Chương 49: Kể chuyện xưa

Hai người đối diện nhau, không biết là ai tiến gần trước, hơi thở nóng rực phả lên trên mặt Trình Tô Nhiên, lông mi của cô run lên, bên trong ánh mắt đen nhánh toát lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại chuyển sang phức tạp.

"À," cô gật gật đầu, rũ mắt xuống, "Không quan hệ, chị vui vẻ liền tốt."

Giang Ngu không hề chớp mắt mà nhìn cô: "Thật vậy sao?"

"...."

Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra được cái gì, bởi vì toàn bộ đều là lời trái lương tâm, trước kia đã nói qua rất nhiều lần, cô cũng không còn sức lực lại chống đỡ bản thân nói thêm một lần nữa.

Thật vậy sao?

Đương nhiên không phải.

Chẳng qua là cô không có tư cách cự tuyệt cùng tự tin. Nhưng cô vẫn là rất vui vẻ, chị ấy chủ động hướng cô xin lỗi, tuy rằng, đối với kim chủ mà nói, đây hoàn toàn là điều không cần phải làm.

Chị ấy có phải đã bắt đầu để ý đến cô rồi hay không?

Thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, nội tâm GIang Ngu âm thầm thở dài, càng thêm hối hận, lại hôn hôn lên trán của cô, "Bạn nhỏ, tôi thích em như vậy, sao có để đem em đưa cho người khác chứ?"

"Ừm...." Trình Tô Nhiên thấp thấp ứng thanh, cái mũi có chút chua xót.

Kỳ thật, cô càng muốn nói rằng, bản thân cô cũng là một con người, không thể dùng khái niệm "đưa" hay "không đưa" để cân nhắc tới, càng không có quyền nói "tha" hay "không tha", nhưng chung quy cô cũng chỉ là một con chim hoàng yến chị ấy nuôi, nói những thứ đó, cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy châm chọc.

Thời gian còn hơn một tháng nữa.

Cô âm thầm đếm ngược, quý trọng trước mắt còn không kịp. Cô mới là người luyến tiếc người kia.

"Ngoan-----" Giang Ngu ôn nhu dỗ dành.

Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, trong phúc chốc nuốt xuống cảm xúc bản thân, một mặt lộ ra vẻ lo lắng, một mặt nói sang chuyện khác: "Chị, bị người khác biết được... thật sự không quan trọng sao?"

"Cái gì?"

"Quan hệ của chúng ta."

Cô ở trong phòng nghỉ bị Bùi Sơ Đồng nhìn thấy.

Giang Ngu phản ứng lại, cười cười, nói: "Đồng Đồng là bạn tốt của tôi, không có việc gì."

"Đồng Đồng?"

"Bùi Sơ Đồng."

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ.

Đồng Đồng? Nói cách khác "Đồng Đồng" trong miệng chị ấy không phải là một cái tiểu tình nhân khác, mà là bằng hữu? Vị bằng hữu này còn là nữ chính bộ phim điện ảnh cô từng xem qua! Haizz, hiểu lầm thật lớn.

Càng nghĩ càng quẫn bách, khuôn mắt nhỏ xấu hổ một trận xanh một trận trắng.

Giang Ngu vươn ngón trỏ điểm trên chóp mũi cô, trêu chọc nói: "Có phải lúc xem phim điện ảnh chỉ nhớ kỹ nhân vật, mà không nhớ kỹ tên diễn viên có đúng không a?"

"Ò."

"Ha ha ha....."

Bạn nhỏ thật đáng yêu.

Hiếm thấy Giang Ngu thoải mái cười to như thế, Trình Tô Nhiên sợ đến ngây người, nhìn không dời mắt, tươi cười kia phảng phất như ánh nắng ấm áp chiếu trong mùa đông tươi đẹp, chiếu vào trong lòng cô, hòa tan màn sương mỏng manh còn lưu lại.

Đột nhiên, cô nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Chị, nhũ danh của chị gọi là Khả Khả sao?"

