Đợi Lăng Tịch rửa mặt xong, Bạch Tiểu Hàn cũng bị Trọng Thần kêu dậy, cũng ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt.
Từ phòng tắm ra, Bạch Tiểu Hàn quần áo trên người mặc rất chỉnh tề, thậm chí
tóc cũng đã chải tốt lắm. Nam nhân có chút kinh ngạc, khi nhìn đến Trọng Thần, nam nhân đã hiểu rõ. Xem ra, là Trọng Thần ở một bên giúp, bằng không lấy tốc độ Bạch Tiểu Hàn không có khả năng nhanh như vậy, tốt như vậy.
"Trọng Thần, thật sự là đã làm phiền ngươi."
"Không phiền toái. Chính là thuận tiện mà thôi."
Không biết vì cái gì, hắn thích nhìn nụ cười trên mặt nam nhân, nam nhân mỗi động tác đều có thể thu hút hắn. Hắn rất hưởng thụ cùng nam nhân một chỗ, đồng thời, hắn cũng có chút đau lòng cho nam nhân. Hắn rất muốn cùng nam nhân đi chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, nhưng là hắn biết rõ, nam nhân sẽ không đáp ứng, cho nên hắn chỉ có thể làm một ít việc trợ giúp bọn họ.
Hắn làm mỗi một việc, đều là tự nguyện, cũng không muốn nghe đến nam nhân nói cảm tạ. Chỉ là nam nhân đối hắn vẫn đều là khách sáo, làm cho hắn cảm thấy được nam nhân đối hắn có khoản cách, hắn rất không muốn. Bất quá cũng may nam nhân cũng không có cự tuyệt hắn tới chơi, thậm chí còn có thể chủ động nhờ hỗ trợ trông Bạch Tiểu Hàn, nghĩ đến nam nhân là cần hắn, đáy lòng của hắn vui sướиɠ.
"Trọng thúc, thơm quá."
Âm thanh của Bạch Tiểu Hàn đem Trọng Thần
kéo tỉnh lại. Trọng Thần ho nhẹ một tiếng
"Thừa dịp bây giờ nóng, các người mau nếm thử tay nghề của ta."
"Quá ngon"
Bạch Tiểu Hàn vui vẻ gắp cái hoành thánh để vào trong miệng, một bên húp nước súp có chút hàm hồ nói:
"Ngon... Ăn thật ngon."
Hoành thánh này da mỏng lại dai, thịt rất tươi lại nhiều nước, rất ngon. Nam nhân nhìn một chén tràn đầy
hoành thánh, cũng không có vội vã ăn, mà là nghiêng đầu hỏi
Trọng Thần,
"Ngươi ăn
chưa? Cùng nhau ăn chút đi, có rất nhiều."
"Không cần, ta đã ăn rồi."
Nhìn nam nhân chủ động mời hắn cùng nhau ăn, Trọng Thần cười khoát tay. Hắn nấu hoành thánh xong ăn một chén liền vội vàng lại đây, bây giờ còn rất ăn no.
"Ừm."
Nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn ôm lấy bát hoành thánh ăn ngon lành, mà Trọng Thần thì ở một bên ngồi xuống nhìn bọn họ ăn, chẳng qua nhìn nhìn, tầm mắt của hắn liền chuyển dời đến
trên người
nam nhân. Cùng nam nhân đối diện, đáy lòng của hắn có chút không hiểu có chút bối rối bối, cũng may nam nhân cũng không nói gì thêm, nhìn hắn vài lần sau liền tiếp tục ăn.
"Trọng Thần... Ngươi hôm nay buổi tối... Có rảnh không?"
"Có, cần ta giúp trông Tiểu Hàn sao?"
"Vâng. Thật sự là ngại quá lại phiền toái ngươi."
"Không phiền toái, có thể đến giúp anh là tốt rồi."
Trọng Thần giọng rất ôn hòa, bởi vì cảm giác được nam nhân cần mình, mắt của hắn trở nên thản nhiên nhu tình, chính là hắn không có phát hiện.
"Vậy. Thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên đi mở quán."
"Không có gì đáng ngại, ta đưa Tiểu Hàn đi đón xe lại đi mở quán. Anh...
muốn đến một lát không?"
"Ta..."
Nam nhân vừa định nói ‘ được’, cửa lại truyền đến tiếng
gõ cửa, nam nhân đành phải cười xin lỗi với Trọng Thần, sau đó đứng lên đi tới mở cửa phòng.
"Phi Phi?"
Nhìn thấy Lạc Phi, nam nhân có điểm kinh ngạc. Không phải có việc rất bận sao? Như thế nào sáng sớm tới đây?!
