Chương 10: Có giá trị mới có thể được người yêu thích

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, lại thoáng chốc tách đi một tia ngọt ngào trong lòng, giống như ly rươu đêm qua vậy, vị ngọt tan hết sau đó lại phát giác ra nhàn nhạt vị của sáp.

Ôn nhu là có điều kiện, sủng nịch cũng là có điều kiện, hết thảy mọi thứ cô sa vào đều có điều kiện. Cô bất quả chỉ là một con chim hoàng yến, là một món đồ chơi.

Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, nhận lấy ba vạn tệ này, suy tư một lát, về quá khứ là một cái đáng yêu nhưng không cố tình bán manh làm nũng. Cũng giống như tâm tình cô hiện tại, bình thản tiếp thu, không kháng cự, không nịnh nọt.

Tiền là bàn ủi, có khả năng bằng phẳng hết mọi thứ.

Đợi một lát, kim chủ không có trả lời, Trình Tô Nhiên buông điện thoại, vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy những dấu vết lạnh lẽo phân bố linh tinh trên cơ thể, không khỏi nhíu mày.

Cái này phải làm sao bây giờ?

Nhìn kỹ lại, trên mặt không có vết hôn, phần lớn phân bố ở vị trí phía dưới. Chỉ cần không mặc cổ áo quá rộng thì có thể được che khuất toàn bộ.

Nhớ tới ngọn nguồn mọi việc, Trình Tô Nhiên lại nhịn không được đỏ mặt.

Nghe nói sẽ rất đau, nhưng tối hôm qua cô chỉ cảm nhận được vui sướиɠ, loại tư vị cảm giác tận tình dâng cao rồi ngã xuống, hưởng qua một lần liền có chút khó quên. Trừ bỏ tay chân ra, tâm tình cũng hoàn toàn thả lỏng, cô nhớ rõ bản thân trong mênh mông không gian tối tăm chìm nổi, giống như chết đuối.

A.

Cô che mặt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không thể tưởng tượng nữa.

Thu thập rửa mặt xong, Trình Tô Nhiên thay đổi một bộ váy liền thân ngắn tay, tầm mắt phóng tới trên tủ đầu giường là món quà mà tối qua Giang Ngu đưa, túi giấy màu bạc lẳng lặng đứng ở đó, suýt nữa thì quên mất.

Bên trong đúng thật là mỹ phẩm dưỡng da, nguyên bộ này giá trị không dưới hai vạn.

Nó tựa như trái cấm trong vườn địa đàng, dụ dỗ cô đến đυ.ng vào, đến nếm thử, một khi đã nếm qua, du͙© vọиɠ nơi đáy lòng liền bị phóng đại, khó trở về được như trước. Cô không xác định chính mình có thể khống chế du͙© vọиɠ được hay không, nên tình nguyện từ lúc ban đầu liền không chạm vào.

Con người luôn thích những đồ vật tốt, mà thói quen này lại là thứ thực đáng sợ.

Trình Tô Nhiên nghĩ nghĩ, đồ vật quý như vậy tặng người khác thì thật tiếc, trả lại cho cửa hàng lại có chút khó khăn, vẫn luôn có khả năng sẽ bị đưa lại, biện pháp tốt nhất là qua tay bán đi----- dù sao kim chủ cũng sẽ không quan tâm cô có dùng tới hay không.

Nghĩ xong cô lập tức hành động, đem đồ vật đặt ở trên thảm nơi cửa sổ có ánh sáng tốt nhất, dùng điện thoại chụp lại mười mấy bức ảnh, sau đó mở ra trang web chuyên bán hàng second-hand, biên tập quảng cáo, lại đăng tin trên tường giao dịch của bản thân mà đã hai năm qua chưa từng dùng tới.

Bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.

Là cô cô.

Sắc mặt Trình Tô Nhiên khẽ biến, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, ngón tay treo trên màn hình chậm chạp không nhúc nhích, đợi trong chốc lát, cuộc gọi tự động kết thúc.

Không chờ cô thở phào nhẹ nhõm, vài giây qua đi lại có cuộc điện thoại thứ hai gọi đến.

Cô không muốn nghe cũng phải nghe.