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

"Ngoại hiệu bằng hữu đặt cho, sao vậy?" Sắc mặt Giang Ngu không quá tự nhiên.

"Thật dễ thương nga."

"....."

"Khả Khả? Giang Khả Khả? Đại Khả Khả? A, em thích nhất là tiệm trà sữa Khả Khả, lần sau nếu muốn uống có thể gọi là 'trà sữa chị gái' đi." Trình Tô Nhiên lẽ lưỡi trêu chọc, cũng không biết lấy đâu ra lá gán lớn như vậy tùy ý trêu ghẹo cô ấy, đôi mắt cười cong thành hai mảnh trăng rằm.

Giang Ngu khẽ nhíu mày, thấp giọng khụ một tiếng: "Không cho cười."

"Ha ha ha ha ha ha-------"

Thanh âm cười còn lớn hơn nữa.

"......"

Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng khi nhìn bạn nhỏ cười đến vui vẻ như thế, Giang Ngu cũng không đành lòng đánh gãy, cứ như vậy lặng lẽ đối diện với cô, cầm lòng không được khóe môi cũng cong lên.

Cặp mắt kia thanh triệt lại sáng trong, giống như một cái gì đó vô cùng thuần túy.

"Chị....." Trình Tô Nhiên cười đủ rồi, đôi tay ôm lấy cổ Giang Ngu, ở bên môi cô ấy hôn một cái, "Em có thể gọi chị là Khả Khả không?"

Giang Ngu xụ mặt: "Không được."

"À."

Cô gái nhỏ mất mát mà rũ mắt xuống.

Khuôn mặt nhỏ non mềm trắng trẻo lộ chút hồng hào, giống như thạch trái cây, Giang Ngu nâng mặt cô lên hôn một cái, "Tôi thích nghe em gọi chị hơn."

Trình Tô Nhiên ngước mắt, ngượng ngùng cười: "Được rồi, chị-----"

"Bạn nhỏ hôm nay biểu hiện rất tuyệt."

"A?"

Giang Ngu kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói: "Thời điểm mở họp, tôi ngồi nghiêng ở phía sau em."

Trình Tô Nhiên mỉm cười, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhiệt ý nóng bỏng đến tận mang tai, ấp úng nói: "Kia.....vậy chị thấy em, tại sao....không gọi em nha?"

Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên cô làm phiên dịch cho khách nước ngoài, nhưng lại là lần đầu tham gia trường hợp lớn như thế, toàn bộ quá trình đều rất khẩn trương, tổng cảm thấy trạng thái bản thân không tốt, vốn đang cảm thấy may mắn vì không có người nào nhận thức cô, hoàn thành nhiệm vụ cầm lấy tiền lương liền có thể nói tạm biệt, hiện tại lại-----

Giống như cô cho rằng không có người nào nhìn thấy mặt xấu của bản thân, lại đột nhiên có người nói cho cô biết cái gì cũng đều thấy.

Còn là người mình thích.

Cô khẩn trương, cô quẫn bách, khẳng định là đều đã bị thấy hết đi.

A.....

Thật mất mặt.

"Bởi vì em đang ở đó công tác, tôi mới không nghĩ sẽ đến quấy rầy em." Giang Ngu nhìn thấu tâm tư cô gái nhỏ, dường như trấn an sờ sờ tóc cô.

"Thời điểm trước kia khi còn ở Paris tôi cùng Morgane có tiếp xúc với nhau vài lần, cô ấy nổi tiếng là có tính tình cổ quái, mà em có thể bảo đảm cho cô ấy cùng người khác giao tiếp thuận lợi, chống được tính tình của cô ấy, có thể làm cô ấy vừa lòng, tận tâm tẫn trách hoàn thành công việc bản thân, ở trong mắt tôi chính là một người rất ghê gớm."

Trình Tô Nhiên được khen đến có chút ngượng ngùng, tim đập nhạnh bởi vì khẩn trương cũng dần dần chậm lại, giọng nói nhẹ tế: "Kỳ thật.... Em còn rất thích tính cách của cô ấy, chính là cho em một loại cảm giác 'je m'en fous', tiếp xúc nhiều với những người như vậy có thể mở mang được tầm mắt."

