Chương 118: Đi cả đời

Trình Tô Nhiên bị Giang Ngu chọc cười, đỏ mặt nói: "Sinh bệnh rồi mà còn hoa ngôn xảo ngữ."

Ánh mắt Giang Ngu ôn nhu: "Là nghiêm túc."

18 tuổi gặp được lại bỏ lỡ, 32 tuổi gặp được lại một lần nữa bỏ lỡ, hiện tại vận mệnh chiếu cố cô ấy để cho hai người lại ở bên cạnh đối phương, lần này vô luận như thế nào cũng sẽ không lại lần nữa bỏ lỡ.

"Em biết....." Trình Tô Nhiên chớp chớp mắt, "Chị cũng là phúc khí của em."

Cửa phòng đột nhiên thong thả bị đẩy ra.

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Bùi Sơ Đồng xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, phía sau Nguyễn Mộ đồng dạng cũng là túi lớn túi nhỏ, vừa nhìn thấy Giang Ngu liền nhíu mày, buông đồ trong tay xuống bước nhanh đến, "Khả Khả....."

"Cậu sao rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi một tiếng?"

Nguyễn Mộ ở phía sau nàng yên lặng đem túi lớn túi nhỏ chỉnh lý lại thật tốt.

"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ thôi," Giang Ngu cười nhạt nói, lôi kéo góc chăn chừa ra vị trí cạnh mép giường, ý bảo nàng ngồi xuống, "Dưỡng mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi, cũng không muốn để cậu lo lắng quá nhiều."

"Phàm là phải nằm viện thì vết thương đều không tính là nhẹ."

"Ừm, cậu nói không tính thì chính là không tính."

"Tê-----"

Bùi Sơ Đồng cười nhạo, ngồi xuống, ánh mắt xoay chuyển, Trình Tô Nhiên cũng đúng lúc chào hỏi: "Chị Đồng Đồng."

"Nhiên Nhiên cũng vất vả rồi, ngày đêm đều bồi ở cạnh giường bệnh rất mệt, có muốn thuê y tá không? Tôi cũng có quen biết được vài người đáng tin cậy để lựa chọn...."

"Em không yên tâm." Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, lo lắng liếc mắt nhìn Giang Ngu một cái.

Giang Ngu cũng nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Bùi Sơ Đồng ho nhẹ một tiếng, nhấp miệng cười, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện, ý bảo Nguyễn Mộ thay nàng lấy điện thoại tới, "Đúng rồi, Khả Khả, tôi cho cậu xem một chuyện rất buồn cười."

"Chuyện gì?" Ánh mắt đưa tình của hai người vọng lại đây.

Trên màn hình điện thoại là Weibo của Bạch Lộ.

Là mấy bài đăng Weibo không có người bình luận, không có lượt thích, cũng không nhìn thấy nút chia sẻ: [ còn có người nào không biết Giang Ngu là đồng tính luyến ái không? ]

[ Giang Ngu chuyên môn bao dưỡng những em gái trẻ tuổi! Thích chơi mấy trò biếи ŧɦái! Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn! ]

Thời gian đăng lên là một ngày trước ngày Giang Ngu bị đâm.

Trình Tô Nhiên thở hốc vì kinh ngạc, trái tim cũng sắp ngừng đập, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện không thích hợp, mấy bài Weibo này tựa như chỉ được thiết lập để một mình bản thân có thể thấy được, không có bất luận người nào tương tác.

Giang Ngu cũng phát hiện, "Weibo của cô ta bị hạn chế sao?"

"Là bị chặn lại," Bùi Sơ Đồng câu môi cười, "Chỉ định chỉ có nhân viên bên trong mới có thể thấy."

"??"

