Chương 87: Giang tổng ấu trĩ

"Dùng Wechat gửi định vị có được không?" Ngữ khí Giang Ngu bình đạm, "Như vậy tương đối tiện hơn, em có thể trực tiếp điều hướng."

Trình Tô Nhiên lại nghe ra một chút ý vị cầu xin, ngón tay lại lần nữa siết chặt, lòng bàn tay bị vật kim loại cộm đến sinh đau. Cô nói với bản thân đừng nghĩ nhiều, "Trên xe tôi có điều hướng, gửi địa chỉ sang là được rồi."

Lời này vừa nói ra, bên kia ngắn ngủi an tĩnh.

"Được."

Giang Ngu mới nói xong, Trình Tô Nhiên đã lập tức cúp điện thoại.

Cô tựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, từ từ mà hít sâu.

Muốn đích thân đưa đến nhà, như vậy không có cách nào cự tuyệt, nhưng muốn thêm Wechat của cô, thì có thể cự tuyệt.

5 năm, đối mặt với Giang Ngu cô vẫn dễ dàng mềm lòng như vậy, vì không muốn bản thân mềm lòng rơi vào một lần nữa, cũng chỉ có thể tận lực tránh gặp mặt Giang Ngu. Nhưng hiện tại Giang Ngu là công ty đối tác lớn vừa hợp tác, có nghĩa là đa số tình huống, cô cũng sẽ phải vài lần đến gặp mặt đối phương.

Trình Tô nhiên cảm thấy đang tự mình đào cho mình một cái hố.

Bất quá, nếu như có lợi đối với sự phát triển của công ty, nhảy hố thì cứ nhảy hố đi, Giang Ngu cũng không phải là mãnh hổ hay hồng thủy gì.

Cô nghĩ.

Điện thoại lại run lên.

Trình Tô Nhiên mở mắt ra, điểm tiến vào thông báo, bên trong thình lình nhiều hơn một cái tin nhắn.

Địa chỉ không dài, chỉ có tên tiểu khu cùng số nhà, là khu biệt thự Lâm Thượng cao cấp gần sông Tân Giang nổi danh ở Giang Thành, giá trung bình khoảng hai mươi vạn, một phòng diện tích nhỏ nhất cũng đến bốn trăm mét vuông.

Nguyên lai nhà của Giang Ngu là ở chỗ này a.....

Cô bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, trộm nhìn tin nhắn Wechat của Giang Ngu, khi đó Bạch Lộ ở tại nhà Giang Ngu, ăn bữa khuya dì giúp việc làm, mà cô, ngay cả cửa nhà của Giang Ngu cũng không biết.

Hôm nay thế nhưng lại biết được nhờ phương thức này.

Là cỡ nào châm chọc.

Sau địa chỉ còn có một câu: Đại khái buổi chiều 5 giờ tôi mới về đến nhà, em canh thời gian không sai biệt lắm hẳn đến đây, làm ơn, cảm ơn rất nhiều.

Trình tô Nhiên không có trả lời, nâng tay lên, mở lòng bàn tay ra.

Mặt đồng hồ nhô lên, ở trong lòng bàn tay cô hằn một đạo vết đỏ nhợt nhạt.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hồ này là 6 năm trước, kỳ nghỉ lễ quốc khánh các cô cùng nhau ra ngoài du lịch, buổi tối sau khi ngâm suối nước nóng trở về khách sạn, đồng hồ của Giang Ngu không biết khi nào lại nằm ở trong ba lô của cô, cô muốn đưa nó lại cho Giang Ngu, vì thế không cẩn thận ở chỗ khúc cua hành lang nghe được Giang Ngu cùng Lục Tri Kiều nói chuyện.

Cũng chính lúc ấy cô biết bạn gái cũ của Giang Ngu là Kỳ Ngôn.

Cô còn từng ghen tuông đến muốn mệnh.

Thật khờ.