"Alo? Cô cô....." Cô tận lực khiến thanh âm bảo trì vững vàng.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của một người phụ nữ trung niên: "Khai giảng chưa? Chị cô cuối tuần này muốn qua bên đó tìm việc.... Cô tốt xấu gì cũng đã ngốc ở đó hai năm, giúp đỡ nó chút, xem xem mà chiếu cố nhiều vô, biết không?"

Trình Tô Nhiên ngẩn ra.

Chị họ muốn tới.

"Người câm à? Sao không nói chuyện?"

"Con...." Trình Tô Nhiên trong lòng không tình nguyện, "Con còn phải đi học, còn phải chuẩn bị cho kì thi, không có nhiều thời gian như vậy."

"Có thể mất của cô bao nhiêu thời gian, vậy mà lại ích kỉ, tôi còn không hiểu cô sao, hận tôi tới chết đi?"

"Con không có...."

"Được rồi cứ như vậy đi, đến lúc đó chị cô sẽ gọi điện thoại cho cô."

"....."

Trình Tô Nhiên mím môi, đang muốn cúp điện thoại lại nghe thấy thanh âm đề cao của nữ nhân: "Chờ chút------"

"Còn có việc gì sao?"

"Cô.... Học bổng đã phát chưa?" Cô cô trầm mặc một lát rồi hỏi.

Trình Tô Nhiên yết hầu căng thẳng, cơ hồ lập tức kiên định trả lời: "Không có."

"Thật sự không có?"

"Vừa mới khai giảng, con còn chưa có xin....." Cô nói một nửa liền ngừng lại, đột nhiên ý thức được trả lời như vậy không được, muốn sửa miệng lại nhưng đã chậm, quả nhiên cô cô tiếp lời cô nói.

"Vậy cô mau xin đi a, bằng không, ách, bằng không cô lấy gì mà ăn."

Bên tai là lời nói cứng ngắc nhưng lại uyển chuyển.

Tâm tình treo trên cao của Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng được hạ xuống, rơi xuống trên nền bông mềm, có loại rầu rĩ nói không rõ tư vị.

Nhưng là cô hiểu được, cô đều hiểu được, đó là một số tiền, trừ bỏ dùng để ăn cơm còn phải gửi về nhà. Người trưởng thành làm việc sẽ không nói trắng ra, cho đối phương cảm giác không bị ép buộc đến cực hạn, như vậy mới có thể cho lẫn nhau chút thể diện.

Cô có giá trị cần thiết, người khác mới có thể thích cô.

"Nhiên Nhiên?"

"Học kỳ này con không xin được," Trình Tô Nhiên hạ xuống tâm tình nói một câu nói dối, ngữ khí yếu ớt đáng thương, "Thành tích không đủ. Cho nên chỉ có thể đến cuối tuần làm chút việc vặt, nhà ăn trường học có bán cơm ăn, hai món thức ăn chay chỉ mất năm đồng, miễn cưỡng cũng đủ."

"Vì cái gì thành tích lại không đủ? Học hành lại không cố gắng làm lãng phí thời gian, chạy đến nơi xa như vậy....." Cảm xúc cô cô đột nhiên kích động, mắng hai câu, theo sau là những câu nói khó nghe, lải nhải nói cái gì bà ngoại bệnh tình chuyển biến xấu, phải mượn tiền khắp nơi.

Trình Tô Nhiên không ngừng nói với bản thân "Đừng mềm lòng", môi mím đến trắng bệch.

Điện thoại bị cúp.

Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, ráng chiều đem những đám mây nhuộm màu cam hồng.

Giang Ngu ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, một sợi ráng màu xuyên qua khe hở màn che tiến vào, dừng ở trên khuôn mặt đường cong lãnh ngạnh của cô ấy, gống như ánh sáng của đom đóm, luân phiên xẹt qua, mang vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đi mất.

Buổi sáng hôm nay phỏng vấn rất thuận lợi, buổi chiều có chút công việc quay chụp, lăn lộn đến khiến cô ấy có chút mệt.

Nhưng chỉ có công việc lu bù lên, mới sẽ không có cảm giác trống rỗng.

Hơn mười phút sau, đã tới công ty, Giang Ngu từ cửa hông đi vào, lên tầng, đi qua chỗ ngoặc, trước mắt xuất hiện cô gái trẻ có thân hình cao gầy đang chờ trước cửa văn phòng cô ấy.

