Có người nói, thời niên thiếu đừng nên gặp người quá mức kinh diễm, trước kia Trình Tô Nhiên không hiểu, ở không lâu sau sinh nhật năm 21 tuổi, cuối cùng cô cũng hiểu được được ý nghĩa của những lời này.
Có lẽ quãng đời còn lại sau này chú định sẽ không thể quên đi người đó.
Hồi ức lại quá khứ hơn nửa năm, giống như đã đi qua hơn phân nửa nhân sinh lâu dài, bắt đầu từ hạ mạt, trải qua ngày đông giá rét, rốt cuộc đến xuân sơn kỳ thật cũng chỉ như một cái búng tay chớp mắt, phảng phất đêm đầu tiên cô cùng Giang Ngu gặp mặt chỉ mới ngày hôm qua.
Cô đã may mắn, lại cũng bất hạnh. May mắn là Giang Ngu, mà bất hạnh cũng là Giang Ngu.
Một đoạn thời gian rất dài, Trình Tô Nhiên luôn ở trong trạng thái thất thần. Cô thường xuyên nghĩ đến, bản thân vốn dĩ chính là người có bệnh, người khác đối với cô tốt một chút, cô liền hận không thể đào tim đào phổi đáp lại đối phương, thế cho nên mới để bản thân lâm vào thế bị động.
Lúc này chỉ cần kịp thời cùng đối phương tách ra thì tốt rồi, cô rất nhanh lại có thể khôi phục lại bộ dáng độc lai đôc vãng như ngày xưa, nhìn không thấy nghe không được. Nhưng lúc này đây, thời gian quá dài, dài đến mức để bản thân thật sâu rơi vào, cho dù có thoát ra, cũng vĩnh viễn mang theo dấu vết.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, cô luôn mơ thấy Giang Ngu, bên tai như xa như gần có thanh âm nói với cô rằng: Nhiên Nhiên, tôi thích em.
Sáng sớm mở mắt ra, cô theo bản năng vuốt ve vị trí bên cạnh, cảm giác trống rỗng từ đầu ngón tay chảy vào nơi đáy lòng, giữa hoảng hốt mới phát hiện, người đó đã từ bên trong nhân sinh của mình biến mất.
Cô phảng phất như bị một khối pha lê trong suốt thật lớn bao lấy, ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài, có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối, bừng bừng sinh cơ, mà ở bên trong một phương thiên địa của mình, chỉ có ầm ầm sấm sét, hoang vắng hiu quạnh.
Lại tựa như chìm vào biển sâu, không có ánh sáng, không có thanh âm, áp lực đến khiến cho người ta hít thở không thông.....
Cứ như vậy mơ màng hồ đồ trôi qua một tuần.
Thành tích thi lại đủ tư cách, xem như là chuyện thư thái nhất từ đầu xuân cho tới giờ, cũng đem đoạn thời gian đen tối này chiếu rọi một tia ánh sáng, Trình Tô Nhiên thoáng tỉnh táo lại, mới ý thức được bản thân còn có việc học, không thể hoang phế được.
Cô ở địa phương không xa trường học thuê một gian phòng, từ ký túc xá dọn ra, thứ nhất là vì trước đây cùng bạn cùng phòng nháo qua mâu thuẫn, gặp nhau xấu hổ, thứ hai là vì suy xét đến trạng thái của bản thân không tốt, cần thanh tịnh.
Trên người có tiền, cho nên cũng không lại vì sinh hoạt phí mà lo lắng, thấy thích hợp liền nhân nhượng bản thân, thanh tịnh có lẽ càng có lợi hơn cho việc học. Đổi lại là trước đây, cũng chỉ có thể chịu đựng, dần dần đem bản thân nghẹn thành nội thương.
Cũng là vào lúc này, cô mới hiểu được, "lựa chọn đường sống" trong lời của Giang Ngu là có ý tứ gì.
Có tiền thật tốt.
Đây còn không phải là cuộc sống hạnh phúc không lo củi gạo mắm muối mà cô hằng ao ước sao?
Trước một ngày chi phiếu đến kỳ, Trình Tô Nhiên đến ngân hàng rút ra hai trăm vạn, mở một tài khoản mới, đem số tiền đó gửi vào, tạm thời không dùng đến, lấy đó chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong tương lai.