"Bắt đầu từ lúc cô ta phản bội cậu, tôi liền nhìn chằm chằm vào cô ta, lấy trình độ điên cuồng của cô ta tới nói thì sớm muộn gì những việc chấn động như thế này cũng sẽ rơi xuống, quả nhiên không khác với sở liệu của tôi.... Trừ bỏ Weibo ra, những trang mạng xã hội khác cũng giống như vậy, vô luận người khác có tin hay không, nếu như một khi đã có lời đồn đãi thì chung quy vẫn là không tốt lắm."

Giang Ngu chăm chú nhìn văn tự, sau một lúc lâu thì cười lạnh một tiếng, rồi sau đó vỗ vỗ tay Bùi Sơ Đồng, tự đáy lòng nói: "Đồng Đồng, cảm ơn cậu, phương diện này nếu như không có cậu có lẽ tôi đã sớm bị bao phủ bên trong nước bọt rồi."

"Với tôi mà cậu còn nói cảm ơn cái gì." Bùi Sơ Đồng oán trách nói, thu hồi điện thoại.

Nàng nhìn nhìn Trình Tô Nhiên, lại nhìn về phía Giang Ngu, hiểu ý cười, "Hai người các cậu nhất định phải thật tốt. Trong khoảng thời gian này cứ chuyên tâm tĩnh dưỡng, cho dù có phát sinh chuyện lớn đến như thế nào cũng đều đã có tôi rồi, không cần lo lắng."

Giang Ngu nắm chặt tay Trình Tô Nhiên.

Hai người nhìn nhau cười.

.......

Ở bệnh viện vượt qua hơn nửa tháng, miệng vết thương trên bụng của Giang Ngu cũng được cắt chỉ, rốt cuộc có thể về nhà tĩnh dưỡng. Lúc này đã là lập hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao.

Trình Tô Nhiên tạm dừng mọi an bài công tác cá nhân lại, mỗi ngày chỉ có ba bốn giờ chiều là đến công ty, thời gian còn lại toàn bộ đều ở nhà bồi Giang Ngu, nghiên cứu biến đổi đa dạng thực đơn, vì cô ấy làm cơm điều dưỡng.

Dì giúp việc đã lâu rồi cũng chưa vào bếp làm cơm, "lưu lạc" đến làm việc quét tước vệ sinh trong nhà.

Toàn bộ mùa hè, từ lúc Bạch Lộ bị bắt cho đến bắt đầu phục hình, từ ve kêu minh vang cho đến kim quế phiêu hương, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Trình Tô Nhiên, miệng vết thương của Giang Ngu đã khôi phục rất khá, người cũng béo lên tận mười cân.

Miệng vết thương lưu lại vết sẹo màu hồng nhạt.

Cô ấy rốt cuộc mặc không được áo croptop nữa.

Sáng sớm ngày nọ, Giang Ngu đứng ở trên cân thể trọng, nhìn con số đột phá 57kg, lẩm bẩm tự nói: "Cần phải giảm béo....."

"Không được giảm."

Một đôi cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy cô ấy.

Toàn bộ cơ thể của Trình Tô Nhiên dán lên, mặt dựa gần lỗ tai cô ấy cọ cọ, mí mắt gục xuống, "Em thật vất vả mới có thể nuôi chị béo lên một chút, buổi tối ôm ngủ mềm mụp vô cùng thoải mái."

Mới tỉnh ngủ, thanh âm nhu nhu, trầm thấp lười biếng.

"Nhiên Nhiên....." Giang Ngu cả kinh, nghiêng đầu chạm chạm mặt cô, bắt lấy hai tay bên hông.

"Giảm hai kg cũng được, tỷ lệ mỡ của tôi không cao, nếu như khôi phục tập thể hình thì vẫn giống như trước đây."

Trình Tô Nhiên không nói lời nào.

Cô biết Giang Ngu đang nghĩ cái gì, thân cao gần 1 mét 8, khung xương to rộng, hơi béo một chút liền sẽ trông có vẻ lưng hùm vai gấu, đối với Giang Ngu đã lăn lộn trong giới thời trang hai mươi năm mà nói, chuyện này là vô pháp tiếp thu.