"Một loại cảm giác gì?" Giang Ngu nghe không hiểu cô nói câu nói kia.

"je m'en fous a, tiếng Anh có nghĩa 'who cares', tiếng thông tục nghĩa là 'cô yêu thích ai, lão nương không quan tâm', loại tính cách này thật sự rất ngầu."

"Em thích?"

"Đúng vậy."

Giang Ngu thu lại ý cười, quay mặt đi, đôi mắt tựa như hồ sâu dường như ảm đạm không rõ.

"Chị......"

"Ừm?"

Cô ấy quay mặt lại, khóe môi ngậm đạm cười, "Đêm nay chúng ta liền ăn ở bên ngoài, được không?"

Trình Tô Nhiên cho rằng bản thân lại nói sai lời, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Giang Ngu cầm lấy điện thoại, gửi một cái tin nhắn qua cho Điền Lâm, không bao lâu, cả hai trợ lý cùng tài xế đều lên xe. Ai cũng không nói chuyện, Trình Tô Nhiên yên lặng ngồi ở một bên, nhìn chăm chú vào cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

An tĩnh, ngoan ngoãn.

Giang Ngu nhìn nửa sườn mặt cô gái nhỏ, tổng cảm thấy phân an tĩnh cùng ngoan ngoãn này bất đồng với ngày thường, trong lòng nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì, có điểm phiền muộn.

Mày cho rằng bạn nhỏ đang giận lẫy, em ấy lại cười vui vẻ đến như vậy, mày cho rằng bạn nhỏ rất vui vẻ, nhưng tươi cười trong mắt em ấy chỉ nổi ở mặt ngoài. Không khỏi làm người nhớ tới ngày hôm nay, một khắc kia khi cửa của phòng nghỉ gõ vang, ánh mắt em ấy kinh hoảng thất thố, vội vàng rút tay về.

Trực giác cảm thấy tựa hồ như có cái gì đó đã thay đổi.

Là cô ấy đa tâm sao?

Trong đầu Giang Ngu loạn thành một đoàn, điện thoại đột nhiên rung lên.

Đồng Đồng: [ Đã dỗ dành tình nhân tốt chưa? ]

"...."

Giang Ngu nghiêng mặt qua, ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô gái nhỏ ngồi không nhúc nhích tựa như một tượng điêu khắc, trong mắt hiện lên cười khổ, chậm rãi đánh chữ trả lời: [ Đương sự hiện tại phi thường hối hận. ]

Đồng Đồng: [ ha ha ha ha ha ]

Đồng Đồng: [ Thân ái, tôi sẽ khắc ghi trả giá hy sinh ngày hôm nay của cậu. Được rồi, tôi cùng đầu gỗ đi xem phim đây. ]

Giang Ngu: [.......]

.......

Địa điểm bữa tối là do Trình Tô Nhiên chọn.

Cô phát hiện bản thân bị Giang Ngu mang đến một nơi xa hoa mà bình thường tuyệt đối sẽ không đặt chân đến, những nhà hàng phụ cận vô luận là cái gì đều vô cùng tiện nghi, đánh vỡ ý tưởng không muốn tốn nhiều tiền của cô, vì thế chọn tới chọn lui, liền chọn một nhà hàng có hoàn cảnh tương đối tốt.

Chỗ ngồi sát ở cửa sổ, có một cái giá cắm nến hình tròn lớn, trên mặt bàn pha lê được đặc ngọn nến màu lam xinh đẹp, lãng mạn lại giàu tình thú.

Bầu không khi giống như hai người đang hẹn hò.

"Chị, chị chỉ ăn bao nhiêu đó sao?" Trình Tô Nhiên từ trong tay Giang Ngu tiếp nhận thực đơn, nhìn lướt qua, bên trong danh sách món ăn đã chọn chỉ có hai món.

Tôm bóc vỏ hấp cùng salad ngô, mặt sau còn ghi chú không dùng sốt salad.