Cô ném bỏ sữa tắm hương sữa bò, trừ bỏ máy tính ra, những thứ Giang Ngu đưa cho bản thân tất cả đều cất vào trong rương lớn, dán lên giấy niêm phong, đặt trong góc khuất nhất của căn phòng.
Nhìn không thấy, có như vậy mới sẽ không nhìn vật nhớ người.
Năm nay mùa xuân ở Giang Thành phá lệ kéo dài hơn, nhiệt độ không khí bên trong từng trận từng trận mưa thong thả tăng lên.
Gần đến tháng 5, Trình Tô Nhiên xin trường học đến Pháp trao đổi sáu tháng cuối năm, cùng lúc đó, những bạn học năm ba học kỳ 1 đi ra ngoài trao đổi đã trở lại, lén chia sẻ với nhau những trải nghiệm bên ngoài.
"Nếu cậu ở đầu đường Paris nhìn thấy một soái ca, hoặc là hàng xóm ở cách vách cậu là một soái ca, ngàn vạn lần đừng cao hứng sớm, cậu trước tiên nên xác định xu hướng tính dục của anh ta, bởi vì...... rất có khả năng anh ta là gay!"
"Ha ha ha ha-----" mấy người cùng cười vang
"Nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy vẫn là nên thi lên thạc sĩ, khóa chính quy như chúng ta tốt nghiệp xong, không phải đến Châu Phi thì chính là đi tham gia thương mại điện tử ngoại thương, không có lựa chọn khác đâu."
"Nữ sinh Châu Phi hình như không được an toàn lắm nhỉ?"
"Đúng rồi, tháng sau bộ ngoại giao tới trường chúng ta tuyển người, tôi dự tính đi xem náo nhiệt, thử chút vận may."
"Cậu muốn vào làm cho nhà nước sao? Ba mẹ tôi chính là nhân viên công chức đây, nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy rất chán, nhưng không sao, nơi đó thích hợp dưỡng lão."
"Là cậu chưa từng chịu qua xã hội vùi dập mới nói như vậy."
"Vậy cậu chịu qua rồi sao, ha ha ha-----"
Mọi người từng người hoạch định tương lai, trong lòng Trình Tô Nhiên vẫn còn điểm mê mang.
Vẫn luôn ở trường học cắm đầu đọc sách thi cử, hiểu biết đối với chức nghiệp bên ngoài không bao nhiêu, cô còn không thể xác định du học có phải là lựa chọn tốt nhất của mình cho tương lai hay không. Mê mang thường sẽ đi cùng với lo âu, nhưng so với khi còn năm một năm hai, loại lo âu này ngược lại không mãnh liệt như vậy.
Trước kia trong đầu chỉ toàn là sau khi tốt nghiệp sẽ làm công việc gì, kiếm được tiền chính là mục tiêu đầu tiên, sợ bản thân không có cách nào dừng chân tại thành phố này, không thể cho chính mình một ngôi nhà.
Mà hiện tại......
Có lẽ còn có lựa chọn khác? Có khả năng khác? Không cần bởi vì nóng lòng muốn kiếm được tiền mà bỏ qua cơ hội phát triển lâu dài.
Đại khái là bởi vì số tiền kia cho cô cảm giác an toàn, cô mới có thể tĩnh tâm lại, vì bản thân hoạch định thật tốt. Nghĩ đến đây, bất giác mũi Trình Tô Nhiên ê ẩm.
Chị ấy nói rất đúng.
............
Cách kỳ thi tiếng Anh CATTI "Nhị khẩu" cùng "nhị bút" còn một tháng nữa, chạng vạng ngày nọ, Trình Tô Nhiên đang ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Tri Kiều.
"Tiểu Trình, đang ăn cơm sao?" Thanh âm nữ nhân ôn hòa.
"Vâng ạ," Trình Tô Nhiên còn chưa từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, "Lục tổng, chị có số của em sao?"
"Ừm, mùa hè năm trước em có lưu ở công ty, vẫn luôn lưu trữ lại."
"À."
Cô đang muốn hỏi có chuyện gì, Lục Tri Kiều lại lần nữa mở miệng: "Ngày hai mươi tháng sau tôi cùng Ngôn Ngôn cử hành hôn lễ, em có thời gian tham dự chứ? Nếu có, cuối tuần tôi sẽ đem thiệp mời gửi cho em."
