Trung Quốc, đúng vậy, ở Trung Quốc. Bọn họ đều đang ở Trung Quốc.
Trình Mục Vân thay đổi tư thế ngồi, đưa cánh tay đặt lên đầu gối, thân mình hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng dùng tiếng Nga nói, "Phó Nhất Minh... thật đúng người " àn bà" có thù tất báo."
Chuyện nội gián đã được giải quyết xong.
Nhưng sự trả thù cũng theo đó mà lớn hơn trước kia rất nhiều lần. Tổ chức hành động Moscow cùng với tổ chức buôn lậu không thể kết thúc một sớm một chiều dễ dàng như vậy được, có lẽ còn phải trải qua mấy thế hệ mới có thể có người làm được như Trình Mục Vân đối với người phụ nữ của anh, anh dùng tất cả các phương pháp để cô tiếp xúc với tất cả mọi chuyện, sau đó có thể bình an tiếp tục cuộc sống thường ngày ở Moscow. Cần bao nhiêu khí lực đây? Thậm chí không tiếc vứt bỏ tất cả, giả chết thoát thân, đều là vì để cô có thể có cuộc sống bình thường.
Kim thiền thoát xoát, cuối cùng lại bị Phó Nhất Minh đẩy Ôn Hàn tới đây.
Đem người phụ nữ mà Trình Mục Vân yêu nhất đẩy vào vòng xoáy nguy hiểm.
....
Đoàn kiến vẫn tiếp tục cuộc vận chuyển xác một con ve đi qua trước mặt anh.
Hai người đàn ông trung niên mặc chiếc áo vải bông đã bị câu nói tiếng Nga của Trình Mục Vân dọa sợ, những chuyện xảy ra trong thôn vừa được nói đến cũng đã quên.
Trong từng tiếng ve kêu, Trình Mục Vân rút cuộc cúi đầu, cười lắc đầu, "Hai vị xin hãy về trước đi, tôi muốn cùng người vợ trần tục này của tôi giải quyết ít vấn đề riêng."
Làm người ta xấu hổ nhất chính là hai người kia cứ im lặng chê cười bọn họ, sau đó vỗ tay, đi ra về với bước chân rất hỗn loạn.
Ánh mặt trời chói chang, giống như thiếu đốt mọi thứ.
Ôn Hàn đi đến trước mặt anh, nhìn quanh bốn phía, tìm một nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống. Chân của cô đã đau lắm rồi, cô mang đôi giày cao gót đi đường núi hơn 50 phút, may mắn nơi này hẻo lánh nhưng cũng không có vách núi đá gì đó, nếu không cô muốn gặp anh chỉ sợ còn phải mất một ngày tìm dân bản xứ giúp đỡ.
Chóp mũi cô đầy mồ hôi, cả vầng trán cũng vậy. Lời nói trấn định vừa rồi là do cô đã tập duyệt vô số lần trước đó, nhưng hiện tại trong ngôi miếu không có một bóng người này, chỉ có anh cùng cô, chỉ có anh cùng với cô...
Giấc mơ nửa năm qua luôn mơ thấy nay đã thành sự thật.
Ôn Hàn nhẹ nhàng thở ra, sự kiên cường chống đỡ bề ngoài đều biến mất, mũi cũng cảm thấy chua xót, cổ họng khô rát, thậm chí tay cô cũng khống chế không được mà run nhè nhẹ.
Cô rút cuộc có dũng khí, nâng mắt lên, sau khi ngồi xuống được một lúc, bây giờ cô mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang nhìn mình, "Em nói với mẹ em rằng, em đã yêu một người đàn ông. Anh ấy từng ở Moscow làm việc nhưng đã đắc tội với rất nhiều người, không thể không rời khỏi quê hương, em muốn dùng quãng đời còn lại ở bên cạnh anh ấy, có thể sẽ không có cơ hội quay về quê hương. Bà ấy nói rằng, em muốn làm như vậy cũng tốt, là nên làm, bà ấy không thể ở bên cạnh em cả cuộc đời. Bà ấy đã nuôi dưỡng em, cũng là vì muốn cho em niềm vui trong cuộc đời."
Bàn tay của Trình Mục Vân đặt sau đầu cô, chạm tới được tới hơi ấm nơi cô.
Trời biết, từ khi đàn voi l*иg lên đập nát đài trúc cao anh đã muốn làm như vậy, mỗi lần nghĩ tới việc cô vì cái chết của anh mà khóc thì đã muốn mang cô đi theo.
