"Tiểu Hàn, rời giường, nên đi làm. Con hôm nay không phải còn có hội nghị quan trọng sao?"
Lăng Tịch đẩy cửa phòng ra, đi đến bên giường vỗ nhẹ Bạch Tiểu Hàn nhắc nhở lịch trình hắn hôm nay.
"Ô... Không đi..."
Bạch Tiểu Hàn chui lại vào chăn, mơ hồ trả lời một tiếng.
"Không được! Rời giường! Đi làm!"
Nam nhân tiến lên xốc chăn lên, cầm lấy tay hắn muốn đưa hắn từ trên giường kéo dậy. Ai ngờ, đυ.ng tay Bạch Tiểu Hàn, nam nhân cảm giác được tay hắn rất nóng.
Nam nhân sờ sờ cánh tay Bạch Tiểu Hàn, lại lo lắng sờ về phía trán Bạch Tiểu Hàn.
Thật quá nóng.
Nam nhân vừa định rút tay, Bạch Tiểu Hàn liền đưa tay giữ bàn tay trên trán mình, muốn lưu lại xúc cảm mát lạnh.
"A... Thoải mái."
"Tiểu Hàn, con cảm thấy ở đâu không thoải mái?"
Nam nhân dùng tay còn lại dò xét cơ thể Bạch Tiểu Hàn, lại sờ trán của mình, lo lắng dò hỏi.
Bạch Tiểu Hàn làu bàu vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng gọi nam nhân một tiếng,
"Ba?"
"Vâng. Tiểu Hàn, con nằm đây, ta đi lấy nhiệt kế tới đo nhiệt độ cơ thể con."
Bạch Tiểu Hàn chớp mắt, nhu thuận đáp
"Dạ".
Ngày hôm qua Bạch Tiểu Hàn vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài, trở về toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt tươi cười.
Nhìn Bạch Tiểu Hàn ướt sũng, sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ cảm mạo, nam nhân hối hắn đi tắm, thay đổi quần áo, cũng đưa cho hắn một bát canh nóng. Ai biết... Bạch Tiểu Hàn vẫn bị cảm.
Nam nhân một bên lo lắng nhìn Bạch Tiểu Hàn, lại nhìn đồng hồ báo thức đặt ở bên giường. Nam nhân lấy nhiệt kế trong nách Bạch Tiểu Hàn ra xem -- ba mươi chín độ rữa, quả nhiên là phát sốt, hơn nữa còn là sốt cao.
"Tiểu Hàn, con sốt cao, chúng ta đi bệnh viện được không?"
"Không đi, đau..."
Hắn chán ghét uống thuốc, càng sợ tiêm thuốc, hắn một chút cũng không muốn đi bệnh viện.
"Không đau, ta sẽ nói y tá nhẹ tay một chút, sẽ không đau. Ngoan, con hiện tại phát sốt, vẫn là đi bệnh viện tiêm hoặc là truyền dịch,
như vậy sẽ nhanh khỏi một chút."
"Ô... Không đi, đau..."
"Thế nhưng..."
Trong khoảng thời gian ở chung, đủ để cho nam nhân nhận ra Bạch Tiểu Hàn đã thay đổi. Bạch Tiểu Hàn trí óc khôi phục rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Trừ bỏ ngẫu nhiên làm nũng, đa số thời điểm, đều là biểu hiện trầm ổn.
Có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt giống người bình thường thật tốt. Nhưng nam nhân vẫn hoài niệm khi hắn đơn thuần thích dính vào mình, hắn đột nhiên thành thục, hiểu chuyện, nam nhân có cảm giác mình bỏ lỡ thời gian thấy con mình lớn khôn.
Hiện tại, Bạch Tiểu Hàn bởi vì bị bệnh mà làm nũng, cũng biểu lộ ra tính trẻ con, nam nhân không khỏi có chút hoài niệm. Hiện tại Bạch Tiểu Hàn cái dạng này mới là quen thuộc nhất nha!
"Tiểu Hàn, nếu không muốn đi bệnh viện, ta đây cũng không miễn cưỡng, nhưng con vẫn phải uống thuốc, ta đi tìm thuốc cho con."
Nam nhân vỗ nhẹ nhẹ thân mình đang tránh ở trong chăn,
"Chớ né, xuất hiện đi, trùm kín không tốt."
"Dạ."
Nghe được không cần đi bệnh viện, Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn từ bên trong chăn chui ra.
Nam nhân trở lại ôm cái hòm thuốc và cầm một ly nước ấm. Từ bên trong tìm ra vài loại thuốc cảm mạo, hạ sốt. Sợ chính mình chọn sai, nam nhân cẩn thận đọc hướng dẫn một lần, mới mở lọ đổ thuốc ra lòng bàn tay, đưa Tiểu Hàn, cũng đưa sang ly nước.