Cô cũng đã từng ảo tưởng, số điện thoại "hoa trong gương, trăng trong nước" nằm trong danh bạ cũ ấy, đến tột cùng thì khi nào mới có thể quang minh chính đại mà gọi qua. Hiện tại là lần đầu tiên, lại phải lấy thân phận đối tác thương nghiệp.

Hiện tại giữa các cô là bình đẳng.

Chạng vạng.

Mặt trời lặn xuống Tây Sơn, mây đỏ như màu lửa.

Còn chưa đến 5 giờ Giang Ngu đã về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa, thay một chiếc váy dài tươi mát thanh nhã, dùng ít nước hoa, lại mang lên một bộ vòng cổ cùng hoa tai.

Từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên.

Ngày đó Nhiên Nhiên khen váy của cô ấy đẹp, sau khi trở về, cô ấy đem toàn bộ váy mà mình có được mang ra, nhân lúc mùa hè còn chưa qua đi, mỗi lần gặp Nhiên Nhiên sẽ đổi một cái, cho đến khi nào đến mùa thu thì thôi.

Thu thập bản thân thật tốt, Giang Ngu lại đi dặn dò dì giúp việc, đang bắt đầu xử lí nguyên liệu chuẩn bị bữa tối.

"Phối liệu đừng dùng hành tây và rau thơm, đừng quá cay..... Lúc xào rau muống dùng tỏi để đề hương, nhưng phải cắt thành khối lớn....."

Dì giúp việc liên tục gật đầu, để cho cô ấy yên tâm.

Giang Ngu lại đi sửa sang trên dưới nhà cửa một lần, ở trên bàn trà bày đủ loại ăn vặt đồ uống, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi dép lê hình thỏ thuần trắng, đặt ở trước cửa.

Đúng 5 giờ mười lăm, cô ấy nhận được điện thoại của bảo an, xác nhận thông tin là nhân viên đến chơi.

Sau đó cô ấy canh giữ ở trước cửa.

Một khắc kia khi chuông cửa vang lên, Giang Ngu nhanh chóng mở cửa ra, thân ảnh nữ nhân yểu điệu tiêm lệ xuất hiện ở trong tầm mắt, tim cô ấy đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng ngừng lại.

Nhân viên bảo an đi theo bên cạnh hướng cô ấy gật gật đầu xong liền xoay người rời đi.

Ánh mắt hai người giao hội lấy nhau.

Biểu tình Trình Tô Nhiên nhàn nhạt, cánh tay rũ tại bên người lại siết chặt đồng hồ, không đợi Giang Ngu lên tiếng, cô đã nâng cánh tay lên, "Giang tổng, đồng hồ của chị."

"Cảm ơn....." Giang Ngu tiếp nhận, lại thấy cô xoay người muốn đi, "Vào trong ngồi một lát đi."

Trình Tô Nhiên dừng lại bước chân.

"Chúng ta hiện tại là bạn bè." Giang Ngu nghiêm túc mà nhìn cô, đôi mắt hơi sáng.

Lông mi Trình Tô Nhiên run lên, tầm mắt lướt qua nhìn vào trong nhà của Giang Ngu, một chút tâm tư tò mò ngo ngoe rục rịch.

Lúc trước thời điểm khi cô còn là chim hoàng yến, là cỡ nào khát vọng có thể được đến nhà Giang Ngu nhìn một cái, cảm thụ được hơi thở sinh hoạt thuộc về người này, vì thế cô tìm mọi cách cầu xin, vượt giới hạn, bị một thau nước lạnh hung hăng tạt đầy đầu.

Hiện tại trở thành đối tác của Giang Ngu, nhưng thật ra lại được đối phương chủ động mời vào.

Người bình thường cùng chim hoàng yến quả nhiên không giống nhau.

Cô trưởng thành, hiểu được, cũng đã thấy được.

"Được."