Anh đột nhiên nhớ tới, khi ở Nepal, Mạnh Lương Xuyên có nói, số mệnh chính là khi bị người khác tác động tới, làm cho bản thân rút cuộc cũng ý thức được lúc nào cần phải đấu tranh, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyên dập đầu tin phục.
Khi đó anh đối với lời nói này không có chút tin tưởng nào.
Bởi vì vào buổi sáng sớm đó, tất cả mọi thứ còn nằm trong lòng bàn tay anh, Chu Khắc còn ngồi ở đại sảnh của quán trọ giả vờ ngủ, mạch đập vẫn còn nhấp nhô, vẫn còn hơi thở của sự sống.
Nhưng hiện tại, anh đã bắt đầu tin tưởng.
"Em yêu, em có biết..." Trong đôi mắt của Trình Mục Vân như muốn nói lên rất nhiều thứ, "Anh đã từng hoàn tục qua một lần. Đền chùa cũng không phải quán trọ, mà có thể tùy ý ra vào. Em có biết, anh có thể mang em rời đi, có thể..."
Anh kề sát vào người cô, "... Có thể cả đời này em không thể quay về Moscow."
Đây là cơ hội cuối cùng, cô có thể đổi ý.
"Phó Nhất Minh đã đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ nuôi của em, còn có anh để lại cho em nhiều tiền như vậy, em chỉ đem theo một ít, còn lại đều để lại cho bọn họ. Hơn nữa em nghĩ rằn..." Lông mi cô hơi run rẩy, "Có lẽ, rất nhiều năm sau khi chúng ta có thể gửi ảnh trở về, bên trong bức ảnh còn có con của chúng ta. Anh xem, có lẽ Phó Nhất Minh sẽ có năng lực hơn anh, có thể diệt trừ tận gốc bọn buôn lậu đó, chúng ta có thể trở về không phải sao?"
Nơi này rất im ắng, ngay cả một cơn gió cũng không có.
"Anh xem, anh cũng đã 30 tuổi rồi..." Ôn Hàn nhẹ giọng dùng tiếng Nga than thở, "Nếu còn do dự nữa, cũng sẽ rất khó để có nhiều con đó."
Trình Mục Vân vì những lời này của cô mà anh mắt chớp chớp không ngừng.
Trong cuộc sống trước đó mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên, ví dự như hôm qua có người chết, sau này cũng vậy, ví dụ như hôm nay sinh.
Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của anh.
Cho nên anh cho rằng ở những nơi yên tĩnh như cửa phật là tốt nhất. Nhưng mà vận mệnh thường luôn trêu đùa với bản thân anh. Ví dụ như hiện tại.
Trần thế không chỉ về với trần thế mà tình yêu cũng về theo sau đó.
Sau chút im lặng, anh đem cổ áo bẻ thấp của cô kéo lên, "Nếu như em muốn như vậy."
Anh bỏ lại một câu chờ anh, đứng dậy trở về căn phòng phía sau ngôi miếu nhỏ, không bao lâu sau đi ra, thay bộ quần áo của nhà sư, mặc lại bộ quần áo leo núi lúc trước của anh, từ phía sau ngôi miếu đi ra, đưa tay sờ sờ chiếc đầu bóng loáng của mình, sau đó lấy một chiếc mũ đội lên che đi.
Từ năm 15 tuổi anh đã bắt đầu thủ giới, để nội tâm mình bình yên.
Một năm đó, đứng ở trên đài cô nhìn cô gái xinh đẹp cách chục vài chục bước như vừa được sinh ra, anh không rõ ràng lắm, cho đến nay cũng không rõ Ôn Hàn có phải là ông trời vì muốn thưởng cho anh mà gửi người con gái này tới nhân gian hay không.
Đơn thuần, cứng cỏi, thông minh, dưới mọi tình huống đều có thể rất nhanh tìm được hướng đi cho mình.
Không, thật ra cô còn trẻ, phải nói là một cô gái thanh xuân.
Anh không do dự, mang theo cô rời khỏi ngôi chùa này, cũng không cần chào tạm biệt tăng nhân trong chùa, cửa chùa rộng mở, cứ như vậy rời khỏi đó.
Khoảnh khắc ra khỏi cánh cửa đá cuối cùng của ngôi chùa, anh lao ra ôm lấy thắt lưng của cô, trực tiếp ôm cô lên cao, Ôn Hàn cả kinh kêu thành tiếng. Cô bị anh ôm lên cao, đón ánh nắng mặt trời, đôi mắt cũng không mở ra được.