".....Hôn lễ?" Tay Trình Tô Nhiên run lên, thiếu chút nữa chiếc đũa đã rơi xuống.
"Lục tổng, chị cùng chị Ngôn Ngôn muốn kết hôn? Hiện tại đồng tính có thể lãnh chứng rồi sao?"
Lục Tri Kiều cuối đầu cười khẽ: "Nghĩ cũng thật đẹp a. Chỉ là tổ chức hôn lễ, chúng tôi đều muốn cho nhau một cái nghi thức, cũng hy vọng được bạn bè thân thích bên cạnh chúc phúc."
"Oa, vậy thì quá tuyệt vời rồi, chúc mừng các chị!" Đáy mắt Trình Tô Nhiên sáng lên ánh sáng kích động vui sướиɠ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó, linh tinh vụn vặt.
Văn phòng, Giang Ngu, một quyển tập ảnh.
Cô nhớ rõ lần đó Giang Ngu cầm lấy lật xem tập tranh ảnh váy cưới.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng Giang Ngu đang muốn kết hôn với ai.....
Giang Ngu, Giang Ngu.
Lại là Giang Ngu.
"Vậy em sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng tôi chứ?" Lục Tri Kiều ngữ khí thân thiết.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu, giống như Lục Tri Kiều có thể nhìn thấy vậy, "Ừm ừm, em sẽ."
"Thứ bảy buổi sáng 10 giờ, tôi đến trường học tìm em."
"A, không cần, Lục tổng, tự em có thể qua lấy được, miễn cho chị phải đi một chuyến."
"Đứa nhỏ ngốc, thϊếp mời hôn lễ đều là đưa ra bên ngoài, nào có đạo lý khách mời tự mình đến lấy." Lục Tri Kiều cười lại nói cô đáng yêu.
Sắc mặt Trình Tô Nhiên ửng đỏ, "Như vậy a, được rồi....."
Cúp điện thoại, tươi cười còn treo bên môi.
Thật tốt a.
Đều đã kết hôn.
Nội tâm Trình Tô Nhiên cảm thán, không biết tại sao lại có điểm hâm mộ, nhớ tới người kia.
[ Em biết tôi cùng Kỳ Ngôn tại sao lại chia tay không? ]
Chị Ngôn Ngôn là tiền nhiệm. Sắp kết hôn. Như vậy-----
Có thể sẽ mời Giang Ngu hay không?
........
Trời mưa suốt hai tháng, một tia nắng mặt trời đem thành phố từ bên trong hơi ẩm ẩm mốc giải cứu ra bên ngoài, không trung rốt cuộc cũng trong lành.
Cuối tuần, Giang Ngu khó có được một ngày lười nhác, hơn 9 giờ mới rời giường, bụng rỗng rót một ly nước, các gì cũng không ăn, ngồi ở trong phòng mân mê mô hình đất sét, vẫn luôn mân mê cho đến tận chiều.
Vẫn không được.
Nhìn mô hình trước mặt xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng, cô ấy thở dài, đứng lên, duỗi người hoạt động gân cốt, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra.
Ánh mặt trời chói chang, trời nắng không mây.
Giang Ngu nheo mắt lại, xuyên qua cửa kính lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu, những con thuyền lớn lớn bé bé di chuyển trên mặt sông, bờ bên kia là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, người đi đường trở nên thật nhỏ bé.
Đứng một lát, cô ấy trở lại trước bàn, tiếp tục mân mê mô hình.
[ Chị, chị có thích không? ]
[ Rất thích. ]
Hô hấp Giang Ngu cứng lại, tay cầm lấy khối vụn lại buông ra.
Hai tháng này trừ bỏ công việc tại công ty cần xử lí ra, cô ấy cơ hồ bay đi khắp nơi, hôm nay ở tại thành phố này, ngày mai lại ở quốc gia nọ, so với hai tháng trước còn muốn bận rộn hơn, thời gian cũng đã trôi qua đủ lâu.
Phảng phất như uống một ly rượu ngọt, khi vừa vào miệng, chua chua ngọt ngọt, tự nhận có thể khống chế, lại không biết tác dụng chậm của nó lại rất lớn, uống càng nhiều, thời gian muốn dừng lại càng dài....
- ----- đốc đốc đốc
Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ.
"Khả Khả...." Bùi Sơ Đồng nghiêng người đẩy cửa đi vào.