"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu vỗ nhẹ nhẹ tay cô, "Đứng ngủ rồi sao?"

Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói: "Chỉ có thể hai kg."

"Được."

"Nhiều hơn một kg, nằm một lần."

"....."

Giang Ngu nắm chặt cánh tay bên hông, cổ họng mạc danh có chút khô khốc.

Hai ngày nay cô ấy đã nằm ba lần.

"Nhiên Nhiên, làm người không thể quá tham lam."

"Em biết a, cho nên em mới nói là một lần mà không phải là hai lần. Bất quá.... nếu như chị muốn gấp đôi thì em cũng không ngại vất vả." Trình Tô Nhiên giống như một con rắn nước vòng đến trước mặt cô ấy, đôi tay nâng lên, ôm lấy cổ cô ấy.

Giang Ngu rũ mắt, bất động thanh sắc mà nhìn người trong lòng ngực, đột nhiên bế cô lên, xoay người một cái, ấn cô ngồi ở trên bàn sách bên cạnh.

Trình Tô Nhiên chỉ cảm thấy hai chân thoáng cách mặt đất, kinh hô: "Ô....."

"Vừa rồi em mới nói cái gì?" Giang Ngu tiến đến bên tai cô hỏi.

Đôi môi mềm ấm cọ qua tai, hô hấp rót vào, Trình Tô Nhiên nhịn không được run rẩy, trong cổ họng tràn ra tiếng ô ô, "Em chưa nói cái gì cả."

"Phải không?"

"Ừm ừm."

Giang Ngu hơi hơi ngửa ra sau, ánh mắt xem kỹ quét toàn thân cô, mang theo nụ cười không có ý tốt.

Trình Tô Nhiên bị nhìn đến cả người nổi da gà, thầm nghĩ đêm nay nhất định sẽ rất khổ sở, ai ngờ Giang Ngu lại buông cô ra, xoay người đi về phía phòng tắm.

"?"

"Giang Khả Khả?"

Trước bồn rửa mặt truyền đến tiếng nước, tiếp theo là tiếng ong ong của bàn chải điện.

Trình Tô Nhiên đi theo vào.

Giang Ngu đang nghiêm túc đánh răng rửa mặt, sau đó lấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da mới ra, giống như tiến hành một nghi thức thần thánh nào đó, trịnh trọng lại ưu nhã mà lấy mấy chai lọ vại bình bắt đầu "trình tự làm việc".

"Thoa nhiều như vậy, thật là phiền toái." Trình Tô Nhiên ở bên quấy rối, vươn ngón trỏ chọc chọc mặt cô ấy, ngoài miệng còn không quên chế nhạo.

Giang Ngu cũng không chút nào chịu quấy nhiễu, đứng trước gương nghiêm túc nói: "Người đến tuổi trung niên phải bảo dưỡng thật tốt, vốn dĩ tuổi tác đã so với người nào đó lớn hơn nhiều như vậy, vạn nhất hiện già bị ghét bỏ thì sao...." Cô ấy cật lực nhịn cười.

Trình Tô Nhiên lại tưởng là thật, ý cười trong mắt cũng dần dần rút đi, biểu tình trở nên nghiêm túc. Bỗng nhiên cô tiến đến trước mặt Giang Ngu, ngăn trở gương, "Chị...."

"Hửm?"

"Em chưa từng chê chị già, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có, chị đừng nghĩ như vậy có được không?"

Giang Ngu ngẩn người, còn muốn lừa cô, chỉ vào đuôi mắt của mình làm như có thật nói: "Em xem, nếp nhăn dài đến như vậy rồi."

"Nhìn không thấy nhìn không thấy------" Trình Tô Nhiên lắc đầu như trống bỏi.

Cô nâng mặt Giang Ngu hôn một cái, "Chờ chị hơn 90 tuổi thì em cũng đã 80 tuổi rồi, đều đã là lão thái bà tóc trắng xóa cả, ai cũng không thể so với ai già hơn, ghét bỏ nhau?"

