ dành cô, đem tờ giấy đưa qua, "Cho cậu xem."
- ---- hy vọng Nhiên Nhiên vĩnh viễn vui vẻ hạnh phút, bình an trôi chảy.
Nguyện vọng rất đơn giản.
Câu từ của nàng phiêu dật hữu lực, nét chữ nhuệ khí.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, buồn cười nói: "Sao cậu lại không hứa nguyện cho chính mình chứ?"
"Đây là nguyện vọng của mình a." Văn Nhược Huyền nhìn cô thật sâu, con ngươi được ánh lửa nhiễm đến nóng bỏng.
Trình Tô Nhiên nheo mắt lại: "Vậy mình cũng ước một nguyện vọng cho cậu, liền ước là....." Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giảo hoạt cười, "Ước Văn Nhượt Huyền nữ sĩ sớm ngày thoát kiếp độc thân! Ha ha ha."
Văn Nhược Huyền sửng sốt.
"Không biết người tài giỏi nào mới có thể xứng đôi với Nhược Huyền của chúng ta...." Trình Tô Nhiên đem tờ giấy đặt trên điện thoại, vùi đầu nhanh chóng viết nguyện vọng, một bên viết một bên lầm bầm lầu bầu.
Văn Nhược Huyền rũ mắt.
Hai cái hoa đăng lung lay theo nước trôi đi.
Thả đèn xong, Trình Tô Nhiên lôi kéo Văn Nhược Huyền đi xem đố đèn, lại mua thêm một dây đèn thằng, đi dọc theo đường cũ tìm cái cây kia. Lúc này trong công viên người đã nhiều hơn rất nhiều, cô ở xa xa liền nhìn thấy dưới cái cây vừa rồi đã vây quanh ba bốn người, trên nhánh cây treo đầy mấy cái đèn thằng thật dài.
Một người mẹ đẩy nôi ngồi ở đình hóng gió.
Sớm đã không còn thấy bóng dáng của Giang Ngu nữa.
Trình Tô Nhiên đứng ở đường lát đá bên cạnh, nhìn khắp xung quanh mà chung quanh đều là những gương mặt xa lạ.
"Nhiên Nhiên, mình treo xong rồi, cậu xem." Văn Nhược Huyền vỗ vỗ bả vai cô.
Trình Tô Nhiên nghe tiếng quay đầu, hai dây đèn thằng thật dài treo sát bên nhau, quyển quyển quấn quanh, đón gió phiêu đãng, cô thất thần mà gật đầu.
Giang Ngu hẳn là đã về nhà.....
Có trợ lý, có dì giúp việc, hẳn là sẽ không có việc gì.
Cũng không cần cô phải nhọc lòng.
- ------ phanh!
Một tiếng vang lớn, không trung bừng sáng lên.
Trình Tô nhiên hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu là pháo hoa nở rộ xán lạn, tức khắc đem suy nghĩ ném ra sau đầu, "Nhược Huyền, có biểu diễn pháo hoa!" Cô quơ quơ cánh tay bên người.
"Ừm." Văn Nhược Huyền đạm cười ứng thanh.
Trình Tô Nhiên khẽ nhíu mày, lôi kéo nàng đi đến góc ít người bên cạnh, "Nhược Huyền, có phải tâm tình cậu không tốt hay không? Mình cảm thấy đêm nay trông cậu có chút buồn."
"Có sao?" Văn Nhược Huyền nhướng mày cười.
"Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, còn có thể không nhìn ra sao?"
"......"
"Nếu như không tiện nói thì thôi vậy." Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói.
Ý cười bên môi Văn Nhượt Huyền đạm đi, trong mắt bỗng nhiên toát ra thần sắc bi thương, thở dài: "Không phải là chuyện không tiện nói, là mình cùng người trong nhà có chút xung đột, cho nên mới trở về trước. Bọn họ..... thúc giục mình tìm đối tượng."
Trình Tô nhiên cao mày, nhớ tới lời bản thân vừa rồi vui đùa, tâm sinh hối hận, "Thực xin lỗi, mình vừa rồi không nên đùa giỡn như vậy...."
"Hửm?" Văn Nhược Huyền nhướng mày, "Mình không ngại, tự nguyện thoát độc thân cùng việc bị bắt ép thoát độc thân là hai việc khác nhau."
Nàng nói dối.
Không phải người nhà thúc giục nàng tìm đối tượng, mà là nàng xuất quỹ với người nhà.
Trong nhà Văn Nhược Huyền làm buôn bán, cũng coi như là tiểu phú, nàng lại là con gái một, từ nhỏ đã cơm áo vô lo, tự do tự tại, vì thế cũng dưỡng thành tính tình ôn hòa thong dong, làm bất luận chuyện gì đều không cao ngạo không nóng nảy, bởi vì nàng tin tưởng bản thân chung quy vẫn là bản thân.