Nghĩ đến bị cảm phải ra mồ hôi sẽ tốt hơn, nam nhân lại đi tìm thêm chăn đắp cho Bạch Tiểu Hàn.
"Ba, nóng."
Bạch Tiểu Hàn bất mãn lên tiếng.
"Kiên nhẫn một chút. Con hiện tại bị sốt, đợi ra mồ hôi, lại đi tắm rửa một cái, sẽ tốt hơn. Đến lúc đó, cũng không cần uống thuốc nữa."
Bạch Tiểu Hàn vừa nghe đến không uống thuốc, cũng không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt sáng nhìn chằm chằm nam nhân.
"Tiểu Hàn, nhìn ta có chuyện gì? Ngủ đi. Dậy rồi sẽ mau khỏi."
"Thế nhưng con ngủ không được. Ba, kể chuyện xưa giống trước đây đi."
"Thế nhưng... Ta không có chuyên nào mới."
"Vậy kể lại, đã nghe một lần cũng không có sao."
"Vậy... Được rồi. Con nhắm mắt lại, ta kể."
"Dạ."
Chuyện kể đến một nửa, Bạch Tiểu Hàn hô hấp bắt đầu trở nên đều đều, nam nhân thử khẽ gọi tên của hắn, không có được đáp lại. Xem ra, Bạch Tiểu Hàn đã ngủ.
Nam nhân đem chăn đắp kín lại, đi đến phía cửa sổ đem bức màn che lại, bên trong phòng tối sầm xuống. Nam nhân lại đến ngồi ở bên giường trông chừng Bạch Tiểu Hàn.
Trong lúc ngủ Bạch Tiểu Hàn cũng không an ổn, chăn bị hắn đá văng nhiều lần, trong chốc lát lại nói mớ, trong chốc lát lại rất nóng.
Nam nhân chỉ có thể dùng khăn ướt lau cho Bạch Tiểu Hàn để hạ nhiệt; Bạch Tiểu Hàn trên người ra rất nhiều mồ hôi, bên trong chăn cũng rất oi bức. Nhưng nam nhân vẫn đem Bạch Tiểu Hàn ôm chặt, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình, ủ ấm cho Bạch Tiểu Hàn.
Lạc Phi tìm tới cửa, sợ làm Bạch Tiểu Hàn thức, nam nhân nhẹ giọng cùng Lạc Phi nói vài câu, đã đem hắn đi ra ngoài. Khi Lạc Phi đi ra, nam nhân lại dặn dò nhờ hắn nói cùng những người khác một tiếng để cho bọn họ đừng tới quấy rầy Bạch Tiểu Hàn nghỉ ngơi.
Mở mắt, Bạch Tiểu Hàn phát giác mình gối đầu lên cánh tay nam nhân, tầm mắt chạm vào nhau, Bạch Tiểu Hàn thấy được nam nhân đang nhìn mình.
"Tỉnh rồi? Cảm thấy thoải mái chưa?"
"Dạ. Trời tối rồi sao?"
"Còn chưa. Chỉ là bức màn che lại trong phòng sẽ hơi tối."
Nam nhân một bên trả lời, một bên lấy tay dò xét nhiệt độ cơ thể Bạch Tiểu Hàn.
Mặc dù cảm thấy Bạch Tiểu Hàn thân nhiệt không còn cao như trước, nam nhân cũng không dám lơi lỏng, vội vàng đứng dậy lấy nhiệt kế, lại một lần nữa kiểm tra Bạch Tiểu Hàn. Ba mươi tám độ, vẫn có chút nóng, nhưng so sánh lúc trước đã hạ không ít.
Vẫn là nhìn nhìn, nếu ngày mai Bạch Tiểu Hàn còn chưa hết hoàn toàn mặc kệ Bạch Tiểu Hàn có nguyện ý hay không cũng phải đem hắn đưa đi bệnh viện.
"Ba, con đói bụng."
"Ta đi chuẩn bị. Con trước đứng lên đi tắm nước ấm. Bất quá nhớ rõ đừng tắm lâu quá, miễn cho lại cảm lạnh."
"Dạ."
Đi ra ngoài, nam nhân liền nhìn thấy ba người kia ngồi ở sô pha làm việc của họ. Nhìn thấy nam nhân, ba người cùng nhìn lại.
"Ta đi làm một chút gì đó cho Tiểu Hàn ăn."
"Hắn tốt hơn chưa? Chúng ta kêu thức ăn rồi, thuận tiện gọi cháo cho hắn, còn nóng, có thể cho hắn ăn."
"Vâng, cảm ơn, ta đây đi cho hắn ăn."
