- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cấm Động Tâm
- Chương 73: Đây là ỷ lại, không phải yêu
Cấm Động Tâm
Chương 73: Đây là ỷ lại, không phải yêu
Là một cô gái trẻ tuổi, thân hình thon gầy, tóc hơi loạn, đôi tay ôm lấy đầu gối ngồi xổm ở kia.
Trong đầu Giang Ngu hiện lên một trương khuôn mặt quen thuộc.
Sao có thể.....
"Khả Khả? Alo? Sao lại không để ý tới tôi rồi?" Trong điện thoại Bùi Sơ Đồng gọi cô ấy.
"Ừm, tôi bên này đột nhiên việc, trễ chút nữa sẽ lại gọi cho cậu, trước như vậy đi, cúp đây." Giang Ngu ngữ tốc cực nhanh, cúp điện thoại, sải bước hướng cô gái nhỏ đi đến.
Đến gần, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, người nọ ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Chị......" Cô gái nhỏ cọ đứng lên, ngơ ngẩn nhìn cô ấy, con ngươi mê mang toát ra một tia kinh hỉ.
Giang Ngu đột nhiên dừng lại.
Ký ức quen thuộc điên cuồng dũng mãnh tràn ra, chiếm cứ đại não là một mãnh trống rỗng của cô ấy, những hình ảnh đó bị cô ấy chôn sâu, áp chế, trong một khoảnh khắc lại như có màu sắc, trở nên tươi đẹp, sinh động.
Là Nhiên Nhiên.
Cách hơn một tháng, nhìn thấy chim hoàng yến nhỏ bị vứt bỏ, cô ấy tựa như lại phạm vào một loại cảm giác gây nghiện đã chôn yên hồi lâu, tâm đột nhiên có chút run rẩy, có nhè nhẹ ngứa ngáy khó nhịn.
Gầy, tiều tụy.
"Tại sao em lại ở chỗ này?" Giang Ngu bất động thanh sắc hỏi.
Giọng nói của Trình Tô Nhiên khàn khàn: "Tới tìm chị."
"Tìm tôi làm gì?"
"Muốn gặp chị....."
Bên ngoài đang là mười hai độ, cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo lông cao cổ sắc già, trên lưng mang một cái ba lô nhỏ, tóc mái lơi lỏng bên má bị thổi rối loạn. Khuôn mặt nhỏ cùng chóp mũi bởi vì lạnh mà đỏ ửng, hai tay khẩn trương nắm chặt thành nắm tay, thân thể ở bên trong gió lạnh run rẩy.
Cô trộm liếc nhìn Giang Ngu, bộ dáng bất an lo sợ.
Giang ngu hơi hơi nhíu mày, cái gì cũng không nói, cởϊ áσ khoác lông vũ trên người mình ra khoác lên cho cô, dắt lấy tay cô đi trở về.
Cả bàn tay đều lạnh lẽo.
Đi đến xe, cô ấy kéo ra cửa ghế sau, quay đầu nói: "Lên xe."
"......"
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy một cái, ngoan ngoãn chui vào trong xe.
Giang Ngu theo sau lên xe, đóng cửa lại. Tài xế cùng trợ lí đều là người Pháp, cô ấy thuận miệng giải thích một câu đây là em gái, bảo tài xế trực tiếp lái về nhà, cũng không nói thêm gì nữa, mặt vô biểu tình nhìn về phía trước.
Xe từ từ chạy trên đường phố trống trải.
Trình Tô Nhiên cuộn tròn ở trên chỗ ngồi, cúi đầu, tóc dài buông xuống che khuất sườn mặt, an tĩnh đến giống như một con đà điểu.
Ngón tay cô giao lại với nhau, phiến môi khô khốc mím chặt, nội tâm vừa sung sướиɠ vừa thấp thỏm.
Rốt cuộc....
