Chương 93: Ké cơm

Lưỡng đạo ánh mắt đột nhiên va chạm lấy nhau.

Văn Nhược Huyền ngẩn người, ánh mắt mang theo ánh sáng nhu hòa nhìn về phía Trình Tô Nhiên, rất nhanh đã phản ứng lại, lộ ra tươi cười ôn hòa: "Giang tổng."

"Văn tổng đã trở về rồi sao." Giang Ngu cũng mỉm cười đáp lại, đáy lòng lại nhấc lên một cổ gợn sóng.

Ngày đó ở trên bàn cơm chứng kiến hãy còn rõ ràng trước mắt.

"Không biết hôm nay Giang tổng đến chơi, nếu biết tôi hẳn là sẽ về sớm một chút." Văn Nhược Huyền thay đổi dép lê đi tới, thực tự nhiên mà hàn huyên, ánh mắt lơ đãng lại dừng ở bàn tay đang đặt trên bả vai Trình Tô Nhiên.

Giang Ngu ngậm ý cười, không dấu vết mà đánh giá nàng, cũng là ngữ khí thân thiện quen thuộc, "Văn tổng quá khách khí rồi, tôi chỉ đến để đưa quần áo cho Nhiên Nhiên thôi."

Bàn tay đặt ở trên vai càng siết chặt hơn.....

Trình Tô Nhiên cứng đờ tại chỗ, xấu hổ đến nỗi hận không thể lập tức biến mất.

Cô hối hận. Mới vừa rồi nghĩ bất quá chỉ là mấy món quần áo bình thường, ở cửa xem là được rồi, không nghĩ tới lại thật sự là "thiết kế cá nhân" đặc thù, cuối cùng bày ra một trận lớn như vậy. Sớm biết như thế thì đã không đồng ý cho Giang Ngu đi lên, nhưng mà...... Cô xác thật đối với những món quần áo đó rất tò mò.

Từ từ-----

Giang Ngu không phải là đang cố ý đó chứ?

Số đo của quần và váy ngắn không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp, hoàn mỹ mà ôm sát đường cong dáng người của cô, lại còn riêng đưa đến cho cô.... Cái gì mà chất liệu đặc thù xoa không được gấp không được chứ? Vừa rồi lúc mặc thử cô cũng đã xoa đến gấp đến, cũng có hư hao chỗ nào đâu.

Trình Tô Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm để kéo mặt nhau, Nhược Huyền biết cô và Giang Ngu quen biết, Giang Ngu lại không biết cô đã nói cho Văn Nhược Huyền, cô cần phải một lần nữa giới thiệu lại.

"À, Nhược Huyền, mình lại chính thức giới thiệu một chút, Giang tổng là một người bạn mà trước kia mình đã quen biết, đại người mẫu, cậu hẳn là cũng biết cô ấy."

"Giang tổng, đây là Nhược Huyền, chị cũng có biết. Chúng tôi đã quen biết nhau 5 năm, hiện tại đang ở chung một chỗ."

Cô cật lực duy trì tươi cười khéo léo hào phóng.

Giang Ngu ngẩn ra, đáy mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, không nghĩ Nhiên Nhiên lại ở trước mặt khuê mật giới thiệu cô ấy như vậy, cô ấy còn tưởng rằng..... Bản thân trước sau cũng chỉ có thể là "đối tác hợp tác".

Một góc trống trơn trong lòng bị vui sướиɠ lấp đầy, tràn đầy vô hạn ấm áp.

"Đều là bằng hữu." Cô ấy nói.

Văn Nhược Huyền nhẹ nhàng gật đầu, "Tối nay Giang tổng cũng ở lại ăn cơm đi."

Giang Ngu cầu còn không được, lại liếc mắt nhìn sắc mặt của Trình Tô Nhiên, khách khí nói: "Hay là thôi đi, quá quấy rầy hai người."

"Nếu đều đã là bằng hữu thì không có gì quấy rầy hay không quấy rầy, vừa lúc trong nhà cũng có nguyên liệu nấu ăn mới, Giang tổng không chê thì có thể nếm thử tay nghề của tôi." Văn Nhược Huyền nói lời này lại nhìn thoáng qua Trình Tô Nhiên.