Cha mẹ cũng không yêu cầu nàng tuân thủ nghiêm ngặt điều khung gì, cũng không thúc giục nàng kết hôn sinh con, cho tới nay đều rất khai sáng, chỉ là không nghĩ tới lúc nàng "khai sáng" cho cha mẹ, lại khó có thể tiếp thu xu hướng giới tính của nàng.
Nàng cùng cha mẹ cãi nhau, vội vàng trở lại Giang Thành.
Sớm một chút ngả bài với người trong nhà, tránh cho tương lai lại vì người nào đó mà phải xuất quỹ, làm cho đối phương mang theo tâm lý gánh nặng trên lưng, chịu đựng hai bên áp lực nặng nề. Có như vậy, nàng chịu mọi trách nhiệm với lựa chọn của bản thân mình, không oán trách ai.
TruyenHDCái gọi là "Người nào đó" hiện lại đang đứng ở trước mặt nàng.
Nhưng nàng cái gì cũng không thể nói.
"Cậu nhất định phải kết hôn sao?" Trình Tô Nhiên bĩu môi.
"Kia thật không có," Văn Nhược Huyền cười lắc đầu, "Chẳng qua nói nhiều cũng sẽ phiền. Kỳ thật....." Nàng dừng lại, nhìn Trình Tô Nhiên.
"Hửm?"
"Mình có người mình thích."
"Ai a?" Trình Tô Nhiên đầy mặt thám thính bát quái hưng phấn.
Văn Nhược Huyền chăm chú nhìn cô, yết hầu động đậy, bàn tay giấu ở bên cạnh chặt chẽ nắm lại, bỗng nhiên, cười dời đi ánh mắt, "Cô ấy không ở nơi này. Hơn nữa.... Cô ấy không thích mình."
"A, vậy thì thật đáng tiếc a...." Trình Tô Nhiên nhíu mày.
Văn Nhược Huyền trầm mặc không nói.
Nguy hiểm thật.
Trước khi vô pháp xác định tâm ý của đối phương, tùy tiện biểu đạt tâm tư của bản thân thì sẽ dễ dàng đánh vỡ mối quan hệ vốn nguyên bản hòa thuận giữa hai người. Nàng và Nhiên Nhiên chỉ là bằng hữu, cũng là phía đối tác trong công ty, nếu Nhiên Nhiên đối với nàng không có ý nghĩ gì, nàng làm như vậy sẽ tạo thành bối rối cho đối phương, đến lúc đó chuyện chuyển nhà chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến công việc mới là phiền toái lớn.
Nàng không thể xúc động.
Cách đó không xa liên tiếp truyền đến vài tiếng vang lớn.
Liên tiếp những ngọn pháo hoa bay lên giữa trời, nổ tung thành nhiều hình dạng khác nhau, màn đêm cũng bị nhiễm sáng như ban ngày.
Mọi người chung quanh phát ra từng trận thanh âm cảm thán kinh ngạc.
"Nhiên Nhiên....." Văn Nhược Huyền xoay người lại, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống mà hỏi cô, "Cậu có người mình thích không?"
"Mình?"
Trước mắt Trình Tô Nhiên hiện lên khuôn mặt của Giang Ngu, tâm đột nhiên run lên, che giấu mà cười cười, "Mình.... Không có a, hiện tại kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất."
Ánh sáng trong mắt Văn Nhược Huyền hoàn toàn bị dập tắt.
......
Trở về ngày hôm sau, Giang Ngu bị cảm.
Sáng sớm rời giường cả người vô lực, đầu nặng chân nhẹ cổ họng đau, cô ấy lấy nhiệt kế ra đo, 37 độ 5, là sốt nhẹ.
Trong nhà chỉ có một mình cô ấy.
Cũng may nguyên liệu nấu ăn đã được dự trữ lại rất nhiều, cô ấy đơn giản ăn xong cơm trưa, làm cho bản thân một cái túi chườm đá đặt lên trán, nằm trở lại giường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ đến chạng vạng thì tỉnh lại, rời giường đến nhà vệ sinh.
Đã hạ sốt, nhưng đầu vẫn còn hơi nặng, Giang Ngu lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, vừa lơ đãng đã giẫm phải thứ gì đó trơn trượt, nhất thời mất đi trọng tâm, té ngã trên mặt đất.
- ---- bang!
Ly thủy tinh đặt cạnh bồn rửa tay rơi xuống đất vỡ nát.
Mảnh thủy tinh vỡ cắt trúng cánh tay cô ấy.
"A....."
Trên cánh tay truyền đến bén nhọn đau đớn, đầu gối cũng bị đập không nhẹ, Giang Ngu ăn đau nhíu mày, gian nan từ trên mặt đất bò dậy, miệng vết thương theo cánh tay trắng nõng chảy xuống máu tươi, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Tê.
Cô ấy rút chút giấy vệ sinh, lau máu, che miệng vết thương lại xong mới đi lấy hòm thuốc.