Nam nhân thoáng kinh ngạc, sau đó, mỉm cười thản nhiên.
Bọn họ đang lo lắng cho Bạch Tiểu Hàn, còn chuẩn bị cháo, có phải bọn họ đã tiếp nhận Bạch Tiểu Hàn rồi không? Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn khi vừa trở về bị bài xích, nhìn lại trước mắt ba người này quan tâm hắn, nam nhân cảm thấy được rất vui mừng.
"Ba."
Nam nhân bưng cháo từ nhà bếp đi ra, đã bị Tần Tường gọi lại.
"Làm sao vậy?"
"À... người cũng chú ý một chút, đừng để Bạch Tiểu Hàn khỏe, người lại bị cảm."
"Vâng, ta sẽ chú ý một chút."
Vào phòng Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Hàn vừa tắm xong, đang mặc quần áo. Nhìn thấy nam nhân xuất hiện, Bạch Tiểu Hàn động tác ngừng lại, nhìn về phía nam nhân.
"Thất thần làm gì? Mau mặc vào đi."
"Ồ."
Không biết có phải hoa mắt không, nam nhân lại phát giác, Bạch Tiểu Hàn lỗ tai đột nhiên đỏ lên.
"Làm sao vậy?"
Nam nhân khó hiểu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn mặt ửng đỏ, nhìn đáng yêu cực kỳ, làm cho người ta rất muốn hôn lên một cái.
"Muốn... Muốn người đút."
Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt có vài phần ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khát vọng.
"Vâng."
Bạch Tiểu Hàn bây giờ là người bệnh, người bệnh là lớn nhất. Cho nên, nam nhân không có nghĩ nhiều, đáp ứng Bạch Tiểu Hàn.
"Ba, người chừng nào thì cho con làm?"
Ăn xong cháo, Bạch Tiểu Hàn đỏ mặt nói một câu làm cho nam nhân xấu hổ không thôi.
"A? Ta... Ta đi rữa bát."
"Đừng đi!"
Không cho nam nhân trốn tránh, Bạch Tiểu Hàn bắt được cánh tay nam nhân
"Ba, con muốn làm, người cũng không cho con làm. Bọn họ cũng cùng người đã làm rất nhiều lần, con lại không có làm."
Bạch Tiểu Hàn liên tiếp nói vài câu mang theo ủy khuất, làm cho nam nhân mặt cũng nóng lên.
Thời gian qua, Bạch Tiểu Hàn đều ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh, có yêu cầu cũng không dám nói. Sao hiện tại sinh bệnh, có thể to gan như vậy... Đưa ra yêu cầu này? Lẽ nào là sốt đến hồ đồ? rõ ràng rất tỉnh táo, cũng không có dấu hiệu hồ đồ.
"Ba, con muốn làm."
"Con còn đang sốt."
"Vậy có phải chờ con hết sốt, con có thể làm phải không?"
Bạch Tiểu Hàn mắt sáng lên.
"..."
"Con đây nhất định phải mau khỏe, như vậy, con có thể làm."
Bạch Tiểu Hàn cười thật ngọt ngào, cũng động tình ôm lấy nam nhân còn đang sững sờ
"Ba, Tiểu Hàn yêu người, rất yêu, rất rất yêu."
"Tiểu Hàn..."
"Ba, người sẽ vẫn ở cùng con đúng hay không? Người sẽ luôn cần Tiểu Hàn đúng hay không? Sau này người sẽ cùng con vượt qua mọi thứ đúng hay không?"
"... vâng."
"Ba, người thật tốt."
Nghe được nam nhân khẳng định, tích tụ trong lòng Bạch Tiểu Hàn nhất thời tiêu tán sạch sẽ.
Năm trước, khi trở về nam nhân bên cạnh đã có những người khác, hơn nữa, là ba người. Nhìn đến bọn họ cùng nam nhân quan hệ rất tốt, nhìn bọn họ cùng đeo nhẫn cưới, hắn thấy chính mình bị bài xích, cảm giác rất không thoải mái.
Hắn biết hắn có tổn thương đến nam nhân, cho nên cho dù là ghen tị, hắn cũng không có nói, mà nhu thuận ở bên cạnh, dùng hành động cảm hóa nam nhân.
Thế nhưng chờ đợi lâu như vậy, hắn cùng nam nhân quan hệ vẫn không tiến triển. Hắn suy nghĩ muốn tìm một cơ hội cùng nam nhân thương lượng một lần, tranh thủ thổ lộ với nam nhân, làm cho quan hệ của hai người khôi phục như trước.
Tại thời điểm mấu chốt, hắn lại sinh bệnh! Bất quá... Nhìn nam nhân khẩn trương như vậy, hắn thật vui mừng. Ít nhất, chứng minh, nam nhân để ý hắn. Dù cảm thấy được hiện tại không thích hợp nói chuyện này, nhưng hắn vẫn đem những lời này nói ra.