Giang Ngu quay đầu đón nhận tầm mắt của nàng, cười cười, "Mới đến sao." Lại nhìn về phía sau, "Nguyễn Mộ đâu? Cậu không mang theo cậu ấy sao?"
"Ở phòng khách, hai chúng ta nói chuyện riêng, không cho cậu ấy tiến vào." Bùi Sơ Đồng chọn hạ mi, ngồi xuống sô pha nhỏ bên cạnh, hai chân bắt chéo.
Thời tiết nóng, nàng chỉ mặc một chiếc áo lửng ngang eo, quần ống rộng bằng lụa, để mặt mộc, búi tóc lười nhác vãn ở sau đầu.
Đại tiểu thư gần đây cũng rất bận, vội vàng tham dự các loại hoạt động, ký hợp đồng với người mới, bởi vì không có thời gian, không tham dự tuần lễ thời trang ở Paris, không thể đến xem show diễn cuối cùng của Giang Khả Khả, chỉ mới vừa rảnh rỗi được mấy ngày trước.
Giang Ngu tấm tắc hai tiếng: "Lại tức giận cậu ấy có phải không?"
"Không có."
"Hửm?"
"Là thật," Bùi Sơ Đồng lắc đầu, "Nói thật, tôi cũng mệt mỏi, không có tâm tình lại chơi loại trò chơi này nữa." Khóe môi tươi cười của nàng kéo xuống, xua xua tay, "Không nói cái này nữa, khi nào thì cậu có kỳ nghỉ trọn vẹn vậy, chúng ta đi giải sầu đi? Đi đến loại địa phương ngăn cách với thế nhân ấy, đảo nhỏ a, hoang mạc a....."
Giang Ngu cũng không hề trêu chọc nàng, một bên đùa nghịch đồ vật trên tay một bên nói: "Hiện tại liền có thể. Vừa lúc tôi vừa đem những chương trình giải trí kia đẩy lùi, có rất nhiều thời gian."
Từ sau khi chương trình tống nghệ hồi đầu năm có chút danh tiếng, mấy tháng này luôn không ngừng có hạng mục tìm tới cửa, cô ấy cũng có chút hứng thú, suy xét một trận, cuối cùng vẫn không nhận.
"Trên tay cậu là cái gì?" Bùi Sơ Đồng thấy cô ấy thất thần, tò mò thò lại gần, cẩn thận đánh giá.
"Mô hình nhỏ này thật giống cậu, ể, sao lại bị mất một miếng rồi?"
Đầu ngón tay Giang Ngu vuốt ve mô hình tàn khuyết, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật năm trước, là quà Nhiên Nhiên tặng cho tôi." Nói xong tạm dừng một lát, "Không cẩn thận quăng vỡ."
Biểu tình của cô ấy tối tăm, giống như có đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, cùng tinh không vạn lí bên ngoài cửa sổ hoàn toàn là hai dạng.
Bùi Sơ Đồng ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trên mặt cô ấy, có chút chần chờ, "Các cậu.... Không phải đã tách ra rồi sao?"
Hai tháng trước còn ở trong điện thoại cười nói muốn lập tức tìm người tiếp theo.
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao cậu còn giữ đồ vật em ấy tặng?"
"Tặng cho tôi chính của tôi, xử trí như thế nào đương nhiên phải xem tâm tình của tôi." Giang Ngu cười nhạo, động tác vuốt ve lại càng nhẹ, sợ lại đem nó động hư.
Một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Bùi Sơ Đồng nhìn chằm chằm Giang Ngu, thở dài: "Đều đã tách ra hai tháng, nếu cậu thật sự giống như trong điện thoại nói với tôi không thèm để ý......Thôi, quên đi, cậu tự có cân nhắc của riêng mình."
Nàng trở lại sô pha bên cạnh ngồi xuống, một tay chống đầu, cảm xúc không hiểu tại sao lại xuống thấp.
"Hai chúng ta thật sự là cặp chị em khó tính." Nàng lẩm bẩm.
"À, đúng rồi, tôi giúp cậu lưu ý mấy cô gái trẻ thích hợp, có ba người, đêm nay liền có thể đến xem."
Giang Ngu nhàn nhạt lắc đầu, "Không có hứng thú."
"Trong đó có một người lớn lên rất giống em gái nhỏ nhà cậu, vô luận là khuôn mặt hay là thân hình, ngay cả thanh âm cũng rất giống." Bùi Sơ Đồng thử nói.