Trình Tô Nhiên bắt tay ngay ngắn đứng ở đó, nhìn Văn Nhược Huyền mở miệng cũng tự nhiên sẽ không hủy đi sân khấu của nàng, phối hợp cười nói: "Đúng vậy, đừng khách khí với chúng tôi."

Giang Ngu mỉm cười: "Vậy được rồi, thịnh tình không thể chối từ."

Ba người nhìn nhau mỉm cười. Văn Nhược Huyền vỗ nhẹ bả vai Trình Tô Nhiên, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, cậu trước bồi Giang tổng ngồi một lát đi, mình đi nấu cơm. "Nàng xoay người đi vào phòng bếp.

"Ai-----"

Trình Tô Nhiên tránh thoát tay Giang Ngu, vài bước đuổi theo, ôm lấy cánh tay Văn Nhược Huyền, "Cậu cũng đã bận rộn cả ngày rồi, cơm để mình làm cho."

"Không có việc gì."

"Mình ở nhà ngủ cả ngày, vừa lúc cũng muốn hoạt động chút."

"Xì, heo con."

"Cứ quyết định vậy đi."

Thanh âm của cô rất nhẹ, khóe môi ngọt ngào giương lên, lắc lắc cánh tay như là đang làm nũng.

"Được rồi." Văn Nhược Huyền bất đắc dĩ lại sủng nịch mỉm cười, "Vậy cậu thử quần áo trước đi, mình đem nguyên liệu nấu ăn xử lý một chút, sau đó cậu tới phụ trách."

"Tuân mệnh."

Hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.

Giang Ngu nhìn các cô, bàn tay cầm áo nắm chặt thành quyền, vải dệt hơi mỏng nhăn lại hiện ra nho nhỏ nếp gấp, giống như tâm tình cô lúc này vậy ngũ vị tạp trần.

Nơi này chung quy là nơi thuộc về Nhiên Nhiên cùng Văn Nhược Huyền.

Cô ấy chỉ là một khách nhân.

Địa phương mềm mại nhất ở trong lòng bị đâm một cái, cô ấy hít sâu, yên lặng cúi đầu, cẩn thận vuốt phẳng lại quần áo đã bị xoa nhăn.

"Giang Ngu...."

Trình Tô Nhiên trở lại trước mặt cô ấy.

Giang Ngu lại làm như không có việc gì mà ngước mắt lên, "Ừm?"

"Vừa rồi chị nói, số quần áo này là dựa theo dáng người của tôi mà thiết kế?" Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cô ấy, biểu tình có vài phần nghiêm túc.

"Đúng vậy."

"Nhiều quần áo như vậy, trong vòng vài ngày là có thể làm được sao? Tuy rằng tôi không hiểu quá trình chế tác trang phục là như thế nào nhưng tôi biết thường thức."

"....."

"Có nghĩa là chị sớm đã có kế hoạch, là chị cố ý."

Ngữ khí nghiêm túc chất vấn, từng câu từng chữ, thật mạnh gõ ở trong lòng Giang Ngu, cô ấy lại nghĩ tới Trình Tô Nhiên ở trước mặt Văn Nhược Huyền nhẹ nhàng tự nhiên, cùng với hiện tại hoàn toàn là hai dạng, trong lòng ghen tuông sôi trào, càng thêm khổ sở.

"Em muốn nghe lời thật sao?" Cô ấy cười khổ.

Trình Tô Nhiên gật đầu, một bộ biểu tình "Tôi liền biết".

Ánh mắt Giang Ngu ảm đạm, hít một hơi thật sâu mới hoãn thanh nói: "Là năm kia làm. Lúc ấy tôi vừa mới bắt đầu thử tự mình thiết kế, rất nhiều linh cảm đều đến từ trên người em, tổng cảm thấy nếu em còn ở đây khẳng định sẽ rất thích."

"Tôi liền nghĩ, trước cứ làm thử vài món xem sao, vừa lúc tôi còn nhớ rõ số đo của em, làm xong tự mình cất giữ, nhưng tôi không nghĩ tới..... Chúng ta còn có thể gặp lại."