Giang Ngu nhàn nhạt gật đầu: "Ừm, bữa tối ăn có chút ít."

Cô ấy cởi ra áo khoác ngoài đặt sang một bên, cổ áo bên trong hơi thấp, lộ ra hai đoạn xương quai xanh bình thẳng gợi cảm, ánh đèn nhu hòa một phen rắc lên, giống như liễm diễm vũng nước.

Cánh tay mảnh khảnh, mang một chiếc đồng hồ của nữ màu bạc, mười ngón tay thẳng đuột, vừa dài vừa trắng, cốt nhục rõ ràng.

Đã gầy thành như vậy rồi.

Trình Tô Nhiên nhịn không được hỏi: "Chị, chị nặng bao nhiêu a?"

"Một trăm cân."

"Chỉ một trăm cân?"

"Sao vậy?" Giang Ngu hướng cô cười.

Trình Tô Nhiên bá một cái liền đỏ mặt, thanh âm rất nhỏ nói: "Em đã 96 cân, chỉ mới 1 mét 65, chị...."

Trên trang thông tin có viết chị ấy thân cao 1 mét 79, tuy rằng cô cũng chưa từng ước lượng qua thử, nhưng nhiều ngày tiếp xúc như vậy cũng chính mắt nhìn thấy, thân cao này quả thật xứng với thể trọng một trăm cân, gầy thành bộ dáng trước mắt, sợ là một trận gió cũng có thể thổi bay.

"Chị 1 mét 8, đã rất gầy rất gầy, không cần thiết phải khống chế khẩu phần ăn nghiệm khắc như vậy nha, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không quan hệ, sẽ không lập tức mập lên." Cô có chút đau lòng.

Giang Ngu tựa hồ nhớ tới cái gì đó, biểu tình có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới nói: "Có thể không chế bản thân là chuyện tốt."

"Chị có chuyện xưa."

"Cái gì?"

"Mau nói cho em biết đi." Trình Tô Nhiên bắt đầu ở khu vực chứa lôi nhảy Disco.

Lá gan của cô phì!

Giang Ngu lại một chút cũng không giận, chỉ là cười lắc đầu, "Liền không nói cho em biết."

"....."

Trình Tô Nhiên khẽ hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem thực đơn.

Gọi món cho bản thân xong, đang muốn đặt thực đơn xuống, lỡ đãng thoáng nhìn thấy bánh bao nhỏ, tròng mắt của cô chuyển động, trong đầu bỗng nhiên nổi lên ý niệm nào đó, lặng lẽ gọi thêm một phần.

Hì hì.

Không bao lâu, món ăn đã lục tục được mang lên.

Nhìn bánh bao nhỏ được đặt ở trước mặt mình, Giang Ngu có chút sửng sốt, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một cổ xúc động.

Một cái l*иg gỗ hấp đầy nhiệt khí, một đám bánh bao nhỏ trong suốt nằm ở bên trong, nhân bên trong đầy đặn cơ hồ muốn nứt vỡ vỏ bánh, trên mặt được chan thêm nước canh, chất dầu bóng bẩy, hương khí phác vào mũi.

"Chị, không phải chị thích nhất bánh bao nhỏ sao? Em cố ý gọi cho chị, cái đầu tiền cho chị ăn."

Giang Ngu: "......"

Mùi hương mê người chui vào trong mũi, Giang Ngu nhăn lại mi, yết hầu không tự giác có chút động đậy, gian nan quay mặt đi, "Không ăn."

"Vì cái gì a?"

"Nhiều dầu."

"A, vậy thật đáng tiếc." Trình Tô Nhiên ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, chiếc đũa kẹp bánh bao nhỏ ở trước mặt cô ấy xoay chuyển, mới thu hồi lại, đưa đến bên miệng mình.

Cô chậm rãi cắn một ngụm.

"Ôi, nóng, ăn quá ngon, bên trong tràn đầy nước canh, vừa mềm vừa thơm, đây là bánh bao nhỏ ngon nhất mà em từng ăn qua."