Tháng trước sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, đến kỳ nghỉ đông, bạn học đều lục tục trở về nhà. Trong dĩ vãng cô chưa từng trở về nhà, nhưng hiện tại lại có "Dì nhỏ" tồn tại, nếu còn giống như lúc trước khó tránh khỏi chọc người hoài nghi, vì thế cô ở trên mạng tìm một căn phòng nhỏ bình dân thuê, dọn vào ở một tháng.
Thành tích thi cuối kỳ tuột dốc, cô thậm chí còn rớt một môn, tuy rằng không phải là môn chuyên ngành, nhưng đợi đến khai giảng thi lại cũng là một chuyện đủ đau đầu, những môn khác làm bài cũng không được tốt lắm.
Cô là học bá trong mắt lão sư cùng bạn học, chỉ cần điểm thấp cũng đã đủ dẫn người ồ lên, càng đừng nói là rớt môn. Mặt ngoài tuy rằng không ai nói gì, nhưng ngầm bên trong lại có nghị luận, chủ nhiệm lớp cùng giảng viên dạy học thay phiên nhau ở trên chim cánh cụt hỏi thăm tình huống, để cô vừa tự trách vừa vô thố.
Năm nay cô không xin học bổng, rớt môn cũng không sao, chỉ là trong lòng rất khó chịu....
Tại sao cô lại biến thành như vậy?
Ngày đó đem tờ chi phiếu ném trả lại cho Điền Lâm, sau khi trở về, cô nhịn không được liền gửi tin nhắn cho Giang Ngu, lại bị chấm than màu đỏ kia đâm vào mắt đau đớn. Cô còn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, cô muốn gặp Giang Ngu.
Đến công ty, bảo an cùng lễ tân không cho tiến vào. Đến phòng làm việc, không có hẹn trước cũng không cho vào. Gọi điện thoại cho trợ lý Điền, đối phương không tiếp, lần thứ hai liền bị đưa vào danh sách đen, cuối cùng cô nhìn "Hoa trong gương, trăng trong nước" trong danh bạ, nhịn xuống niệm tưởng.
Đó là ràng buộc cuối cùng giữa cô cùng Giang Ngu.
Cô ở trên Weibo chú ý tin tức công tác của Giang Ngu, trên diễn đàn của fans có thông cáo các loại hoạt động, giữa tháng 3 Giang Ngu chủ yếu là hoạt động ở Châu Âu, bao giờ diễn ra show diễn, cụ thể ở thành phố nào, đi mấy show, đều được thông cáo rõ ràng rành mạch.
Xác định đầu tháng ba là ở Paris, cô liền đi tra thông tin thời gian cùng địa điểm diễn ra mỗi show, yên lặng ghi nhớ, một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái đi làm hộ chiếu, thị thực*, bay đến đây.
*Thị thực ( 簽證) là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép hoặc ở cấp thị thực. Sự cho phép này có thể bằng một văn bản nhưng phổ biến là bằng một con dấu xác nhận dành cho đương đơn vào trong của đương đơn. Một số quốc gia không đòi hỏi phải có thị thực khi nhập cảnh trong một số trường hợp, thường là kết quả thỏa hiệp giữa quốc gia đó với quốc gia của đương sự.
Ra khỏi sân bay, Trình Tô Nhiên nhìn không trung xám xịt, không khí hô hấp lạnh băng, hoảng hốt có một loại cảm giác đang nằm mơ, không thể tin được, bản thân thế nhưng thật sự đi đến nước ngoài.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bản thân ngàn dặm xa xôi đi tới một quốc gia khác, một thành phố khác, lại không phải là bởi vì muốn học tập trau dồi.
Đến Paris bốn ngày, cô ở bên ngoài mỗi show diễn chờ đợi, trước sau vẫn không thấy bóng dáng Giang Ngu, một lần lại một lần thất vọng, cơ hồ sắp tuyệt vọng.
Hôm nay cuối cùng cũng đợi được.
Nếu không gặp được chị ấy, cô liền trở về, canh giữ ở cửa công ty, một ngày nào đó cũng sẽ có thể nhìn thấy.
May mắn.....