Nói xong, cô ấy lộ ra tươi cười, trong ánh mắt lại mang theo ánh sáng.

Sau đó như là sợ Trình tô Nhiên phản cảm, rất nhanh đã đem đề tài quay lại trên quần áo: "Tôi còn lo lắng mấy năm nay em gầy đi hoặc là béo lên, số đo ban đầu cũng không còn thích hợp nữa, hôm nay mang đến đây cho em thử xem, vừa người thì tốt, còn nếu không vừa tôi lại mang đi sửa lại."

Trình Tô Nhiên chăm chú nhìn cô ấy, chân mày trói chặt cũng chậm rãi buông lỏng ra, cổ họng lại như có thứ gì nghẹn lại.

Phải không.....

Luyến tiếc cô như vậy, vì cái gì còn muốn đẩy cô ra?

"Nhiên Nhiên, lại thử cái này xem." Giang Ngu cười giơ quần áo trong tay lên.

Tay áo vừa rồi bị cô ấy xoa nhăn, ở dưới ánh đèn thấy được rõ ràng vài sợi nếp gấp, Trình Tô Nhiên nhìn thấy, duỗi tay xoa xoa lại không thể thẳng lại, rốt cuộc cũng hoàn toàn tin lời cô ấy nói.

"Cái này đến lúc đó có thể ủi một chút, tốt nhất là dùng bàn ủi treo, treo ủi." Giang Ngu kiên nhẫn giải thích.

Trình Tô Nhiên yên lặng gật đầu, mặc áo vào, lại trở về phòng đổi quần dài cùng váy ngắn, đi ra đứng trước gương to, tinh tế ngắm nhìn bản thân.

Vạt váy ngắn vừa lúc nằm ở vị trí nửa đùi, nương theo ánh đèn mơ hồ có thể nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt kia, phiếm trắng, cùng màu sắc tự nhiên của làn da chung quanh không quá giống nhau.

Vết sẹo kia.....

Giang Ngu bỗng dưng nhớ tới mấy năm trước, ban đêm ở trong núi sâu rừng già.

Cô ấy cắn chặt răng.

"Tôi thích thiết kế dây xích này, nó có một màu đồng nhất, cộng thêm một chút ánh kim sẽ không tạo cảm giác nhàm chán, loại chi tiết nhỏ này lúc đi bên ngoài sẽ không cảm thấy có vẻ quá phá cách...." Trình Tô Nhiên đứng trước gương trái phải nghiêng người, rất là vừa lòng, quay đầu ngước mắt một cái liền thấy Giang Ngu đang nhìn chằm chằm chân mình.

Cô ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, vội quay người đi, "Tôi còn thích quần dài cùng váy dài."

Vội vàng chạy về phòng đổi quần dài.

Sắc mặt Giang ngu đã khôi phục như bình thường, đi đến bên người cô, nhìn cô ở trong gương ôn thanh giảng giải: "Quần ống loa cho cảm giác bắp chân trông dài hơn, bắp chân dài sẽ kéo theo toàn bộ chân cũng dài, người sẽ trông cao hơn, đĩnh bạt, hơn nữa quần này còn là cạp cao, mặc trên người có thể phối thêm một chiếc áo vest ngắn hoặc là mặc cùng một loại áo ngắn khác. Chiều cao của em kỳ thật cũng vừa đúng, không cao cũng không thấp, tỉ lệ cũng bình thường, nhưng bởi vì do công việc, em ít nhất thoạt nhìn cũng phải trông có khí thế...."

Sau đó, cô ấy đại khái giảng giải về ý nghĩa của thiết kế.

Trình Tô Nhiên từng món từng món thử, cô ấy từng món từng món giảng giải.

Mỗi một món quần áo phía trên đều có chữ "Y.R", được giấu ở một nơi kín đáo, độc nhất vô nhị, toàn thế giới không có cái thứ hai

*Y.R: Yu Ran (Ngu Nhiên)

Vô luận là phong cách, kiểu dáng hay là chất liệu, đều tinh chuẩn vô cùng giẫm lên trên điểm yêu thích của Trình Tô Nhiên.

