Buổi tiệc tối nay mà Từ Lập Trạch tham dự đã được lên lịch từ một tháng trước.
Tại khu công nghiệp mới phát triển của thành phố, có một mảnh đất vừa được khai thác, khi dự án đấu thầu, Từ Lập Trạch đã theo dõi rất sát sao. Hiện nay, dự án đã hoàn thành và được chủ đầu tư tổ chức tiệc mời các đối tác đến dự. Tập đoàn Minh Khai là một trong những nhà đầu tư vì thế Từ Lập Trạch đương nhiên được mời đến tham dự.
Buổi tiệc được tổ chức rất hoành tráng, trong một phòng lớn với chiếc bàn tròn rộng. Từ Lập Trạch nhìn quanh, thấy toàn những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành tại Hải Thành. Đứng giữa họ, anh vẫn được xem là một người trẻ tuổi.
Sau một vòng nâng ly chúc tụng, không khí trên bàn bắt đầu trở nên sôi nổi hơn, có người nâng ly bắt đầu mở lời với Từ Lập Trạch: "Hồi đó, khi Tập đoàn Minh Khai giành được dự án trưng bày mỹ thuật, chúng tôi đã rất thắc mắc. Vì trước đây, tôi nhớ rằng, con đường của Tập đoàn không hề mang màu sắc văn nghệ, không giống tác phong của Từ tổng trước đây. Sau này mới biết, hóa ra người phụ trách chính của dự án này là cậu đấy, Từ thiếu ạ."
Người đối diện đang nói đến "Từ tổng" không phải là Từ Lập Trạch mà là Từ Văn Phong, chú tư của anh, hiện là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Minh Khai.
Từ Lập Trạch đặt ly xuống, nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười điềm tĩnh: "Có lẽ lần sau, những buổi tiệc thế này, tôi phải để chú Từ của tôi tham dự."
Người đàn ông đối diện nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại nhưng ông cố nén cảm giác không vui, sau đó vẫn giữ được vẻ bình thản đáp: "Đúng là đã lâu không gặp chú Từ của cậu. Dạo này ông ấy vẫn khỏe chứ?"
Ai trong giới cũng biết rằng, sau khi ông cụ nhà họ Từ qua đời, một thời gian dài Từ Văn Phong là người nắm quyền trong Tập đoàn Minh Khai. Tuy nhiên, kể từ khi Từ Lập Trạch học xong ở nước ngoài trở về, chỉ trong vòng một năm, người đứng đầu tập đoàn đã thay đổi.
"Chú tôi vẫn khỏe, lần tới tôi đến thăm ông ấy sẽ gửi lời chào của ngài." Trên mặt Từ Lập Trạch vẫn giữ nụ cười lịch sự, anh nhấc ly rượu đã đầy một nửa lên, làm động tác mời với người đối diện.
Ngay lúc ấy, có một giọng nói từ bên cạnh xen vào, phá tan không khí có phần gượng gạo: "Từ tổng, hôm nay hiếm khi có dịp thế này, nếu kết thúc sớm, sao chúng ta không đến Lộ Viên thư giãn một chút?"
"Không được." Từ Lập Trạch lắc đầu nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Người kia tưởng rằng anh đang khách sáo, lập tức cười xòa: "Từ tổng chắc chơi nhiều ở nước ngoài rồi nên có lẽ không còn hứng thú với mấy trò cũ ở trong nước nữa, phải không?"
Từ Lập Trạch nhấp một ngụm rượu, không tiếp tục câu chuyện.
Đến khi tiệc tàn, hầu hết các vị nhân vật lớn mặt mũi đều đã ngà ngà say, Từ Lập Trạch dù tửu lượng tốt nhưng cũng cảm thấy hơi lâng lâng. Cả buổi tối, điện thoại của anh yên ắng lạ thường. Người phụ nữ nhỏ mà anh gửi định vị chẳng hề trả lời tin nhắn, cứ như đã biến mất tăm hơi.
Khi đang vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi phòng tiệc, anh bật điện thoại lên, định tìm người thì ngay lúc đó, ánh mắt anh bắt gặp một bóng dáng nhỏ nhắn.
Người đó vẫn mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới là quần ống rộng màu xanh nước hồ, cô ngồi im lặng trên chiếc ghế xoay cạnh quầy bar, cúi đầu chăm chú vào điện thoại.
Từ Lập Trạch ngưng lại lời nói, như thể vừa bị kẹt lời.
"Anh Từ, tôi đã đặt chỗ ở phòng VIP rồi, lần này anh không nể mặt tôi sao?" Người đối diện vẫn đang nỗ lực mời mọc, "Hơn nữa, Lộ Viên vừa có vài cô nàng khá xinh, tôi đảm bảo sẽ làm anh vui vẻ."
"Thật sự không được mà." Từ Lập Trạch lắc đầu, giơ tay lên và hướng về phía người ngồi bên quầy bar gọi lớn: "Dương Dương, lại đây."
Sau đó, trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của người đối diện, Từ Lập Trạch khẽ nhếch môi cười, giọng anh trầm ấm nhưng đầy ý tứ: "Bà xã đến đón tôi rồi, khó mà giải thích với cô ấy lắm."