Đây là lần đầu tiên anh ôm cô lên cao như vậy, ngửa đầu, nhìn cô đầy yêu thương.
Đến khi anh buông cô ra, anh trực tiếp đưa tay theo bả vai cô trượt vào bên trong áσ ɭóŧ, đến khi chạm tới ngực cô, đồng thời cắn lấy môi cô, dùng sức mυ"ŧ vào thật mạnh, bắt cô phải hé miệng.
Ôn Hàn không đứng vững được, cả người lùi dần về phía sau, chạm lên vách tường.
Đột nhiên có sự thân mật da thịt, khiến cho máu trong người cô bắt đầu sôi trào.
Còn cả nước mắt, căn bản là không khống chế được, cứ thế chảy ra, giống như là muốn đem nửa năm ủy khuất này chảy hết ra ngoài dưới ánh mặt trời chói chang.
"Em yêu..." Trình Mục Vân nhẹ giọng dùng tiếng Nga cọ cọ ở cần cổ cô mà nói, "Em vừa mới nói cái gì? Muốn có con cùng với anh sao?"
Không đợi cô mở miệng anh đã bịt kín môi cô.
Ngón tay Trình Mục Vân luồn vào trong tóc cô, hất chiếc mũ che nắng xuống đất khiến cho mái tóc dài đen xõa ra dưới ánh nắng mặt trời, anh nheo mắt lại nhìn mái tóc của cô tung bay dưới ánh mặt trời, ánh nắng hắt trên mái tóc rất chói khiến đôi mắt anh không mở ra được.
Đôi mắt của Ôn Hàn sớm đã phiếm hồng, không ngừng kêu anh, "Anh thật sự đi cùng với em có đúng không? Sẽ không có chuyện giả chết nữa đúng không?"
"Sẽ không có chuyện đó nữa đâu." Anh cúi đầu hôn lên ngực cô, "Sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu."
Anh sẽ không để cho bất kể người đàn ông nào nhìn thấy thân thể cũng như đôi mắt kia của cô, chỉ mình anh cảm nhận được linh hồn chân thành nóng bỏng của cô, "Chúng ta phải nhanh xuống núi, tìm một nơi ở qua đêm. Em yêu, em có biết ý của anh không? Em xem khát vọng của anh đối với em vĩnh viễn không dừng lại, anh nghĩ anh nói như vậy chắc là em đã hiểu ý rồi đúng không?"
Đã qua nhiều ngày như vậy cô mới tìm được ngôi chùa nơi thâm sơn cùng cốc này, cô đã từng lo lắng qua rất nhiều điều, sợ anh không nhớ chính mình, sợ anh từ chối rời đi cùng cô, thậm chí sợ anh cũng lừa Phó Nhất Minh, căn bản là anh không ở nơi này... Vào lúc này đây cô lại nghĩ tới tất cả những điều đó, từng từ từng chữ của anh như vỗ về, trấn định khiến cô bối rối chờ đợi, bây giờ bọn họ đang ở ngoài bức tường ngôi chùa mà anh đã ẩn thân mười năm.
"Anh yêu em, Ôn Hàn." Trình Mục Vân không còn che đậy gì, anh cho tới bây giờ cũng không cần phải giấu diếm bản thân nữa, mặc kệ là du͙© vọиɠ ban đầu hay là tình yêu sau này, cho dù là cái gì đi chăng nữa, anh cũng không khống chế được, tất cả cảm tình của mình đều có liên quan tới người phụ nữ này.
"Mặc kệ là trừng phạt hay là chuộc tội, ông trời đưa em đến bên cạnh anh, chỉ có em có thể để cho anh cảm nhận được du͙© vọиɠ lớn dần không ngừng nghỉ, còn có làm cho anh không biết sao nhưng luôn cảm thấy ghen tị, còn có tình yêu của chúng ta nữa. Anh yêu em, anh vẫn yêu em, Ôn Hàn, anh vẫn yêu em."
Ôn Hàn bị ánh nắng mặt trời hắt vào không mở mắt ra được, còn có cả nước mắt.
Người đàn ông này rút cuộc cũng đã thể hiện con người thật của anh trước mặt cô. Từ nay về sau, tất cả mọi thứ họ có được, mặc kệ là bôn ba nơi đâu hay là bỏ mạng nơi vách núi anh cũng sẽ không phải đi một nữa, mà cô cũng sẽ không sống một mình.
Không bao giờ.