Cô muốn bồi cô ấy đi đến thai bối chi năm.

Đi cả đời.

"Ha ha ha, nói giỡn với em thôi." Giang Ngu không đành lòng tiếp tục đùa cô, "Trình nãi nãi hôm nay có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Trình Tô Nhiên: "....."

Một trận tiếng chuông điện thoại truyền đến từ phòng ngủ.

"Tôi đi nghe điện thoại." Giang Ngu buông tay ra, xoay người chạy trốn.

Là điện thoại của trợ lí.

Trợ lý nói, quầy lễ tân nhận được một cuộc điện thoại lạ, người gọi đến là một nam nhân tự xưng là em trai của Giang Ngu, nói là mẹ ruột của Giang Ngu đã qua đời, muốn cô ấy trở về tham gia tang lễ. Lễ tân coi như là người bệnh tâm thần chỉ trả lời có lệ cho qua, sau đó đem chuyện này báo cáo lên trên.

Giang Ngu mặt vô biểu tình mà nghe xong, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Không cần để ý đến hắn."

Nói xong liền cúp điện thoai.

Trở lại phòng tắm, Trình Tô Nhiên đang ở đó đánh răng, mắt lé liếc nhìn cô ấy, khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý.

Sinh khí.

"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu ôm lấy cô.

Trình Tô Nhiên giãy giụa, duỗi tay đẩy người ra, "Ưm ưm ưm ưm ( đừng đυ.ng vào em)......"

Phốc.

"Xem ra đêm nay không cần làm nữa." Giang Ngu nhướng mày, thức thời tránh ra.

Trình Tô Nhiên nhanh chóng kéo cô ấy trở về.

Giang Ngu cười nhẹ hai tiếng, thuận thế vòng ra phía sau, đem cả người Trình Tô Nhiên hợp vào trong lòng ngực, lẳng lặng nhìn bộ dáng cô đang đánh răng ở trong gương.

Là hương vị của gia đình mà cô ấy đã ảo tưởng vô số lần.

Mỗi ngày mở mắt tỉnh lại, ái nhân ở tại bên người, các cô sẽ nói với nhau câu chào buổi sáng, sẽ ở trên giường nháo trong chốc lát mới đứng dậy, thời điểm đánh răng rửa mặt cũng sẽ ôm lấy đối phương, sau đó cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau ra cửa hoặc nhàn hạ nghỉ ở nhà, cùng nhau làm thật nhiều thật nhiều những chuyện hai người có thể làm....

Trình Tô Nhiên cũng không hề giãy giụa, mềm như bông dựa vào cô ấy, thoải mái đến nheo mắt lại.

......

Buổi sáng hôm nay không ra cửa.

Giang Ngu chuẩn bị quét tước nhà kho trong nhà một chút. Cô ấy tự mình sáng tạo dùng góc Tây Bắc của căn nhà làm một cái nhà kho, bên trong còn có một số lượng lớn những đồ vật lung tung rối loạn, đa số đều là quà tặng từ người khác, thích thì giữ lại, không thích sẽ tặng người.

Nhà kho một năm chỉ quét dọn hai lần, vật phẩm bên trong mỗi năm sẽ được lau sạch một lần, mỗi lần cô ấy đều tự mình làm.

Hiện tại lại đến thời điểm dọn dẹp.

Trình Tô Nhiên sợ cô ấy mệt, một người sẽ lo liệu không hết nhiều việc như vậy, cho nên liền chủ động hỗ trợ.

Hai người mặc tạp dề mang mũ choàng, tay trái cầm chổi, tay phải xách giẻ lau, một bên quét dọn, một bên lau bụi.

"Nhiên Nhiên, có thích món nào không? Cứ tùy tiện chọn lấy."

"A?"