Khóe môi Trình Tô Nhiên đang mím chặt cong lên, má lúm đồng tiền dạng khai nụ cười.
Đột nhiên, tay cô bị nắm lấy, nâng lên. Cô bỗng nhiên quay mặt lại, liền nhìn thấy Giang Ngu đang chăm chú nhìn mình, biểu tình nhàn nhạt, "Đưa tay cho tôi."
Cô ngạc nhiên một lát, ngoan ngoãn vươn cái tay còn lại ra.
Giang Ngu bắt lấy đôi tay cô gái nhỏ, ấn ở trong ngực, khép lại lòng bàn tay.
Cô ấy sinh đến cao gầy, tay cũng lớn, ngón tay thon dài linh hoạt, hoàn toàn đem đôi tay nhỏ lạnh lẽo bao bọc lấy, giống như một cái bếp lò nhỏ ấm áp.
Độ ấm từ đầu ngón tay du đãng đến trong lòng, Trình Tô Nhiên trộm nhìn cô ấy, đôi mắt nổi lên hơi nước.
"Không nhìn xem phong cảnh bên ngoài sao?" Giang Ngu nhận thấy tầm mắt người bên cạnh, cũng không quay đầu, vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn chăm chú về phía trước.
Trình Tô Nhiên lưu luyến mà thu hồi ánh mắt.
Tuy rằng là lần đầu tiên xuất ngoại, còn đi đến thành phố mà bản thân thích nhất, nhưng cô lại không có tâm tư nào thưởng thức phong cảnh ven đường, chỉ nhìn chằm chằm vào bọt nước thật nhỏ trên cửa sổ thủy tinh, hai mắt giống như một cái máy rà quét, chết lặng xẹt qua bóng dáng đong đưa.
Xe xuyên qua nội thành phồn hoa náo nhiệt, dần dần tiến vào giao lộ phía nam phụ cận công viên SCEAUX, ngừng ở trước cửa một tiểu viện.
"Tới rồi."
"......."
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn đi theo Giang Ngu xuống xe.
Một căn biệt thư lớn phong cách cổ xưa điển nhã ánh vào trong mi mắt, có ba tầng lầu, sơn tường trắng ấm, sân rất lớn, bể bơi lộ thiên không có nước, vườn nhỏ dùng để trồng rau cũng không có gì, trơ trọi, cho người ta cảm giác hiu quanh hoang vắng.
Đây là nhà của Giang Ngu ở Paris.
Giang Ngu cùng trợ lí nói hai câu, sau đó dắt tay Trình Tô Nhiên, lập tức đi vào trong, vào nhà, đổi giày.
"Ngồi."
Trong nhà có máy sưởi, thoải mái cực kỳ. Trình Tô Nhiên nghe lời ngồi trên sô pha, đem bản thân cuộn tròn thành một đoàn, thu người vào trong áo lông to rộng.
"Uống chút nước ấm, nghỉ ngơi một lát." Giang Ngu rót một ly nước ấm đưa qua, dựa gần ngồi xuống, tuy rằng khuôn mặt vô biểu tình, nhưng ngữ khí lại thập phần nhu hòa, như là sợ dọa đến cô gái nhỏ này.
Trình Tô Nhiên ngẩn người, con ngươi tối đen ánh lên ánh sáng, hai tay bao lấy cái ly, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị....."
Một đường này, tay được che đến ấm áp, nhưng thân mình vẫn còn điểm run, một ngụm nước ấm nuốt xuống, ấm áp, thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng.
Chim hoàng yến nhỏ thật chật vật.
Nhìn cô gái nhỏ cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống nước, rõ ràng rất khẩn trương lại dùng dư quang đánh giá cô ấy, rồi lại có bộ dáng hiếu thắng trấn định, Giang Ngu có chút bất đắc dĩ, khuôn mặt lãnh lệ thoáng chốc trở nên nhu hòa, tâm cũng mềm thêm vài phần.
"Nhiên Nhiên."
"!"
Nghe thấy nhũ danh của mình, cả người Trình Tô Nhiên căng thẳng, mở to hai mắt.