"Chị Ngu-----" Cô gái trẻ thấy cô ấy liền nở một cười tươi, tiến đến đón. "Chị cuối cùng cũng trở lại."

Một cổ mùi hương nước hoa nồng nặc tiến theo đập vào mũi.

Bạch Lộ, người mẫu của công ty.

Giang Ngu nhìn nàng một cái, nhịn xuống nhàn nhạt không vui trong lòng, đưa vào vân tay mở cửa văn phòng, lập tức đi vào. Cô ấy tùy tay ném túi xách để lên bàn, lại không ngồi xuống mà đứng phía trước cửa sổ---- ở trên xe ngồi đã đủ lâu.

"Em cùng khách hàng cãi nhau chuyện là như thế nào?" Cô ấy vào thẳng đề tài chính.

Bạch Lộ đi theo phía sau cô ấy, không tự giác đi đến phía trước một bước, cùng cô ấy sóng vai mà đứng, nghe vậy xoay người, bĩu môi nói: "Ai bảo bọn họ trả có ít tiền lại yêu cầu nhiều như vậy."

Nàng là người mẫu đầu tiên tiến vào công ty, là cô gái được ông trời ưu ái, rất có thiên phú, không đến ba tháng đã ở trong số đông đảo những người mẫu Trung trổ hết tài năng. Hợp tác với rất nhiều nhãn hàng, nhà thiết kế thời trang, nhϊếp ảnh gia cũng phải đối với nàng càng ưu ái, nhưng nàng lại là người thích làm ầm ĩ.

Hai ngày trước, Bạch Lộ cùng với một nhãn hàng trang sức nhỏ hợp tác, tham gia một show thời trang cỡ trung, không biết vì nguyên nhân gì lại ở trong hậu đài cùng khách hàng cãi nhau mấy câu, sau khi trở về vẫn luôn ở tại chung cư, không muốn lại tiếp tục các công tác khác, người đại diện vô cùng lo lắng.

Chiều nay nàng gọi điện thoại cho Điền Lâm nói muốn gặp Giang Ngu.

Trong những người mẫu của công ty, nàng cùng Giang Ngu là thân quen nhất.

Trước mắt cũng chỉ có Giang Ngu trị được nàng.

"Ồ, yêu cầu nhiều như thế nào?" Giang Ngu nhìn thẳng nàng.

Bạch Lộ thân hình cao 1 mét 77, so với Giang Ngu thấp hơn hai centimet, nhưng khi đứng chung một chỗ lại cho người khác cảm giác hai người đều cao ngang nhau. Diện mạo cùng phong cách của nàng đều có chút giống Giang Ngu, chỉ là khuôn mặt còn non nớt, khí chất càng nhu mị, người trong công ty thường gọi là "Tiểu hồ ly".

"Một nhãn hàng nhỏ, em lại không phải là người mẫu chính, còn muốn em thử nhiều bộ quần áo như vậy....." Nàng thấp giọng oán giận, tầm mắt như có như không đảo qua môi Giang Ngu.

Giang Ngu nói: "Em hiện tại không có tư cách chọn lựa khách hàng."

"Thật ra em còn giữ lại rất nhiều ảnh chụp, ngoài ra còn cầm trong tay hai giải thưởng, ở trong vòng như thế nào cũng tính là có chút danh tiếng đi, tiếp một nhãn hàng nhỏ bé chính là lãng phí thời gian, tiền còn thiếu."

"Chị Ngu, chị không phải là xem trọng em nhất sao? Từ giờ trở đi em phải quý trọng thanh danh của mình." Bạch Lộ nói xong nhấp môi cười.

Giang Ngu ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Lông chim còn chưa mọc đủ, đã nói quý trọng?"

"Cái này chứng minh em có tâm tiến tới." Bạch Lộ không để bụng mà rũ mi mắt, "Tương lai em còn muốn đến Paris, sau đó khi khắp mọi nơi, chị Ngu, chị chính là tấm gương của em."

Cặp mắt hồ ly hoa đào của nàng tràn ngập dã tâm.

Trên công việc, Giang Ngu rất thích người như Bạch Lộ, tích cực, có năng lực, biết chủ động tranh thủ. Cô ấy có ý nghĩ sẽ bồi dưỡng người như nàng, cho nên có thể xem nhẹ một chút bệnh vặt của nàng.