Gương mặt Giang Ngu lộ ra vui vẻ, lôi kéo cô tiến vào, chỉ chỉ dép lê hình con thỏ trên mặt đất nói: "Mang đôi này đi, tôi cố ý chuẩn bị cho em đó."

Trình Tô Nhiên hơi hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, thay dép lê.

Vô cùng vừa chân.

Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy trên chân Giang Ngu cũng là đôi dép lê giống như vậy màu đen, có chút sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm xúc quái dị.

Đây là có ý gì?

Dép cặp sao?

"Nhiên Nhiên, tôi dẫn em đi tham quan trước." Giang Ngu chủ động dắt tay cô.

Trình Tô Nhiên lại tránh đi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tươi cười trên mặt Giang Ngu ảm đạm vài phần, giống như không có việc gì mà thu hồi tay, dẫn cô vòng qua huyền quan đi về hướng phòng khách.

Cửa sổ sát đất của phòng khách chiếm chỉnh cả một mặt tường, bên ngoài là ban công dài mười mét, có sô pha, bệ ngắm cảnh, xích đu giỏ treo, bày một cái bàn ăn hình vuông, lại ở phía sau là phòng bếp, một cái bếp Trung, một cái bếp Tây, dì giúp việc đang ở đó xử lí nguyên liệu nấu ăn.

Còn lại là năm gian phòng ngủ, trong đó có bốn gian phổ phổ thông thông là phòng cho khách, có sáu nhà vệ sinh khác, bốn ban công nhỏ.

Vô luận đứng ở góc nào trong phòng đều có thể quan sát được toàn bộ những nơi trung tâm của Giang Thành.

Trình Tô Nhiên rất thích phong cách bày trí của nơi này.

Đây là biệt thự cao cấp, nhưng lại không có hương vị xây nên từ tiền tài, mỗi một kiện gia cụ thoạt nhìn đều rất bình thường, cẩn thận quan sát là có thể phát giác được cá tính độc đáo của chủ nhân nơi này, thí dụ như giờ phút này, cô phát hiện, Giang Ngu thích dùng đường cong, thích đại diện tích được ánh sách chiếu xạ, thích thủy tinh trong suốt.

Tùy tiện đứng ở chỗ nào đều có thể chụp được ảnh đẹp.

Khó trách Bạch Lộ lại khen ngợi nơi này như vậy....

Trình Tô Nhiên không khỏi nghĩ tới nhiều năm về trước, trộm thấy tin nhắn Wechat của Giang Ngu.

Đây là địa phương mà cô từng khát vọng muốn thâm nhập vào sao?

Một viên đá nhỏ rơi vào giữa tâm hồ, dạng khai nhợt nhạt gợn sóng, từng tầng từng tầng di động bên trong l*иg ngực, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

"Người nhà của chị ở nơi này sao?" Trình Tô Nhiên nói sang chuyện khác.

Tuy rằng căn phòng này rất đẹp, nhưng lại cảm thấy trống rỗng, thiếu chút hơi thở rộn rã.

Thần sắc Giang Ngu hơi cương, lại cười cười, "Tôi không có người nhà."

"Cha mẹ đâu?" Trình Tô Nhiên theo bản năng hỏi, nhưng rất nhanh liền hối hận, cô rõ ràng hiểu được câu nói kia là có ý gì, không nên lại tiếp tục hỏi.

Nhưng mà cô lại cố tình rất muốn biết.

Muốn biết những chuyện có liên quan đến Giang Ngu.

Giang Ngu rũ mắt không nói.

"Thực xin lỗi, là tôi nhiều lời." Trình Tô Nhiên thấp giọng nói.

Có như vậy trong nháy mắt, cô tựa hồ có thể cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của Giang Ngu, cảm xúc kia tựa như dung nham phun trào, giống như cô khi từng nhắc về gia đình của mình vậy. Cô muốn đi qua nắm lấy tay Giang Ngu, ôm lấy cô ấy, nói cho cô ấy biết đây không phải là đồng cảm.