Trừ bỏ váy ngắn.

"Thích không?" Giang Ngu nhấp môi cười.

Trình Tô Nhiên cũng không thể nói dối, "Ừm."

"Đều tặng cho em."

"Cảm ơn."

Giang Ngu trầm mặc một lát, lại nói: "Về sau chỉ cần tôi có linh cảm thì vẫn sẽ còn làm quần áo cho em."

"Vậy không phải tôi sẽ trở thành chuyên dụng may vá của chị sao?"

"Không tốt sao?"

Trình Tô Nhiên nhất thời nghẹn lời.

Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua chất liệu quần áo, mềm mại, hoạt hoạt, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong cùng khát vọng ----- đồ vật bản thân thích, toàn thế giới này chỉ có một cái, có tiền cũng không thể mua được, sao cô lại có thể không động tâm cơ chứ?

"Có thể," Trình Tô Nhiên gật đầu, "Nhưng không thể là chị tặng cho tôi, tôi phải dùng tiền mua."

Giang Ngu cười, "Được."

Thử xong quần áo rồi, Trình Tô Nhiên lấy giá áo tới, dựa theo hướng dẫn của Giang Ngu mà đem quần áo ủi tốt. Giang Ngu thu thập sạch sẽ hộp giấy ở trên mặt đất, giống như ở nhà của mình vậy đem chúng chất đống ở cửa, xoay người nhìn quanh bốn phía.

Cô ấy muốn tham quan toàn bộ căn nhà, muốn nhìn một chút phòng của Trình Tô Nhiên.

Nhưng mà Nhiên Nhiên không có ý muốn mang cô ấy đi tham quan.

Giang Ngu thức thời cũng không đề cập tới, trở lại sô pha ngồi xuống, từng ngụm nhỏ chậm rãi uống nước, cô ấy lấy điện thoại ra, đem số nhà của nơi này viết vào trong bản ghi nhớ.

[ Địa chỉ của Nhiên Nhiên: Khu số hai Tân Vịnh, tòa số 5, lầu 18, 1802. ]

"Tôi đi nấu cơm, chị cùng Văn Nhược Huyền ngồi đi. "

"Được."

Trình Tô Nhiên đi vào phòng bếp.

Cửa phòng bếp nửa mở ra, bên trong là hai đạo bóng dáng đong đưa, truyền đến thanh âm nói cười vui vẻ....

Giang Ngu sâu kín mà nhìn các cô, siết chặt cái ly.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô như thế nào cũng không cảm thấy Văn Nhược Huyền giống như khuê mật bình thường, ánh mắt như vậy, động tác nhỏ như vậy..... Vô luận là quan hệ giữa cô ấy cùng Điền lâm hay là cô ấy cùng Bùi Sơ Đồng đều tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Ánh mắt Văn Nhược Huyền nhìn Nhiên Nhiên bên trong ôn hòa mang theo ánh sáng nhu tình, phảng phất như đang nhìn người yêu.

Nàng sẽ không tự giác mà lảng tránh động tác thân mật của Nhiên Nhiên, giống như là đang chịu đựng cái gì đó, khắc chế lại bất đắc dĩ, so với ánh mắt là hoàn toàn ngược lại.

Giang Ngu tâm loạn như ma, có chút bực bội.

Không bao lâu Văn nhược Huyền ra tới, Giang Ngu thu hồi biểu tình cùng suy nghĩ của mình, cười ngâm ngâm cùng nàng đối diện. Hai người ngồi nghiêng đối diện nhau, đều đang âm thầm đánh giá đối phương.

"Văn tổng, trước đó Nhiên Nhiên đã giới thiệu tôi với cô rồi sao?"

"Ừm, cậu ấy nói hai người trước kia đã quen biết nhau rồi."

"Đúng vậy, trước kia đã quen biết, bất quá mấy năm nay cũng không liên lạc, tôi cũng không nghĩ tới sẽ khéo như vậy."

"Đó có nghĩa là duyên phận."

Hai người hàn huyên một ít chuyện liên quan đến công việc.

