Chương 25: Nhớ nhung (2)

Ban công cửa sổ không đóng khiến cô cảm thấy có chút lạnh, cô bèn đi qua vuơn tay muốn đóng cánh cửa sổ, lại nhìn thấy anh đang ngồi trên sân khơi tầng hai.

Đi xuống hay là không đi xuống?

Ôn Hàn bởi vì vấn đề này mà rối rắm một lúc, cuối cùng nghĩ rằng nếu như đã đi nhiều con đuờng như vậy, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy mới đi vào được con hẻm nhỏ ở Ấn Độ này, làm gì còn ở đây rối rắm loại vấn đề này chứ? Cô vén quần dài lên, từ lầu ba đi xuống, đẩy cửa vào căn phòng anh đang ngồi.

Anh vốn đang nhìn ánh trăng trên mặt sông, nghe được tiếng vang, ánh mắt híp lại nhìn cô một cái.

Cô bé này nhất định không hiểu. Trình Mục Vân anh và cô sau khi quen biết, anh đã cho cô không biết bao nhiêu lần rời xa anh, cùng anh giữ một khoảng cách nhất định. Như vừa rồi, cô có thể tắm rửa xong, cuộn trong chăn ngủ một giấc, ngày mai đi theo người thầy tế trẻ tuổi kia trở lại vườn trồng cà phê.

Ôn Hàn đi dưới ánh trăng đến bên cạnh anh, một khắc truớc khi cô tới truớc mặt Trình Mục Vân, điều anh nghĩ đến chính là cô bé này không biết sợ.

Cô căn bản không hiểu, tình yêu cùng sinh mạng, đương nhiên muốn lựa chọn sẽ chọn vế sau.

Trình Mục Vân vươn tay về phía cô.

Cô đưa tay qua, anh hơi dùng sức một chút, kéo cô lên ngồi lên nơi cao nhất của sân khơi chỉ có mấy centimet này. Có một con chó nhỏ lông vàng cọ cọ bên chân Ôn Hàn, cô đưa tay sờ sờ đầu chú chó nhỏ.

"Chó ở nơi này chủ yếu ăn xác chết mà lớn lên." Anh nhẹ giọng nói.

Tay của cô đang vuốt lông chú chó nhỏ cũng lúng túng dừng lại, điều này thật sự làm cho người ta sởn gai ốc, cô không biết tiếp theo mình nên làm thế nào, có cần phải đi rửa tay hay không? Trình Mục Vân như đoán được ý nghĩ trong đầu cô, nắm lấy cánh tay của cô, đưa lên môi rồi hôn xuống. Như thế này có xem là gì đâu.

Khi môi anh chạm đến các đầu ngón tay của cô, thật giống như những sự bất an từ cái đêm ở trong đền thờ lần lượt tan rã, Ôn Hàn thậm chí còn cảm thấy ủy khuất, không nói ra được loại cảm giác này. Từ khi bước vào không gian xa lạ với những con người không quen biết này khiến cô khó chịu, đến bây giờ loại tâm tình này vẫn đang còn đó, nhưng cô không biết làm sao mở miệng hỏi anh. Anh coi em là cái gì? Cô gái kia là ai?

Anh không nói một lời, bàn tay nhanh chóng nới rộng cổ áo của cô, ngón tay linh hoạt xoa nhẹ làn da nhẵn nhụi phía sau lưng cô, cúi đầu xuống, ngưng mắt nhìn ngực cô dần dần hiện ra.

Đây là phương thức gần gũi mà hai người đều quen thuộc.

Cho đến khi có tiếng bước chân, anh mới kéo áo sơ mi của cô lại, ôm lấy cô. Ôn Hàn ngồi trên bắp đùi Trình Mục Vân, nửa người dựa vào người anh, vẫn đang còn bị vây hãm trong ý loạn tình mê. Hai người như là ngồi ở trên đài cao nhìn ngắm cảnh đêm, anh giống như đang đưa mắt xuống hẻm nhỏ xem có ai qua hay không.