Đôi mắt Giang Ngu hơi sáng, chợt lại ảm đạm xuống, "Qua một đoạn thời gian rồi nói sau."
"......"
Lại là một trận tiếng gõ cửa.
Đợi một lát, người cũng không có tiến vào, chỉ là rất nhẹ rất nhẹ mà gõ, Bùi Sơ Đồng tưởng là Nguyễn Mộ, có điểm bực, đứng dậy đi mở cửa.
Điền Lâm đứng ở bên ngoài.
"Bùi tiểu thư." Nàng mỉm cười hướng Bùi Sơ Đồng gật đầu, lập tức bước vào trong phòng, ánh mắt dừng lại trên mô hình Giang Ngu đang đùa nghịch trên tay.
Vẫn còn mặc áo ngủ, tóc dài tán loạn, bộ dáng như vừa mới tỉnh dậy, trên giường đệm chăn vẫn còn lộn xộn, thỏ bông rơi đầy đất.
Giang Ngu nghe tiếng ngẩng đầu, "Sao em lại tới đây? Em gái Điền."
"....."
Bùi Sơ Đồng ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi xem đầu gỗ." Nói xong liền ra ngoài đóng cửa.
Điền Lâm không nói chuyện, yên lặng đi đến mép giường, nhặt thỏ bông rơi trên thảm lên, từng bước từng bước sắp xếp lại, lại đem đệm chăn trải thẳng.
"Có việc sao?" Giang Ngu nhìn nàng.
Điền Lâm quét mắt một cái nhìn mô hình trên bàn, do dự một lát nói: "Ngày hai mươi tháng sau Kỳ Ngôn tổ chức hôn lễ, muốn mời chị cùng Trình tiểu thư đến, vì tị hiềm, cô ấy để cho bạn gái đưa thiệp mời cho Trình tiểu thư, cũng để em nói với chị một tiếng."
"Cô ấy hẳn là không biết chị cùng Trình tiểu thư đã tách ra."
Giang Ngu rũ mắt không nói.
Mô hình đất sét trong tay mất đi tay chân, tàn khuyết không được đủ đầy nằm trên mặt bàn, đôi mắt nhìn về phía cô ấy, lộ ra thần sắc trào phúng.
Bạn gái cũ cũng đã kết hôn rồi.
Ngươi nhìn xem ngươi kìa......
[ Ở trong lòng em, chị một chút cũng không xấu. ]
[ Chị là chị gái rất tốt. ]
Trong lòng Giang Ngu đau đớn, nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu mày, quay mặt đi, "Tôi không đi, em thay tôi chuẩn bị một phần lễ vật, nói rõ ràng tôi cùng Nhiên Nhiên đã tách ra, những chuyện khác cùng tôi không có quan hệ."
Cô ấy cầm lấy hộp trong suốt bao lại mô hình, cẩn thận nghiêng đem nó thu vào trong ngăn tủ.
Môi Điền Lâm khẽ nhúc nhích, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại nuốt xuống, "Được."
"Còn có, bác sỹ tâm lý em đã liên hệ xong, chị nhìn xem khi nào......"
Giang Ngu ngắt lời: "Tôi không có bệnh, không cần."
"......."
................
Nguyễn Mộ vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại phát ngốc, vẫn luôn bảo trì dáng ngồi này đã gần mười phút.
Giao diện trên màn hình là siêu thoại Weibo, trang chủ CP của Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng.
Nhóm fan này có cách suy nghĩa của riêng họ, đa dạng phong phú, đã vậy sức chiến đấu còn rất lớn, chơi đến tương đối vui vẻ. Không biết cô đã chú ý bao lâu, mỗi một lần nhìn xem, trong lòng liền khó chịu một phân, nhưng sau đó vẫn tiếp tục điểm vào xem, khống chế không được bản thân mình.
Các fan CP cấp cho Bùi Sơ Đồng thuộc tính "Nhân gian phú quý hoa", cấp cho Giang Ngu thuộc tính "Ngàn năm lão yêu nghiệt", công thụ phân rõ ràng.
Siêu mẫu cùng ảnh hậu, rất xứng đôi sao.
Nguyễn Mộ nhíu chặt mày, con ngươi sâu thẳm tựa như u đàm nhấc lên vạn trượng gơn sóng, môi hơi mỏng mím thành một đường thẳng. Xem đến quá nhập tâm, thế cho nên không chú ý phía sau có người tới gần.