Văn Nhược Huyền lúc nói chuyện không nhanh không chậm, rất ôn hòa, cũng rất cẩn thận. Giang Ngu tiểu tâm mà nói bóng nói gió chuyện liên quan đến sinh hoạt của nàng, cuối cùng cái gì cũng hỏi không được.

Những chuyện liên quan đến hai người các nàng cũng chỉ hỏi được một ít mặt ngoài da lông. Tỷ như quen biết đã mấy năm, tình hình công việc.

Có một loại không khí mạc danh khẩn trương lan tràn giữa hai người.

......

Bữa tối có năm món, hai món mặn và ba món chay.

Từ trước đến nay Trình Tô Nhiên không thích ăn cay nhưng những món ăn hôm nay lại cá biệt cho thêm chút ớt, cô nhớ rõ Giang Ngu từng nói từ nhỏ đã thích ăn cay, sau đó phải từ bỏ rất thống khổ nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ ăn một chút.

Giang Ngu chưa bao giờ biết Trình Tô Nhiên cũng biết nấu cơm, đây là lần đầu tiên cô ấy được thưởng thức tay nghề của Trình Tô Nhiên.

Nhìn món ngon đầy bàn, tâm tư muốn chụp một bức ảnh của cô ấy bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nơi này không phải là nhà của cô ấy, là nhà của Nhiên Nhiên cùng Văn Nhược Huyền.

Cô ấy chỉ là khách nhân.

Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Ngu liền cảm thấy chua xót, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà ăn cơm.

Trên bàn có một món ăn là thanh xào củ mài.

Cô ấy ăn ăn, tầm mắt không ngừng liếc về phía món ăn kia, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên một ý niệm, do dự một lát, đôi đũa trong tay chậm rãi vươn về phía nó....

Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền sóng vai ngồi cạnh nhau, Giang Ngu một mình ngồi ở đối diện, ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Tầm mắt Trình Tô Nhiên như có như không mà đảo qua Giang Ngu, lực chú ý lại đặt trên đôi đũa của cô ấy, muốn nhìn một chút cô ấy sẽ thường xuyên ăn món nào nhất.

Hình như là củ mài.

"Giang tổng, tay nghề của tôi có được không?" Trình Tô Nhiên nhịn không được hỏi, tay đặt ở dưới bàn không tự giác nắm chặt lại.

Đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho Giang Ngu ăn.

Giang Ngu ngước mắt chăm chú nhìn cô, khóe môi giơ lên, không chút nào keo kiệt khích lệ: "Tôi còn nghĩ mỗi ngày đều đến đây ăn ké."

Mặt Trình Tô Nhiên ửng đỏ cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thoáng chốc tràn đây vô hạn thỏa mãn.

Cô ấy khen cô.

Như thế nào so với kiếm tiền còn vui vẻ hơn....

Phi phi.

......

Cơm nước xong, Văn Nhược Huyền bưng tới một dĩa trái cây đã được rửa sạch, ba người ngồi ở trên sô pha, một bên nghỉ ngơi một bên ăn trái cây.

Ước chừng nghỉ ngơi nửa giờ, Giang Ngu dần dần cảm giác được có chút nóng, trên người bắt đầu ngứa ngáy, nhịn không được duỗi tay ra gãi, đầu ngón tay chạm vào làn da có hơi nóng nhô lên, càng gãi càng ngứa.

Đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng, dạ dày từng trận buồn nôn.

"Nhiên Nhiên...." Cô ấy nhíu mày, lòng bàn tay gắt gao ôm bụng, "Nhà vệ sinh ở chỗ nào vậy?"

"Ở bên kia."

Trình Tô Nhiên chỉ về một hướng, bỗng nhiên phát giác được sắc mặt của cô ấy không đúng, bị dọa nhảy dựng, "Chị làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?"

Giang Ngu không nói gì, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Bên trong truyền đến tiếng nôn mửa.

"!!"