"Em còn muốn không?" Ngón tay của anh nâng khuôn mặt của cô lên, khiến cho khuôn mặt rạng rỡ mê người mà quật cường kia đối mặt với chính mình, "Ở Nepal đã từng cùng em trải qua, dùng đầu óc tỉnh táo của em có thể suy nghĩ được, anh có hứng thú đối với em, anh thích em, cái này chưa từng thay đổi. Nhưng em yêu, em phải biết rằng, anh không phải là một người mặc áo sơ mi phẳng phiu, mà chỉ là một người đàn ông bình thường hay lang thang ở các quán rượu ở đầu đường của thành phố Moscow, đối với em cũng chỉ được xem như một người nịnh bợ mà thôi."

Cô nhìn vào ánh mắt anh, không nghĩ tới anh sẽ là người lựa chọn đề tài để mở đầu.

"Anh có thể là một người đàn ông trên giường bình thường, nhưng nếu như em muốn anh phải chịu trách nhiệm thì giống như một câu chuyện cười cho mọi người mà thôi. Em thật vất vả mới sống hai mươi mấy năm, chỉ vì một thân thể của người đàn ông phù hợp với em mà không có nhẫn, không có hôn lễ, đừng nói đến chuyện có nhà ở hay có công việc ổn định hay không, có lẽ ngay cả tên người chồng em cũng không thể biết. Em có lẽ biết, một phút trước còn ở trong ngồi nhà của mình, nướng bánh mì nghĩ khi nào anh sẽ trở về nhưng một khắc sau đã bị người ta trói chặt chân tay, ném vào trong rừng rậm, sốt cao mà chết, khó có được một chỗ ngồi tử tế trên tàu, có khi bọn bị đám người nào đó lợi dụng đưa đến đồn cảnh sát, chờ bị một đám người xa lạ mang đi, chẳng biết sống chết thế nào."

Cuối cùng anh chỉ nói, "Một người đàn ông luôn đưa em vào hoàn cảnh nguy hiểm, không biết khi nào sẽ chết, em còn muốn hay không?"

Anh không hay nói giỡn.

Trình Mục Vân ngồi trong gió đêm, tiếp tục ôm Ôn Hàn, xoa nhẹ lên người cô, đưa mắt nhìn vào nơi xa, nơi đầu ngõ hẻm, nơi này có những thứ dơ bẩn bên sông. Giống như vừa rồi anh chưa nói bất cứ điều gì, tâm tình của cô rất loạn, anh nói những điều này đều không phải nói dối, nếu như bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng giặt đồ của khách sạn nhỏ ở Nepal, cô nhất định sẽ cho rằng anh nói chuyện hoang đường, nhưng tự anh đã mang cô đi trải qua những chuyện đó.

Ôn Hàn cảm thấy lạnh, cúi đầu cài lại cúc áo liền nhìn thấy một vết thương màu đỏ sậm trên cổ của anh, vừa nhìn liền biết là vết thương mới. Cô đưa tay sờ một chút.

Anh thu hồi ánh mắt đang nhìn ra đầu hẻm, cúi đầu nhìn cô.

"Ở trong đền thờ ngày đó anh có nói ba tháng sau sẽ để em trở về Moscow phải không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên. Em xem, anh là người xuất gia, người xuất gia không nói dối."

"Chúng ta sẽ không gặp lại nữa sao?"

"Ừ." Anh rất khẳng định.

Vào buổi sáng ở phòng giặt quần áo kia, anh không lừa gạt cô. Anh nói cho cô biết đó là tình yêu mong manh như hạt sương, đó là một sự thật, mà không phải là một tên đăng đồ tử ngụy trang đi lừa gạt những cô gái ngây thơ trong trắng. Ôn Hàn đưa ngón tay vuốt nhẹ lên vết thương của anh, ngón tay dần trượt xuống, cả người cũng ngồi thẳng lên, nhìn anh, hôn mạnh lên môi anh.

Trình Mục Vân không hề có động tác gì.

Cho đến khi nghe thấy cô dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói, "Em mặc kệ sau này thế nào... ba tháng này, anh phải ở cùng với em."