Nói xong mυ"ŧ sạch sẽ nước canh, kẹp lộ nhân thịt lưu lại nửa cái, lại duỗi đến trước mặt Giang Ngu, "Chị, chị xem cái thịt này, tinh oánh dịch thấu, chị lại xem lớp vỏ bánh này, mỏng mà dai, chị ngửi ngửi thử cái hương vị này....

"Tự em ăn, không cần đưa tôi xem." Giang Ngu siết chặt nĩa.

Trình Tô Nhiên liều mạng nhịn cười, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Chính là muốn chia sẻ thứ tốt a."

"......"

"Chị, thật sự không ăn sao? Chị ngửi nhiều một chút a, đều đã vỡ cả lớp vỏ ngoài mời gọi chị, mạnh mẽ nhẫn nại du͙© vọиɠ đối với thân thể không tốt, nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt...." Nói nói lại cảm giác không quá thích hợp.

"Trình Tô Nhiên."

"Đến."

Giang Ngu kéo mặt xuống, đang muốn phát tác, lại thấy cô gái nhỏ ủy khuất nóng lòng nhìn mình, đôi mắt thủy nhuận chớp rồi lại chớp, nhất thời vừa bực bội vừa buồn cười, vươn ngón trỏ chọc xuống trán cô.

"Bạn nhỏ, chính là cố ý sao?"

"Nào có."

"Ngoan ngoãn tự mình ăn."

"Chị...." Trình Tô Nhiên đưa đũa về, thu lại thần sắc vui đùa, nghiêm túc lại chờ đợi mà nhìn cô ấy, "Chỉ ăn một cái cũng không đươc sao? Dầu chủ yếu ở canh, em đem canh đổ ra thì tốt rồi."

"Em lại không nghe lời." Giang Ngu xụ mặt hù dọa cô.

Trình Tô Nhiên không nói một lời mà cúi đầu.

Không khí thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Ngọn nến màu lam trên mặt bàn sâu kín thiêu đốt, nhiễm sáng pha lê trong suốt, chiếu vào gương mặt non mềm của cô gái nhỏ, như là mạ lên một tầng vầng sáng màu lam nhạt, điềm tĩnh lại nhu mỹ.

Giang Ngu nhìn cô chăm chú, ánh mắt thật sâu, sau một lúc lâu mới thong thả nói: "Cũng không phải khống chế, là thói quen."

"Thời điểm hai năm trước khi còn ở Paris, có một lần trước khi lên sàn diễn, người hướng dẫn trình diễn đột nhiên vô duyên vô cớ kiếm chuyện ở trước mặt rất nhiều người mắng tôi là đầu heo phì, tất cả mọi người nhìn hắn, sau đó nhìn tôi.... Sau đó nữa có một khoảng thời gian tôi gầy đến 90 cân, quả thực có thể dùng từ da bọc xương để hình dung, hơn nửa năm không có kỳ sinh lý, tình trạng thân thể rất kém. Lại sau nữa chậm rãi điều trị khôi phục, luôn ổn định trong 100 đến 105 cân...."

Trình Tô Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, lửa giận cũng từ đó khơi lên: "Hắn dựa vào cái gì mắng chị?Mặc kệ béo hay không, đều không thể ở trước mặt người khác vũ nhục người ta!"

"Bởi vì tôi là người da vàng."

"......."

"Nói chính xác hơn, là người châu Á, người Trung Quốc. Bất quá, nguyên nhân bên trong này là sau này tôi mới biết được." Ngữ khí Giang Ngu bình tĩnh, phảng phất chỉ như đang cùng người khác nói lại chuyện xưa.

Trình Tô Nhiên tức khắc tiết khí, ngực mạc danh mà trừu đau lên.

À.

Kì thị chủng tộc.

Lớn đến như vậy rồi, cô chưa từng đi ra nước ngoài, chỉ thông qua sách vỡ cũng những trang thông tin hiểu biết về những chuyện này, tổng cảm thấy những chuyện này cách bản thân rất xa, nhưng nó lại chân chân thật thật phát sinh ở trên người mình thích. Trừ bỏ phẫn nộ cùng đau lòng, cô cái gì cũng không làm được, không thể giúp, thậm chí ngay cả trấn án cũng quá trễ, thật cảm thấy vô lực.