Trình Tô Nhiên và Văn Nhược Huyền liếc nhìn nhau, chống người đứng lên, vọt đến nhà vệ sinh, "Giang Ngu-----"

Chỉ thấy Giang Ngu ngồi xổm cạnh bồn cầu, thân mình cuộn tròn lại, từng trận từng trận nôn đến long trời lở đất, trên cánh tay và cổ là mảng lớn mảng lớn vết mẫn giống như bị muỗi đốt, sưng to phiếm hồng.

Trình Tô Nhiên tức khắc bị dọa cho mất hồn, ngồi xổm xuống ôm lấy cô ấy, "Sao lại thế này? Trên người của chị sao lại nhiều vết mẫn như vậy....."

Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu.

Ngộ độc thực phẩm?

"Làm sao vậy?" Văn Nhược Huyền theo sau đến, cũng bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho hoảng sợ.

Giang Ngu gian nan thở phì phò, cả người vừa ngứa vừa nóng, mơ mơ màng màng, cô ấy bắt được tay Trình Tô Nhiên, "Nhiên Nhiên....."

"Ai, tôi đây, tôi ở đây, rốt cuộc sao lại thế này, không phải là ngộ độc thực phẩm chứ....." Trong miệng Trình Tô Nhiên lẩm bẩm, đầu óc lại trống rỗng.

Văn Nhược Huyền nhíu mày nói: "Hẳn là không phải ngộ độc thực phẩm, nhiều vết mẫn đỏ như vậy có thể là bị dị ứng....." Nàng duỗi tay câu lấy bả vai Giang Ngu, "Mau đỡ cô ấy dậy, đi bệnh viện."

"À à, được...." Trình Tô Nhiên hoảng sợ, liên tục gật đầu, run rẩy mà nâng Giang Ngu đứng dậy.

Văn Nhược Huyền bình tĩnh mà nhanh chóng, cầm lấy túi xách cùng chìa khóa, mở cửa ra, hai người giúp đỡ Giang Ngu vào thang máy, đi xuống bãi đỗ xe.

"Mình đi lái xe lại."

Văn Nhược Huyền buông lỏng tay, trọng lượng hơn phân nửa cơ thể Giang Ngu đều đè ở trên vai Trình Tô Nhiên, phảng phất như sụp mềm không xương, cô ấy thở phì phò, môi khẽ nhúc nhích: "Củ mài...... Nhiên Nhiên, không cần đi......"

Bên trong hoảng loạn Trình Tô Nhiên lại nghe thành "Uống thuốc", nhất thời vừa lo vừa sợ, đôi tay gắt gao ôm lấy eo cô ấy, "Không được, cần phải đến bệnh viện, không có việc gì, đừng sợ, tôi ở đây....... Tôi ở đây."

Dị ứng cũng có khả năng sẽ mất mạng.

"Là tôi..... Dị ứng củ mài..... Không cần đi bệnh viện....." Giang Ngu chịu đựng dà dày buồn nôn, từng câu từng chữ cố sức nói ra.

Trình Tô Nhiên sửng sốt.

Củ mài.....

Củ mài ở trên bàn ăn tối?

Đó không phải là món mà Giang Ngu rất thích sao? Cô nhìn thấy rõ ràng Giang Ngu đã ăn hơn phân nửa dĩa, tại sao-----

Đột nhiên trong một khoảnh khắc, Trình Tô Nhiên minh bạch được cái gì.

"Chị dị ứng củ mài?"

"Ừm....."

"Vậy chị còn ăn nhiều như vậy làm gì? Ăn hơn nửa dĩa, không phải biết bản thân dị ứng sao? Có phải chị cố ý hay không?" Trình Tô Nhiên trong cơn giận dữ, thanh âm cũng cất cao hơn mấy độ.

Thật quá đáng.

Biết rõ bản thân dị ứng còn ăn nhiều như vậy, lấy an toàn tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.

"Tôi không có....."

Giang Ngu suy yếu mà dựa vào cô, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm hữu khí vô lực: "Bởi vì là đồ ăn em làm, tôi không muốn lãng phí.... Lần tiếp theo có thể ăn được không biết lại là khi nào."

Trình Tô Nhiên đầy ngập lửa giận thoáng chốc vụt tắt.

- --------

Editor:

Mọi người thấy thương Giang tổng chưa? ༎ຶ‿༎ຶ