Nam nhân có phản ứng, có phải hắn thành công rồi không?! Nam nhân đã khẳng định, cũng làm cho hắn an lòng.
"Ba, con có cái này cho người. Người chờ một chút."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn buông nam nhân ra, chạy đi lấy một cái hộp nhỏ.
"Đây là...?"
"Đưa cho người quà nha, dự định đã lâu rồi, mãi cho đến hôm qua mới làm xong."
"Ngày hôm qua? Con nói ngày hôm qua bởi vì đi lấy vật này
mà mắc mưa, dẫn tới cảm mạo?"
Vừa nghe Bạch Tiểu Hàn sinh bệnh vì nguyên nhân gì, nam nhân âm lượng đề cao không ít, thần sắc cũng mang theo điểm bất mãn.
"Á..."
Ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Bạch Tiểu Hàn thè lưỡi, lôi kéo nam nhân ngồi xuống, lấy lòng nói:
"Ba, đừng nóng giận mà, lần sau sẽ không vậy nữa. Về sau con ra ngoài, mặc kệ trời mưa hay không, con đều sẽ nhớ mang dù."
"Con nha! Ai da....."
"Đến, xem quà đi."
Bạch Tiểu Hàn giống như đưa vật quý hiếm cho nam nhân.
"Vâng."
Tiếp nhận, cẩn thận mở nắp hộp, nhìn bên trong là hai cái nhẫn, nam nhân ngây ngẩn cả người.
Kiểu dáng cùng cái trên tay không khác biệt lắm, bất quá tinh xảo hơn một ít, nhìn kỹ bên trên còn có không ít hoa văn, phía trong có khắc chữ cái viết tắt tên Bạch Tiểu Hàn cùng Lăng Tịch.
"Đây là tự con thiết kế, thích không?"
"Chính con thiết kế sao?"
Nghe Bạch Tiểu Hàn vừa nói như thế, nam nhân nhớ tới thời gian trước, Bạch Tiểu Hàn thường xuyên gục xuống bàn hí hoáy làm gì đó, nam nhân vừa đi vào, Bạch Tiểu Hàn sẽ đem giấu đi, không chịu cho xem. Nói vậy, lúc đó Bạch Tiểu Hàn vẽ cái này.
"Vâng, như vậy sẽ tương đối có tâm ý. Vốn muốn tự mình làm, nhưng có chút phức tạp, con học không được."
"Nghĩ sao muốn đưa ta nhẫn?"
"Á... Thật sự muốn nói à? Còn không phải bởi vì... Bởi vì các người đều có nhẫn, con không có. Con cũng muốn cùng người mang nhẫn giống nhau, như vậy giống như đã kết hôn."
Vậy là, Bạch Tiểu Hàn luôn để ý chuyện này. Nam nhân nhìn về phía hai cái nhẫn trong ánh mắt tăng thêm vài phần thâm ý.
"Ba, con đeo cho người."
Bạch Tiểu Hàn nắm tay nam nhân lên, lại lấy ra cái nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái của nam nhân -- ngón áp út đã có một cái khác, tuy rằng hắn cũng buồn, nhưng vì không để nam nhân khó xử, hắn chịu ủy khuất một chút, cũng không sao. Bất quá... đợi sau này sẽ mang bọn họ đi làm bộ nhẫn mới.
"Ba, tới phiên người."
"Vâng."
Tiếp nhận nhẫn Bạch Tiểu Hàn đưa qua, nam nhân cẩn thận đeo vào ngón áp út tay trái của Bạch Tiểu Hàn.
"Thật tốt, giống như là kết hôn."
Sờ nhẫn trên ngón tay, Bạch Tiểu Hàn cười đến nheo lại mắt,
"Ba, con muốn hôn người, làm sao bây giờ?"
"Không được, Bạch... Tiểu..."
Nam nhân kháng nghị đã bị Bạch Tiểu Hàn cướp lấy miệng không cho nói hết câu. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn còn sốt, nên nam nhân cảm thấy đầu lưỡi kia thật nóng, khoang miệng cũng rất nóng.
Bọn họ trao đổi nướt bọt như vậy, nam nhân không khỏi suy nghĩ, mình có bị nhiễm cảm mạo không? Nhưng rất nhanh, nam nhân đã bị Bạch Tiểu Hàn nhiệt tình làm cho quên mất điều đó.
Nụ hôn này thật sâu thật lâu, hai người cảm tình tiến dần lên một bước dài, còn mang một cái tác dụng phụ, là ngày hôm sau nam nhân cũng nhiễm cảm mạo.....