Rửa sạch, thoa thuốc, băng bó.
Thuần thục lại tự nhiên.
Xử lí tốt miệng vết thương rồi Giang Ngu mới trở lại nhà vệ sinh thu thập hỗn độn, sau khi thu thập xong liền tiếp tục về phòng ngủ, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trôi qua đến mơ màng hồ đồ.
Ngày đó đi làm trở lại cảm mạo của Giang Ngu vẫn còn chưa khỏi hẳn, chống đỡ đi đến hai bên công ty mở họp.
Thứ tư tuần sau có một buổi hội nghị lớn ở thủ đô, một phương là công ty mẹ ở Paris sắp cùng cô ấy ký thỏa thuận hợp đồng thiêm chuyển, bộ phận quản lí cấp cao bao gồm cô ấy trong đó còn có tổng cộng năm người nữa, trừ bỏ phiên dịch liên tục ở bên ngoài ra thì mỗi người còn cần mang theo một phiên dịch viên đi cùng.
Đã cùng bên Cánh Thanh hợp tác cho nên quá trình cũng đơn giản hơn rất nhiều, phiên dịch viên cần thiết rất nhanh đã chọn được.
Giang Ngu gọi điện thoại cho Trình Tô Nhiên.
Tiếng chuông vang lên thật lâu bên kia mới tiếp.
"Alo?"
"Nhiên Nhiên, là tôi." Thanh âm Giang Ngu thực nhẹ.
Trình Tô Nhiên có chút sửng sốt, ngữ khí bình tĩnh: "Tôi biết. Có việc gì sao?"
"Thứ tư và thứ năm tuần sau em có công tác an bài không?"
"Chị nói trước là chuyện gì đi."
"......"
Giang Ngu rũ mắt xuống, đầu ngón tay xoa cái mũi đã đỏ lên, nhất thời có chút không biết nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào, "Bên này của tôi có một buổi đàm phán, ở thủ đô..... Đã ở công ty của em chọn được bốn người rồi, còn thiếu một người, tôi muốn hỏi một chút em có thể hay không, bởi vì lần trước em nói.... công tác của em là ấn theo lịch trình cá nhân mà tính, không đi cùng công ty, cho nên...."
"Chờ một lát, tôi xem lại lịch trình."
"Được."
Bên kia yên tĩnh trong chốc lát.
Giang Ngu cũng bình ổn hô hấp, cái mũi lại chậm rãi bịt nghẹt, tim đập càng ngày càng lợi hại.
"Có rảnh." Trong thanh âm của Trình Tô Nhiên không nghe ra chút phập phồng nào.
"Đàm phán, phiên dịch liên tục có đúng không? Tôi ở đây báo giá một ngày hai vạn sáu, chi phí đi lại sẽ tính riêng, chị OK không?"
Giang Ngu vội vàng bổ sung: "Còn có cùng đi."
"Tiếng Anh 5000, tiếng Pháp một vạn, không cùng với phiên dịch liên tục chồng lên." Giống như một cái máy móc không cảm tình báo giá.
"Không thành vấn đề."
"Được, chị đem tư liệu gửi vào hòm thư của tôi.
"Được."
Hoàn toàn là thái độ việc công xử theo phép công.
Nói xong rồi, cũng nên cúp điện thoại rồi, nhưng Giang Ngu lại có chút lưu luyến, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Trình Tô Nhiên: "Chị bị cảm sao?"
"..... Có chút, rất nhanh sẽ tốt." Giang Ngu bị hỏi đến không kịp phòng bị.
Vì cái gì đột nhiên lại hỏi cái này?
Thanh âm bại lộ sao?
Cô ấy mạc danh cảm thấy khẩn trương, chờ đợi câu tiếp theo.
Ai ngờ, Trình Tô Nhiên chỉ "à" một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.
Giang Ngu: "....."
Điện thoại lại rung lên.
Một cái thông báo tin nhắn Wechat từ Bạch Lộ hiện ra.
Bạch Lộ: [ chị Ngu, em đã trở về. ]
Tiếp theo lại gửi đến một tấm ảnh chụp sân bay.
[ em đến nhà chị Mina ở trước, qua hai ngày nữa lại đến tìm chị, cùng nhau ăn cơm nga ~ ]
Giang Ngu chăm chú nhìn văn tự, trả lời nàng: [ được. ]
Đang muốn thu hồi điện thoại, Bạch Lộ lại gửi đến hai tấm ảnh, Giang Ngu điểm vào nhìn nhìn, sắc mặt khẽ biến.
Là ảnh người qua đường chụp trên Weibo.
Trên ảnh chụp là cô ấy đang đứng cạnh băng truyền hành lý của sân bay, bên cạnh là Trình Tô Nhiên lộ ra nửa mặt.
Bạch Lộ: [ chị lại đem em gái nhỏ tìm trở về sao? ]
- ---------
Editor:( ̄ε ̄ʃƪ)
TruyenHD