Giang Ngu duỗi tay sửa sang lại tóc mái hỗn độn của cô, "Trở về đi, đừng như vậy."
Sợi tóc bị gió thổi đến thắt lại, Giang Ngu kiên nhẫn đem chúng nó chải vuốt, động tác tinh tế lại ôn nhu. Thanh âm của cô ấy rất nhẹ, giống như vô số đêm dài thì thầm bên tai, vũ mị, dụ hoặc, nhưng lời nói ra lại làm lòng người lạnh lẽo.
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, nhìn vào trong ly nước, ngập ngừng nói: "Có phải em lại tạo thêm phiền phức cho chị rồi đúng không?"
"Không có."
Cô gái nhỏ không nói lời nào.
Rõ ràng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, ở trên máy bay đã nghĩ qua vô số lần, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy Giang Ngu liền cái gì cũng đều quên hết. Cô buông cái ly xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Giang Ngu, đầu gối lên, "Chị...."
Giang Ngu bị một tiếng chị này gọi đến lòng ngực nóng lên, thân thể giống như một cái vỏ rỗng thật lớn, được tạp âm sung sướиɠ nhét đầy.
Thời gian cũng không mang đi hết thảy, ngược lại lệnh cho cô ấy nảy sinh tưởng niệm.
Chỉ là bởi vì bận rộn mà cố tình xem nhẹ đi.
Chảy vuốt xong, Giang Ngu chậm chạp không thu tay lại, đầu ngón tay theo sợi tóc rơi xuống đầu vai cô gái nhỏ, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô, hôn cô, thở dài: "Đến đây khi nào?"
"Đầu tháng."
Hôm nay đã là ngày 5 tháng ba.
"Ở khách sạn nào?"
Trình Tô Nhiên lấy điện thoại ra, đem thông tin đặt phòng cho cô ấy xem.
Ở trung tâm thành phố, bên trong khu vực tiểu Paris, giá cả hơi cao, nhưng lại rất thuận tiện an toàn.
Giang Ngu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô ấy lo lắng cô sẽ tham rẻ mà lựa chọn những khách sạn nhỏ ở phụ cận 93 tỉnh còn lại, bên kia đều là những khu dân nghèo trứ danh ở Pháp, hoàn cảnh rất tệ, trị an kém, ban ngày ban mặt cũng có khả năng gặp nguy hiểm cao.
"Tại sao lại biết tôi ở nơi này?"
"....."
"Nói chuyện." Cô ấy cất cao âm lượng.
Trình Tô Nhiên lập tức ôm chặt cô ấy, nhỏ giọng nói: "Ở trong fan club của chị trên Weibo nhìn thấy thông cáo hoạt động, vốn dĩ muốn đến New York tìm chị, nhưng tuần lễ thời trang bên kia ngày 8 tháng trước đã bắt đầu, không kịp làm thị thực....."
Lần đầu tiên xuất ngoại, lưu trình như thế nào cũng đều không hiểu, cô ở trên mạng mất ba bốn ngày tìm hiểu, dự tính thời gian làm thủ tục, mới phát hiện bản thân đuổi kịp chỉ còn có tuần lễ thời trang ở Paris.
Khi làm ra quyết định này, đầu óc lúc đó nóng lên, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô liền cứ như vậy bay qua đây.
Giang Ngu lẳng lặng nghe, trong lòng là trăm ngàn cổ tư vị cuồn cuộn.
"Là lần đầu tiên xuất ngoại sao?"
"Ừm."
"Không sợ xảy ra chuyện gì sao? Nếu như lạc đường thì phải làm sao? Nếu như bị lừa thì phải làm sao? Gặp phải hoạt động bạo động thì phải làm sao? Em...." Ngữ khí Giang Ngu nghiêm túc, đột nhiên nghẹn lại.
- --- em cũng không biết trước tiên nên cho tôi biết sao? Để cho tôi đi đón em.
Lời này nảy lên lại nuốt xuống.