Đêm dài...

Trình Mục Vân hơi cúi đầu, bắt đầu để cho cô gần gũi mình. Điều này làm cho anh nhớ tới người đàn ông sau khi trở về từ nhà ga đã nói, có thể trấn định không sợ hãi như thế thì đã không phải là một người bình thường rồi, người anh em kia hỏi anh có phải thật sự là phá giới hay không?

Phá sao, nếu như thế thì đã làm sao nào?

Ban đêm trên đài cao này khiến Trình Mục Vân càng nhiệt tình hơn, không ngừng hôn cô. Mới đầu là rất chậm, từng chút từng chút một khẽ cắn lên đôi môi của cô, chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến bọn họ đắm chìm, cảm giác được nhiệt độ trên người anh như đang muốn bộc phát ra ngoài. Nghĩ tới việc chỉ có cô ở cùng với anh.

Anh đương nhiên không cần cô trả lời, em nguyện ý vì anh mà chết, câu trả lời không thiết thực nếu như cô thật sự nói ra anh mới cảm thấy buồn cười. Anh lại càng thích đáp án như bây giờ.

Giờ khắc này sau khi rời khỏi Nepal, cô lại càng khát vọng anh hơn, bây giờ đã biểu đạt rằng mình thích anh.

Đúng vậy, cô cảm thấy nếu nói loại yêu cầu này, nếu như anh là một người đàn ông thì cũng không cự tuyệt.

Trình Mục Vân ôm ngang cô lên, từ trên đài cao nhảy xuống, vào cửa rồi đi lên lầu ba.

Căn phòng nhỏ, khi anh vừa vào xem phòng thấy chiếc giường đó đã có ý nghĩ muốn ném cô lên đó, hiện tại nếu như đã thuận nước đẩy thuyền như thế này, anh làm sao lại không làm vậy chứ?

Loại vải bông Ấn Độ này, trong tay anh căn bản như sợi chỉ, dùng sức một chút là rách nát hết. Ôn Hàn không thể chịu được khí lực của anh, chỉ đành phải cắn lên vai anh, cắn răng đem sự giày vò bất an đã phải chịu ngày hôm nay trả lại cho anh.

Anh thấp giọng cười, dùng tiếng Nga nhỏ giọng như rủ rỉ mà nói với cô: dùng thêm chút sức nữa, bảo bối.

Có người sinh ra chỉ mấy tiếng đồng hồ thì thân thể đã lạnh như băng, có người sống đến trăm tuổi nhưng đến những ngày cuối cuộc đời lại khổ sở vì bệnh tật mà chết già, có người trước đêm kết hôn muốn thăm dò thử đối tượng của mình mà làm vỡ mộng trăm năm, có người đã tiễn chồng vợ của họ về nơi xa chỉ còn lại tro cốt nhưng tình yêu của họ vẫn còn đó...

Con người nếu như vượt ra khỏi thế gian cũng giống như hoa ưu đàm nở hoa thì chính là phật giáng sinh.( Theo truyền thuyết ưu đàm nở hoa báo hiệu một vị phật giáng sinh)

Rõ ràng trắng đen, phân biệt phải trái.

Giờ này ngày này, giờ này, khắc này bản thân khát vọng nhất cái gì là được rồi.

Đêm khuya, mấy người thầy tế trở về.

Ôn Hàn cầm một ly nước với khuôn mặt đỏ hồng nhuận, ngồi ở trước tivi xem chương trình tiếng Anh. Trình Mục Vân gọt một đĩa hoa quả bưng ra để lên trên cái bàn thấp.

Hai cô gái đi theo Trình Mục Vân tương đối cấm kỵ, đi ra khách sạn ở nhưng thật ra cô em gái này đêm nay lại tạm thời ở cùng anh ta ở chỗ này. Ba người đàn ông Ấn Độ trẻ tuổi đều tỏ vẻ xum xoe, Ôn Hàn còn không quen tập quán ở đây, "Ở Ấn Độ, không thể uống rượu vang." Người đàn ông trẻ nhiệt tình nói cho cô biết, " Không uống rượu ban ngày, cũng không uống rượu của các nước khác."