"Trước cứ vậy đi." Giang Ngu vỗ vỗ bả vai nàng, không có ở trên vấn đề này tiếp tục dây dưa mà ngược lại hỏi: "Không phải nói là có việc sao?"

"Đúng vậy....."

Bạch Lộ thuận thế nắm lại cánh tay kia, hơi nghiêng người, dán đi qua, "Em muốn đổi người đại diện."

Mùi hương nước hoa nồng đậm chui vào xoang mũi, có chút sặc người, Giang Ngu nhịn không được nhíu mày, không nói chuyện. Bạch Lộ cho rằng cô ấy không đồng ý, buông lỏng cánh tay, từ mặt bên toàn bộ ôm lấy cô ấy, "Cầu chị, chị Ngu, chị là tốt nhất."

Ánh mắt ngưng lại trên phiến môi no đủ của cô ấy, kia màu sắc son đỏ thẫm chu sa rất thích hợp với cô ấy.

Nghĩ muốn hôn một cái.

"Tôi sẽ suy nghĩ lại. Hai ngày này cứ làm việc như bình thường, nếu không thì không cần bàn nữa." Giang Ngu bị huân đến không thoải mái, cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai chính mình, kéo ra chút khoảng cách.

Bạch Lộ thức thời không tiến đến gần, cười nói: "Được, em sẽ, vậy trước cảm ơn chị Ngu."

"Em đi đây."

Theo sau, cửa mở rồi lại đóng.

Người đã rời đi được một lát, trong văn phòng như cũ vẫn tràn ngập cổ mùi vị nồng đậm của nước hoa, càng ngửi càng cảm thấy gay mũi, làm cho người khác khứu giác không còn nhạy bén nữa. Giang Ngu không thể không mở ra cửa sổ thông khí.

Cô ấy không thích mùi hương quá nồng.

Nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi không khí mới mẻ, cô ấy nhớ tới mùi hương sữa bò ngọt thanh trên người bạn nhỏ.

.....

Một sợi ráng màu cuối cùng biến mất nơi cuối chân trời, màn đêm buông xuống, đèn đường lần lượt sáng lên ánh sáng lạnh lẽo.

Một chiếc xe hơi màu đen lướt qua những ngọn đèn thành thị, tiến về phía trước gần bãi đỗ xe của khách sạn hoa lệ Vân Cẩm, tốc độ dần dần thả chậm lại. Giang Ngu ngồi ở hàng ghế phía sau sát cửa sổ mà nhìn, mắt thấy khách sạn gần ngay trước mắt, nghĩ đến chim hoàng yến nhỏ mỹ vị ngon miệng đang chờ cô ấy, không khỏi sinh ra cảm giác kí©h thí©ɧ.

Đêm qua chưa đã thèm, không đã ghiền.

*Ed: Xin lỗi nhưng mà chị còn muốn rãi thêm bao nhiêu dấu nữa mới tính là đã thèm =))

Xe rẽ vào, Giang Ngu đang muốn kéo màn che lên, lỡ đãng thoáng nhìn thấy một đạo hình bóng quen thuộc.....

Bạn nhỏ?

Cô gái nhỏ từ cửa lớn khách sạn đi ra, trong tay xách theo hai ba cái túi giấy màu bạc, ngẩng đầu nhìn nhìn, chạy chậm đến hòn non bộ phía sau vườn hoa, cùng một nữ nhận tóc xoăn dài nói nói mấy câu, đem túi giấy giao cho đối phương.

"Dừng xe." Giang Ngu nói với tài xế.

Xe lập tức dừng lại.

Nữ nhân có mái tóc xoăn dài đem đồ trong túi giấy mở ra xem kỹ.

Như là đang kiểm tra.

Theo sau, nàng cầm lấy điện thoại ấn vài cái, đối với điện thoại Trình Tô Nhiên làm động tác quét mã, từ một phương hướng khác rời đi.

Bạn nhỏ xoay người đi vào cửa lớn khách sạn.

Giang Ngu nhìn bóng dáng cô biến mất, ánh mắt trầm xuống.

- -------------------------

Editor:

Mình cũng không quá thích mùi nước hoa, nếu là nhẹ hương thì vẫn ổn đi =))