Nhưng cô nhịn xuống.

Trình Tô Nhiên, tỉnh táo lại.

"Giang tiên sinh ở lúc tôi còn rất nhỏ đã xuất quỹ, sau khi Diệp nữ sĩ cùng ông ấy ly hôn thì tái giá, có gia đình mới, lúc đầu tôi sống tại nhà bà ngoại ở nông thôn, sau đó Diệp nữ sĩ muốn tôi chiếu cố em trai cùng mẹ khác cha, đem tôi đưa về, lại sau đó nữa......"

Ngữ tốc Giang Ngu cực nhanh, một hơi nói xong cũng không kịp thở, không thể không dừng lại, hít sâu.

"Lại sau đó nữa thì tôi chạy." Cô ấy ngước mắt cười, nói đến vân đạm phong khinh.

Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà chăm chú nhìn cô ấy, đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Chạy.

Cô đối với cái từ này rất mẫn cảm, vừa nói đến chạy, lập tức liền liên tưởng đến chạy trốn, theo đó cũng nghĩ đến bản thân, từ sơn thôn nhỏ chạy trốn đến thành phố lớn, từ ăn nhờ ở đậu đến tách được hộ khẩu, chạy trốn thành công.

Nhưng nếu sinh hoạt tốt đẹp, hạnh phút, người lại vì cớ gì mà muốn chạy chứ? Cho dù là (tình cảm) phải đi chắp vá lại, cũng không đến mức phải chạy trốn.

Chỉ có khả năng cực đoan nhất.

Cô quá quen thuộc, quá minh bạch, cô biết, cái gì cũng đều biết.....

Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm Giang Ngu, âm thầm cắn chặt răng, tay rũ tại bên người nắm chặt thành quyền.

Tỉnh táo lại.

"Nhiên Nhiên, tôi đã bảo dì chuẩn bị món em thích, buổi tối ở lại ăn cơm có được không?" Khóe môi Giang Ngu ngậm lấy ý cười ôn nhu, giống như bình thường vậy, bình tĩnh, đạm nhạt, phảng phất như những lời vừa rồi chỉ là đang cùng người khác kể chuyện xưa.

Suy nghĩ của Trình Tô Nhiên bị kéo về, nắm tay buông lỏng, tựa hồ như lại nghĩ tới cái gì đó.

"Cho nên Giang tổng là vì muốn làm tôi ở lại ăn cơm, đúng không?" Cô chăm chú nhìn vào Giang Ngu, ánh mang theo điểm ý vị xem kỹ.

Giang Ngu giả ý không biết, vô tội mà nhướng mày, "Cái gì?"

"Chị cố tình đem đồng hồ bỏ lại ở phòng họp, để nhân viên dọn vệ sinh của công ty chúng tôi nhặt được, lại cố ý lấy cớ để tôi tự mình đưa lại đây."

"....."

"Giang Ngu, chị thật ấu trĩ." Trình Tô Nhiên thở dài.

"....."

Tươi cười của Giang Ngu đình trệ, bên trong đôi mắt phủ một tầng xám xịt, đen tối không rõ, sau một lúc lâu, cô ấy cúi đầu, thanh âm thực nhẹ nói: "Ừm, là tôi cố ý."

"Bởi vì muốn làm Nhiên Nhiên chú ý đến."

"Muốn gặp em."

Cô ấy ngước mắt cười khổ.

Trình Tô Nhiên mím chặt môi, trầm mặc không lên tiếng nhìn cô ấy.

Cả hai không tiếng động đối diện lẫn nhau.

Hồi lâu sau, Trình Tô Nhiên lấy điện thoại ra, gọi đi, rất nhanh đã được nhận, cô nghiêng mặt sang một bên, "Nhược Huyền, buổi tối mình cùng khách hàng ăn cơm ở bên ngoài, sẽ không về, cậu cứ ăn trước đi nhé."