"Hiện tại chúng nó cũng là của em." Giang Ngu nhoẻn miệng cười, nói xong xoay người, chuẩn bị cúi người bưng chậu nước đầy.

Trình Tô Nhiên bước một bước dài đến, "Để em, chị cẩn thận eo của mình."

Cô nhanh chóng bưng chậu nước lên vững vàng đi ra ngoài.

"....." Tay Giang Ngu vòng ra sau lưng, đè đè lại eo của mình.

Eo của cô ấy không tốt sao?

Mơ hồ cảm giác được lời này còn có hàm nghĩa khác, lại tựa như chỉ là cô ấy nghĩ nhiều, cô ấy lắc lắc đầu với bản thân, ngồi xổm xuống, động thủ mở thùng giấy ra, đem những đồ vật bên trong ra.

Có mấy món đồ đã đặt ở đây lâu rồi, bị phủ một tầng bụi thật dày, ngay cả bản thân Giang Ngu cũng không nhớ rõ là cái gì.

Thí dụ như cái hộp hình chữ nhật được đóng gói tinh mỹ trước mặt này.

Nháy mắt kia khi mở ra, biểu tình của cô ấy cứng lại.

Là một đôi giày cao gót dưới đế được sơn một bóng hồng quang sáng ----- là quà sinh nhật mà Kỳ Ngôn tặng cô năm 26 tuổi.

Cô ấy thế nhưng vẫn còn giữ lại?

Giang Ngu nhìn đôi giày xuất thần.

Một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, Trình Tô Nhiên đã bưng chậu nước đầy trở lại, đặt ở bên người cô ấy. Giang Ngu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân đem đôi giày nhét trở lại trong hộp, đứng dậy liền muốn đem nó ném vào đống vật phẩm bỏ đi của lần dọn dẹp này.

Nhưng mà đã muộn rồi.

"Đôi giày này thật đẹp!" Trình Tô Nhiên giữ chặt cô ấy.

"Chị có mang chưa? Còn mới như vậy đã muốn ném rồi sao?"

Vừa nói vừa lấy chiếc hộp chỉ che đậy được một nửa, duỗi tay lấy đôi giày ra, ánh mắt đảo qua, phát hiện phía dưới còn có một tấm card, cô nhặt lên nhìn nhìn.

[ bảo bối sinh nhật vui vẻ. ]

- ------ Ngôn

"....."

Ngôn?

Kỳ Ngôn?

Chị ấy gọi chị là "Bảo bối" a.....

Ánh mắt Trình Tô Nhiên đọng lại, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Bảo bối".

Giang Ngu cũng theo tầm mắt của cô nhìn xuống.

"Cái này....." Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà ngẩng đầu lên, rõ ràng trong lòng đã xác nhận nhưng vẫn muốn hỏi, "Là của Kỳ Ngôn sao?"

Sắc mặt Giang Ngu có chút khó coi.

Cô ấy hoàn toàn không nhớ còn có một tấm card như vậy tồn tại, cũng không nhớ rõ tại sao đôi giày này lại ở đây cho đến hiện tại.... Cật lực hồi ức, đại khái thời điểm mỗi lần dọn dẹp, cảm thấy nó thật sự rất đẹp, ném đi cũng tiếc, mang vào lại cách ứng, cho nên vẫn luôn đặt ở trong nhà kho.

Lớp sơn màu đen, cao quý thần bí, đế giày đỏ đậm, gợi cảm trương dương.

"Ừm...."

Giang Ngu cứng đờ gật đầu, từ trong tay cô tiếp nhận đôi giày cùng tấm card, đem chúng thả lại trong hộp, "Trước kia cảm thấy khá đẹp, cho nên vẫn luôn đặt ở trong nhà kho, thời gian cũng rất lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.... Dù sao cũng không mang, cho nên liền ném đi."

"À, được." Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt xuống, không nói cái gì nữa.

Cô xoay người ngồi xổm xuống giặc giẻ lau.

- ------

Editor:

(•ө•)♡