"Đẹp không?" Bên tai thình lình truyền đến thanh âm quen thuộc.
Nguyễn Mộ bị dọa nhảy dựng, phản xạ có điều kiện ấn khóa màn hình, quay đầu đứng dậy, liền nhìn thấy Bùi Sơ Đồng đang đứng ở phía sau sô pha, sắc mặt lạnh lùng.
"Đồng Đồng...."
"Đưa điện thoại cho tôi." Bùi Sơ Đồng duỗi tay.
Nguyễn Mộ chần chờ một lát, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng vẫn đem điện thoại mở khóa, đưa cho nàng.
Cô rất ít cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Bùi Sơ Đồng tiếp nhận điện thoại quét hai mắt, ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, "Chú ý đã bao lâu?"
"Hơn ba tháng." Ánh mắt Nguyễn Mộ trốn tránh.
"Tại sao lại muốn chú ý tới cái này?"
"Không cẩn thân điểm vào."
"Cậu nói dối!"
"....."
Nguyễn Mộ cúi đầu, không nói.
Bùi Sơ Đồng trừng mắt nhìn cô, hốc mắt dần dần đỏ lên, phát ra một tiếng cười lạnh.
Nàng thật sự cực kỳ chán ghét bộ dạng trốn tránh này, nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần cùng thể xác đều mệt mỏi, chống đỡ không nổi nữa. "Tôi chịu đủ rồi, Nguyễn Mộ, cậu khẳng định cũng chịu đủ rồi có đúng không?"
"Bắt đầu từ ngày mai cậu được tự do, tôi có rất nhiều vệ sĩ không thiếu một người là cậu, nếu ông nội có hỏi tới, tôi sẽ nói với ông, hơn nữa tuổi tác của ông cũng đã cao, sẽ không tiếp tục quản chuyện của con cháu nữa, cậu cũng không cần đem lời ông nói trở thành quân lệnh trạng. Về sau mỗi người đều vui vẻ, buông tha cho cậu, cũng là buông tha cho chính bản thân tôi."
Bùi Sơ Đồng hít sâu một hơi, xoay người bước đến ban công.
Phía dưới lầu, hai bờ vắt ngang Tân Giang, mặt nước phiếm lên sóng nước lấp loáng, tàu thuyền tấp nập đưa đón.
Cái nắng như thiêu như đốt của đầu hè bao phủ lấy nàng.
Nguyễn Mộ siết chặt nắm tay, thân hình đỉnh bạt run lên nhè nhẹ, trên mặt đã không còn huyết sắc. Sau một lúc lâu, cô đi đến phía sau Bùi Sơ Đồng, "Đồng Đồng, kỳ thật tôi....."
"Câm miệng." Bùi Sơ Đồng che lại lỗ tai, "Tôi không phải đang ép cậu đi vào một cái khuôn khổ, mà là đang làm ra một quyết định, cho nên cậu đừng giải thích gì nữa."
"Tám chín năm trước ở tại lưu vực sông Trường Giang xảy ra một trận lũ lụt đặc biệt lớn......"
"Tôi nói câm miệng!"
"Cậu muốn nói cái gì? Nói xong rồi tôi lập tức sẽ thay đổi chủ ý sao? Lý giải nổi khổ của cậu? Sau đó tiếp tục chịu đựng loại dày vò này, chịu đựng cậu trốn tránh, có phải không? Về sau nó sẽ trở thành vũ khí của cậu, tùy thời đem ra sử dụng, cậu chỉ nghĩ muốn tôi yên lặng, không nghĩ muốn giải quyết vấn đề, tôi đều nhìn thấu!" Nàng cuồng loạn, tựa như điên cuồng, đỏ bừng mắt xoay người lại.
Nguyễn Mộ lập tức ngậm miệng lại, ôm lấy nàng, vụng về mà trấn an: "Không phải là ý tứ đó, được, tôi không nói......tôi......"
"Tôi tiếp thu bất luận quyết định nào của cậu."
Bùi Sơ Đồng không tiếng động rơi lệ.
............
Hôn lễ ngày hôm đó là "520".