Khách hàng.....

Giang Ngu nhăn lại mi.

"Ừm, mình sẽ chú ý, cậu yên tâm, khẳng định sẽ không uống rượu."

"Không cần, tiểu Mạnh đón mình."

Trong mắt cô là ý cười, ngữ khí lại mềm mại, phảng phất như người ở đầu bên kia đang lo lắng là người yêu. Trong lòng Giang Ngu chua xót, yên lặng không hé răng.

Chờ Trình Tô Nhiên cúp máy rồi, cô ấy mới nhịn không được hỏi: "Ăn một bữa cơm cũng phải báo lại sao?"

"Không muốn để cậu ấy lo lắng." Trình Tô Nhiên thuận miệng nói.

Đối đãi với người quan tâm cùng chiếu cố mình, điều cô có thể làm đó là trăm phần trăm hồi báo, trên đời này không ai tình nguyện vĩnh viễn ở một bên trả giá, tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng vậy, bất luận là loại cảm tình gì đều phải xuất phát từ hai phía, cần được đền đáp mới có thể duy trì dài lâu.

Giang Ngu lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên bị đâm một cái, sinh đau.

"Phía sau cánh cửa này là gì?" Trình Tô Nhiên thu hồi điện thoại, nâng nâng cằm, chỉ hai cánh cửa bạch kim trước mắt.

Giang Ngu yên lặng giấu đi cảm xúc, cười nhạt, "Là phòng ngủ chính."

"Nga, vậy....."

Trình tô Nhiên trầm ngâm một lát, muốn nói vậy có thể vào xem được không, phòng ngủ chính thông thường là thuộc về khu vực tư mật, người này chắc sẽ không nguyện ý để cô vào.

"Tiến vào xem thử đi." Giang Ngu vươn ngón trỏ, ở trên khóa cửa nhẹ điểm vài cái.

- ----- tích

Hai cánh cửa chậm rãi thối lui sang hai bên.

Một thế giới khác xa lạ hơn hiện ra trước mắt Trình Tô Nhiên.

Ánh vào trong mi mắt chính là phòng chứa quần áo, khoảng chừng ba mươi mét vuông, tứ phía toàn bộ đều là tủ, ánh đèn sáng tỏa, bày đủ các loại quần áo ba lô được treo trật tự ngăn nắp.

Đi vào bên trong, bên trái là thư phòng nửa mở, bên phải là phòng vệ sinh, nghiêng ở phía trước là phòng tập thể thao nhỏ.

Cuối cùng mới đi vào phòng ngủ chính.

Trên thảm, trên cửa sổ, trên sô pha, còn có trên giường lớn hai mét, chất đầy đủ loại kiểu dáng thỏ bông, có cao nửa người, có to bằng bàn tay, xám trắng, rũ tai dựng tai, ăn củ cải, mang kẹp tóc...

Nơi nơi đều là thỏ.

Trình Tô Nhiên cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Cái này?

Cô chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Giang Ngu, càng thêm cảm thấy bản thân đúng thật là không quen biết nữ nhân này.

"Nhiên Nhiên, có thể giúp tôi một chuyện không?" Giang Ngu tựa hồ cũng không để ý, liếc mắt đưa tình mà nhìn cô, trong mắt là ánh sáng nhạt lập lòe.

Trình Tô Nhiên giả vờ bình tĩnh mà nhướng mày, "Chuyện gì?"

Giang Ngu đi đến bên cạnh bàn, kéo ra ngăn kéo ở tầng dưới chót, từ bên trong lấy ra một cái hộp trong suốt, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn tròn nhỏ, lại lấy cái hộp trong suốt đi.

Một mô hình đất sét tàn khuyết thình lình bại lộ ở trong không khí.