Cô ấy nhớ tới, bản thân đã xóa bỏ Wechat của Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên cũng không hề có số điện thoại của cô ấy.
Trình Tô Nhiên bị cảm xúc thình lình nổi lên của Giang Ngu dọa sợ, ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát sắc mặt cô ấy, sau một lúc lâu mới dám nói chuyện: "Em cũng không nghĩ nhiều như vậy...."
"Hơn nữa, em có tìm hiểu sơ qua, đường lộ không quen thuộc có thể xem hướng dẫn, hướng dẫn không được liền hỏi người qua đường, ngồi chuyến bay buổi sáng, chọn khách sạn trong thành phố, không tin bất luận thông tin gì ngoài phía chính phủ.... Chị, em không phải đứa con nít, những thứ đó chị không cần lo lắng."
"Lo lắng? Tôi nói lo lắng sao?"
"....."
"Em là tới tìm tôi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi bởi vì vậy cũng sẽ phải chịu trách nhiêm, tôi sẽ không-----" bị chọc trúng tâm tư, Giang Ngu có chút bực, nhưng cô ấy nhìn thấy khuôn mặt cô gái nhỏ tiều tụy, chung quy cũng không nói ra.
"Không có gì."
Cô ấy bực bội qua mặt đi.
Trình Tô Nhiên ủy khuất cúi đầu, mím chặt môi.
Đồng hồ treo trên tường tích tắt chuyển động, thời gian thong thả trôi qua, bốn phía yên tĩnh, tiếng hít thở lẫn nhau bên trong không gian phập phập phồng phồng, bất tri bất giác lại trở nên đồng bộ.
Một lát sau, Giang Ngu quay mặt qua, nhìn cô gái nhỏ bộ dạng ủy khuất, tâm lại mềm, nhất thời không nói được là tư vị gì.
"Bạn nhỏ thật giỏi a, một người cũng có thể tự mình sắp xếp tốt, tôi nên khen thưởng như thế nào mới tốt đây." Cô ấy muốn mất mặt, chỉ có thể nửa dỗ dành, nói xong liền đi qua xoa đầu cô.
Ai ngờ, Trình Tô Nhiên nghiêng đầu tránh đi, nghiêm túc nhìn cô ấy, nói: "Em không phải bạn nhỏ."
Giang Ngu ngẩn ra, "Hả?"
"Hiện tại chúng ta là bình đẳng, chị không phải kim chủ, em cũng không phải tình nhân, đừng lại gọi em là bạn nhỏ."
"Không phải em rất thích tôi gọi em là bạn nhỏ sao?"
"Đó là trước kia." Trình Tô Nhiên nghiêm túc cường điệu.
"......"
Giang Ngu trầm mặc hồi lâu, tay đang treo ở trên đỉnh đầu cô cũng chậm rãi thả xuống, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt, nhẹ giọng hỏi: "Đã đặt vé máy bay trở về chưa?"
"Đã đặt rồi." Trình Tô Nhiên gật gật đầu, mặt dán lên lòng bàn tay ấm áp kia cọ cọ, "Buổi chiều ngày kia."
"Tôi đổi vé lại cho em, đêm nay liền đi."
"?"
Thanh âm bên tai tựa như vụn băng, lả tả rơi xuống. Cô gái nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vọng tiến vào đôi mắt tựa hồ sâu không thấy đáy kia, tâm bỗng chốc bị đông cứng.
Giang Ngu nói xong liền lấy điện thoại ra, kiểm tra chuyến bay đêm nay, nhưng 3 ngày gần nhất đã không còn vé, chỉ còn chuyến trung chuyển.
Một mình Nhiên Nhiên, ngây ngốc, trời xa đất lạ, hành trình càng phức tạp càng dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu trên phân đoạn nào xảy ra vấn đề gì, cô ấy có mười cái lòng cũng không đủ hối hận.
"Em không đi." Trình Tô Nhiên lắc đầu.