"Dạ."
Lạc Phi nhìn trong phòng có hai người, có chút tiếc nuối giơ túi lên
"Từ công ty trở về đi ngang qua quán trước kia người thường mang ta đi ăn vặt, nhìn thấy còn sớm, ta mua cho người nếm thử. Bất quá xem ra người ăn rồi, ta đã tới chậm."
"Không muộn, ta vừa lúc chưa ăn no."
Kỳ thật đã ăn được no căn, nhưng lại sợ phụ thành ý Lạc Phi, nam nhân tự nhiên tiếp nhận túi,
"Đi vào ngồi đi."
"Dạ."
"Lăng Tịch, vị này chính là?"
Trọng Thần ngẩng đầu đánh giá Lạc Phi vừa ngồi vào bên cạnh, mi mắt có chút rung động. Hắn cũng nhìn ra được Lạc Phi ăn mặc cùng cử chỉ không giống người bình thường. Xem tình hình, nam nhân cùng người này giống như rất thân thuộc, bọn họ là cái dạng quan hệ gì?
"Ta là bằng hữu."
Lạc Phi trả lời trước, khi nhìn đến nam nhân có chút khó xử
"Ồ."
Chính là bằng hữu sao? Trọng Thần chậm rãi gật gật đầu, sau đó nhìn về phía nam nhân,
"Lăng Tịch, anh đã có bằng hữu đến, ta liền không quấy rầy các người, lần sau lại tán gẫu. Tiểu Hàn, ăn no
không? Chú đưa con đi đón xe."
Mặc dù có điểm tiếc nuối, nhưng xem tình hình, nam nhân cũng không có biện pháp cùng đi, miễn làm cho nam nhân ngượng ngùng, không bằng hắn trước tiên mở miệng.
"Á, được."
Bạch Tiểu Hàn buông chén, gật đầu. Trải qua mấy ngày ở chung Tiểu Hàn không ghét Trọng Thần, thậm chí thích hắn. Dù sao, Trọng Thần là người đầu tiên tốt với hắn trừ mẹ hắn và nam nhân.
"Tiểu Hàn, nhớ rõ nghe lời Trọng thúc "
Nam nhân dặn dò Bạch Tiểu Hàn một tiếng, lại hướng Trọng Thần biểu đạt
lòng biết ơn,
"Trọng Thần, lại làm phiền ngươi."
"Không có việc gì, ta đây trước đưa Tiểu Hàn đi đón xe."
Thẳng đến Trọng Thần đi rồi, Lạc Phi mới lần thứ hai đã mở miệng,
"Ba, hắn là ai? Người cùng hắn nhìn giống như rất quen thân."
Lạc Phi không có nghe Lăng Tịch nhắc tới có bằng hữu nào. Mà đột nhiên xuất hiện người cùng nam nhân rất thân thiết, làm cho hắn thấy có nguy cơ. Người kia nhìn về phía nam nhân với đôi mắt nhu tình làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái. Người kia rất bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với hắn, nhưng liền sợ bọn họ ở chung lâu sẽ có cảm tình, đến lúc đó liền phiền toái.
"Lúc trước cùng làm tại siêu thị rồi quen biết thành bằng hữu."
Nam nhân đơn giản giải thích cùng Lạc Phi về Trọng Thần, sau đó trêu ghẹo nói:
"Như thế nào? Sợ ta gặp được người xấu? Yên tâm đi, người này tốt lắm, giúp ta không ít."
"Vậy là tốt rồi."
Thấy Lăng Tịch trả lời cũng không có gì ái muội, Lạc Phi tâm tạm buông lỏng,
"Ba, người tại siêu thị làm việc? Không cần con..."
"Không cần, ta hiện tại đã đổi công tác, so sánh tại siêu thị thoải mái hơn, tiền lương cũng nhiều
hơn"
Không nghĩ phiền đến Lạc Phi, nam nhân mau từ chối Lạc Phi cũng chuyển hướng
đề tài,
"Đúng rồi, con nói công ty cho nghỉ, sao đi làm sớm như vậy? Bề bộn nhiều việc sao?"
"Đúng vậy"
Kỳ thật, cậu tại công ty bận rộn một đêm, để rút ra chút thời gian đến chơi cùng nam nhân. Sợ nam nhân sẽ lo lắng, Lạc Phi cũng không có nói cả đêm không ngủ.
"Ba, con nghĩ cùng người đi ra ngoài một chút."
"Vâng, được."
Không có chần chờ, nam nhân đáp ứng yêu cầu của Lạc Phi.