Hoa viên nho nhỏ, xích đu nho nhỏ, sàn chữ T nho nhỏ, hình nhân nho nhỏ, sắc thái tươi đẹp, sinh động như thật, chỉ là đã bị rơi vỡ mấy khối, rải rác nằm ở nơi đó, cô tịch lại đáng thương.

Đồng tử Trình Tô Nhiên co rút, run rẩy mà vươn ngón tay ra....

[ bên trái là sự nghiệp của chị, là chị mà mọi người nhìn thấy, bên phải là sinh hoạt của chị, là chị mà em nhìn thấy. ]

[ chị, chị có thích không? ]

Thanh âm ở bên trong ký ức, hình ảnh ở bên trong ký ức, xuyên qua con sông dài thời gian rơi vào bên tai cô, trước mắt cô giống như có một cơn hồng thủy mãnh liệt lao nhanh, giờ phút này đang dần hủy hoại đi tuyến phòng thủ trong nội tâm của cô.

Đây là cô đưa cho Giang Ngu.....

Món quà sinh nhật từ thùng rác nhặt về.

Đôi mắt trầm tĩnh vỡ ra một vết nứt, chua xót hỗn loạn mang theo hơi nước mỏng manh nảy lên trong đáy lòng.

Bả vai Trình Tô Nhiên không ngừng run rẩy.

"Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, tôi không cẩn thận đem nó quăng hỏng rồi, mấy năm nay tôi vẫn luôn nỗ lực chữa lại cho nó, nhưng đều không thành công, giao cho người khác tôi lại không yên tâm, cho nên không biết...... Em có thể đem nó sửa lại thật tốt được không....."

"Tôi không cần cái mới, tôi chỉ muốn nó."

"Bởi vì nó là thứ em tặng cho tôi."

Giang Ngu đi đến bên cạnh Trình Tô Nhiên, ôn nhu cẩn thận mà ôm lấy cô.

"Mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi."

Môi Trình Tô Nhiên mím đến trắng bệch, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm mô hình, không có bất luận phản ứng gì.

"Nhiên Nhiên?"

Giang Ngu siết chặt hai tay, môi cầm lòng không được tới gần mặt cô, dọc theo cằm mà chậm rãi di động, khinh mạn dừng ở khóe môi cô.

Trình Tô Nhiên đột nhiên giật mình một cái, kinh hoảng thất thố mà giãy giụa, "Buông tôi ra....."

Cô nâng tay lên, ý đồ muốn đẩy Giang Ngu ra, một cái tát lại không nghiêng không lệch, không nhẹ không nặng mà dừng ở trên mặt Giang Ngu.

"......"

Giang Ngu sửng sốt.

Trình Tô Nhiên nhanh chóng đẩy cô ấy ra, cầm lấy hộp trong suốt bao lại mô hình, cùng với cái bệ liên quan ôm vào trong lòng ngực, "Không ăn cơm nữa, tạm biệt."

Cô ôm mô hình giống như trốn mà chạy ra ngoài.

- ------

Editor:

Cũng không muốn ảnh hưởng tinh thần đọc truyện để vui của mọi người nhưng mà mình bắt buộc phải nói.

Trong phần giới thiệu về truyện mình đã có ghi rõ ràng là mình chỉ edit trên truyenhdt.com và mình mong là đừng ai bưng truyện mình đi. Ấy vậy mà vẫn có. ¯_( ͠° ͟ʖ °͠)_/¯

Là mình viết chưa đủ rõ hay bạn có vấn đề về đọc hiểu nhỉ?

Nào là zingtruyen.net, rồi truyenwiki, rồi truyenhd

Đó là công sức của người khác chứ không phải của bạn.

Đừng nói với mình là bạn tự edit vì chả ai tự edit mà ngay cả lỗi edit sai mà cũng giống nhau nữa.

Mình mong là bạn sẽ gỡ truyện mình edit khỏi trang web.

Làm ơn cư xử cho đúng vào!!!

(o・_・)ノ”(ノ_<。)