*520 được phát âm là wǔ èr líng, từ này nghe gần đồng âm với từ wǒ ài nǐ (tôi yêu em)Địa điểm tổ chức là ở một sơn trang khách sạn trên danh nghĩa của Kỳ gia, nằm ở lưng chừng sườn núi của khu thắng cảnh cửa sông Tân Giang, có phong cảnh tú lệ, mặt triều biển rộng, tầm nhìn trống trải, bởi vì hôn lễ sắp tới mà được trang hoàng tráng lệ.
Một chiếc xe hơi màu đen dọc theo đèo quốc lộ chậm rãi chạy băng băng.
Giang Ngu cùng Điền Lâm ngồi ở phía sau, một người ăn diện lộng lẫy, biểu tình nghiêm túc, một người mặc bộ hưu nhàn, thất thần.
Trong rừng bóng cây loang lổ xẹt qua khuôn mặt.
Không bao lâu, đã tới cửa khách sạn.
Tài xế theo chỉ dẫn dừng xe lại, Giang Ngu hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, thấy cha mẹ Kỳ Ngôn đang đứng ở cửa đón tiếp khách khứa, trừ bỏ cái này ra, phần lớn đều là những gương mặt xa lạ.
Cũng không có thân ảnh của cô gái nhỏ.
"Chị Ngu, thật sự không đi sao? Tới cũng tới rồi." Điền Lầm cầm lấy túi xách, nhưng vẫn chưa lập tức xuống xe.
Giang Ngu thu hồi tầm mắt, quay mặt đi, thay nàng sửa sửa lại nếp uốn trên lễ phục, cười nói: "Em gái Điền hôm nay thật xinh đẹp."
"....."
Điền Lâm bất đắc dĩ thở dài, trong lòng biết bản thân có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được cô ấy, cũng không dong dài nữa, kéo ra cửa xe đi xuống.
Bên trong xe lâm vào yên tĩnh.
Giang Ngu không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn khách sạn.
11 giờ 40, một chiếc xe taxi ngừng ở trước cửa khách sạn, cửa ghế sau xe mở ra, một bàn chân đi giày xăng đan màu trắng vươn ra.
Tầm mắt hướng lên trên, một đôi chân tinh tế thẳng tắp, sắc váy liền áo thay đổi dần từ xanh nước biển sang trắng, tóc dài đen nhánh nhu thuận, một trương khuôn mặt nhỏ trang điểm nhẹ, tinh xảo khả nhân.
Bạn nhỏ.....
Trong lòng Giang Ngu mãnh liệt nhảy lên, hô hấp ngưng ở cổ họng.
Vẫn là rất gầy, nhưng thoạt nhìn trạng thái tinh thần cũng không tồi, trang điểm thật sự rất đẹp, có một cổ linh khí thành thục xen lẫn bên trong ngây ngô, là Trình Tô Nhiên mà cô ấy biết.
Cô ấy đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Cô gái nhỏ dẫm lên thảm đỏ hướng đại sảnh khách sạn đi vào.
Giang Ngu giơ điện thoại lên, cách một cái cửa kính xe chụp một tấm ảnh màu sắc hơi tối, nhìn theo bước chân của cô đi vào đại sảnh, cho đến khi thân ảnh kia biến mất bên trong cổng vòm hoa lệ......
Cô ấy đem tấm ảnh up lên tài khoản Weibo.
@ăn thịt động vật ăn cỏ JWY: Juste une photo de toi.
Chỉ để một mình bản thân có thể thấy được.
Ảnh chụp có điểm mơ hồ, thân ảnh cô gái nhỏ không rõ ràng như vậy, giống như một con bướm tùy thời sẽ bay đi, Giang Ngu bỗng dưng nhớ tới buổi tối ngày nọ tháng mười năm trước, ở bên cạnh suối nước nóng nghe thấy một giai điệu nhỏ.
- ------ Chỉ còn lại bức ảnh có hình bóng người.
Hồi lâu sau, Giang Ngu rời khỏi Weibo, ngẩng đầu lên, nói với tài xế: "Đi thôi."
"Không đợi trợ lý Điền ạ?"
"Trễ chút nữa anh lại đến đón em ấy."
"Vâng."
Đúng 12 giờ, pháo hoa minh vang, hôn lễ bắt đầu rồi.
Một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ lái ra khỏi cửa khách sạn.....
- ----------
Editor:Sau khi thi xong hứa là sẽ up chăm chỉ hơn nhá!!!
TruyenHD