Giang Ngu ngước mắt, thấy cô gái nhỏ quật cường nhìn mình, bỗng dưng lại cảm thấy vừa đau đầu vừa không đành lòng, nhất thời cũng nghĩ không ra được biện pháp gì.
Nếu có Điền Lâm ở đây thì tốt rồi....
"Trình Tô Nhiên."
"Ai?"
"Em là một cô gái thông minh, hẳn là không cần tôi nói cũng có thể hiểu được."
"Em biết."
Vành mắt Trình Tô Nhiên phiếm hồng, lời nói ấp ủ đã lâu đảo quanh miệng, do dự lại do dự, mới lấy hết can đảm nói: "Chị, nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào tốt với em như chị vậy, em cho rằng bản thân sẽ thấy đủ, nhưng em lại khống chế không được bản thân mình, càng ngày càng tham lam, vốn dĩ chỉ là nghĩ ngốc tại bên người chị, làm sủng vật cũng tốt, nhưng những thứ này ý nghĩa em ở trước mặt chị phải che giấu cảm xúc, ở trước mặt chị biểu diễn.... Em làm không được."
"Fans có thể nói yêu chị, người qua đường xa lạ cũng có thể nói thích chị, chỉ có em là không thể. Bất luận kẻ nào ở trước mắt chị đều là người, chỉ có em là không phải."
"Cho nên, em muốn thoát khỏi mối quan hệ không bình đẳng này, muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh chị."
"Nhưng mà em cũng biết, em không phải là người xuất sắc gì, vô luận là ở phương diện nào đều không bắt kịp chị, không xứng với chị...." Cô nói nói rồi lại nghẹn ngào.
Giang Ngu nhíu mày, nhanh chóng quay mặt đi, ngữ tốc cực nhanh đánh gãy: "Nhiên Nhiên, đừng nói nữa, có được không? Buổi tối em muốn ăn cái gì? Tôi mang em đi dạo trong thành phố Paris, em cùng người Pháp trò chuyện, cảm thụ một chút tiếng Pháp hoàn chỉnh nơi này, đối với chuyên ngành mà em đang học rất có lợi, sau đó, ngày mai chúng ta....."
Cô ấy thở dốc có điểm cấp, ngón tay gắt gao khảm chặt sô pha, khớp xương trở nên trắng bệch.
Trong đầu ầm ầm vang lên.
Lời cô gái nhỏ nói, một câu lại một câu, tựa như vô số mũi tên đâm vào trái tim mềm mại của cô ấy, cô ấy khó khăn hít thở, lại không cam tâm bỏ xuống cái tôi của mình, đôi mắt trầm tĩnh cũng xuất hiện một đạo vết nứt.
"Chị, có phải em rất tiện hay không?" Trình Tô Nhiên tự giễu cười cười.
"Không được nói như vậy!"
Giang Ngu quát khẽ, quay đầu, ánh mắt âm lãnh trừng cô, bỗng ý thức được phản ứng của bản thân quá độ, vội thu liễm cảm xúc.
Cô ấy ôm lấy eo Trình Tô Nhiên, đem người cuốn vào trong lòng ngực, ôn nhu an ủi: "Tuổi của em vẫn còn nhỏ, còn chưa có nhìn kỹ thế giới bên ngoài, cho nên mới chỉ cảm thấy ở trước mắt là tốt nhất, chờ em lớn lên một chút nữa, bước vào xã hội, gặp đủ mọi loại người, trải qua muôn hình muôn vẻ sự vật, khi đó em sẽ phát hiện thứ nào mới thích hợp nhất với mình."
Cô ấy nhắm mắt lại, hít sâu.
Chim hoàng yến nhỏ sở dĩ động tậm, bất quá chỉ là do tác động mạnh mẽ của tâm lý mà thôi, đây là ỷ lại, không phải yêu.
Cô ấy không thể lợi dụng phân ỷ lại này đem người giam cầm ở bên cạnh mình.
Giang Ngu nói ở trong lòng.
- ------
Editor:
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cấm Động Tâm
- Chương 73: Đây là ỷ lại, không phải yêu