Còn trẻ như vậy đã ra ngoài lang bạt, một người ở bên ngoài bơ vơ không nơi nương tựa, sinh hoạt khẳng định rất gian nan.

Cũng giống như bản thân cô vậy.

Tuổi tác giống nhau, sinh hoạt cũng giống nhau.

"Chị....."

"Ừm?"

"Cha mẹ chị đâu? Bọn họ không ở cạnh chị sao?" Trình Tô Nhiên thật cẩn thân hỏi, sửng sốt qua đi, mới ý thức được bản thân đã dẫm vào khu lôi thì đã quá muộn, "Thực xin lỗi, em không phải muốn hỏi thăm....."

"Tôi biết, tiểu đồ ngốc."

Không có lửa giận như trong dự đoán, Giang Ngu chỉ là vân đạm phong khinh mà cười, ánh mắt sủng nịch nhìn cô, lại cũng không trả lời, trực tiếp dời đi đề tài: "Giới thời trang thoạt nhìn ngăn nắp lương lệ, kỳ thật so với cống ngầm còn bẩn hơn, ngoài miệng đều là chủ nghĩa, trong lòng lại toàn là sinh ý."

"Nhưng tôi vĩnh viễn nhiệt tình yêu thích sự nghiệp của tôi."

Cô ấy tuy rằng đang cười, nhưng lại giống như mang lên một cái mặt nạ, quang ảnh nhu hòa bao phủ lấy khuôn mặt cô ấy, nhưng chỉ chiếu sáng mặt ngoài, sau nụ cười xinh đẹp kia, giống như một cái sân khấu kịch hoa lệ long trọng.

Trình Tô Nhiên vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.

Vui vẻ là bởi vì, chị ấy thế nhưng lại chủ động cùng cô nói về quá khứ bản thân, tuy rằng chỉ là một góc băng sơn. Mà khổ sở là bởi vì, biết được càng nhiều, cô càng nhìn không thấu cô ấy, càng minh bạch khoảng cách giữa cả hai lớn đến mức nào.....

.......

Lúc trở lại khách sạn trời cũng đã khuya.

Đêm dài ngọn đèn sáng tỏa, Giang Ngu một chân trần đạp lên trên thảm, một cái chân khác uốn gối quỳ ở mép giường, Trình Tô Nhiên ngồi xổm bên cạnh cô, tiểu tâm ôn nhu mà xé xuống băng cá nhân, để lộ ra miệng vết thương ửng đỏ.

Tay trái của cô cầm một lọ thuốc khử trùng Povidone, tay phải véo lấy tâm bông vói vào trong chấm chấm, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương, chờ đến khi làm xong, lại phủ lên một miếng băng cá nhân mới.

"Chị, xong rồi."

"Ngủ đi."

Giang Ngu duỗi thẳng chân, hai chân dẫm lên thảm, xoay người, nhìn cô gái nhỏ đem dược phẩm thu thập thật tốt, đưa lưng về phía mình, lặng lẽ đi qua lại gần.....

Một đôi tay tinh tế hữu lực câu lấy eo cô.

Trình Tô Nhiên đang muốn xoay người, còn không kịp phản ứng, cả người đã bị một cỗ lực đạo cường thế túm ngã xuống, đột nhiên không kịp phòng bị ngã vào đệm chăn mềm mại.

"Ưm----"

Môi ấm áp nặng nề hôn lên, ngang ngược mà cuốn đi không khí thuộc về cô.

"Chị ưʍ.... Không phải chị muốn ngủ....sao?"

"Tôi ăn không no."

"?"

Giang Ngu khẽ cười một tiếng, ấp không chờ nổi mà cởi ra dây áo ngủ của cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Ăn không được bánh bao nhỏ, tôi có thể ăn bạn nhỏ."

- ------

Editor:

*Thả tim*