Thật vậy sao? Loại lệnh cấm vận này ở Moscow nhất định không thể thực hiện được, uống rượu ngày hay đêm đều là một thói quen rồi. Cô đã trả lời như vậy.

Người đàn ông lập tức cười, "Nhưng cô phải tin tưởng rằng, tư tưởng của đất nước chúng tôi luôn cứng nhắc như vậy."

Ôn Hàn bị người đàn ông trẻ tuổi nhiệt tình làm cho xấu hổ, "Tôi rất tin tưởng..." Cô lại quay sang nhìn Trình Mục Vân, nghĩ đến anh đã nói với mình phải sắm vai anh em, bởi vì nếu như cô là người nhà Trình Mục Vân, gặp nhau thường xuyên hơn, hơn nữa có được sự bảo hộ tốt hơn. Dù sao đất nước Ấn Độ này, sự chú ý của đám đàn ông đến bạn gái của bạn mình hay vợ của bạn mình thật sự không dám khen tặng.

May đây chỉ là một loại nhiệt tình biểu hiện cho cách thức mến khách của họ mà thôi. Những người đàn ông Bà Là Môn khác dòng đều rất ít khi kết hôn với nhau, càng chưa nói tới một người ngoại quốc như cô. Bọn họ thật sự nhận thức được Ôn Hàn không có hứng thù gì, hơn nữa còn ngại người anh bên cạnh cô, cũng không tiện xum xoe quá mức, trọng tâm câu chuyện rất nhanh cũng được nói rõ.

Nhưng mà bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu, Trình Mục Vân thường nói nhất là tiếng Nga, so với bọn họ thì anh dường như có vẻ hiểu rất rõ. Ví dụ như hiện tại, anh lại nói vào một câu sau khi kết thúc cuộc nói chuyện.

"Chúc mừng em." Tay Trình Mục Vân khoát lên đệm dựa sau lưng, nhẹ giọng nói, "Em lại bắt đầu làm cho những người đàn ông kia si mê em đến thần hồn điên đảo, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải là anh cũng trúng mê hồn kế của em rồi hay không?" Ôn Hàn ngồi bên cạnh anh, nhưng vẫn duy trì cự ly an toàn mà giữa hai anh em cần có, cô dùng tiếng Nga nhẹ giọng đáp trả, "Rõ ràng lần đầu tiên là anh nhận lầm người."

"Em thật sự cho rằng như vậy?" Anh uống một ngụm nước khoáng.

"Không phải sao?"

"Đều không phải."

"..."

"Anh ở trên núi tuyết cao nguyên giống như đã bị em làm cho thần hồn điên đảo rồi, ở Nepal gặp lại em, chỉ cảm thấy giống như phật tổ hiển linh, gặp lại em, lại không cách nào khống chế được nửa người dưới của mình, liền tìm cái cớ kéo em vào phòng mà ôm em." Anh nhẹ giọng nói cười, "Em xem, em yêu, câu trả lời này có làm em hài lòng không?"

Cô cắn môi dưới, bắt đầu học được cách anh tới cô đi, "Ừ, cũng không tệ lắm."

Biết rõ là nói dối rồi cần gì phải tính toán thật giả nữa. Hình như trải qua hai tiếng lăn lộn cùng nhau ở trong phòng, giữa hai người có cái gì đó đã bị đánh vỡ.

"Xem ra, anh không chỉ phải xé quần áo của em đơn giản nữa nhỉ, mà phải xé cho rách nát thì mới thấy được sự hấp dẫn bên trong chứ." Anh giơ ly nước trong tay lên, ám thị mập mờ, giống như có ảo giác cách một lớp áo sơ mi anh vẫn đang sờ lên đó. Khuôn mặt của cô nóng lên, nhịn không được mà đá anh.

"Anh và em gái của anh có tình cảm thật đấy." Người bên cạnh dùng tiếng Anh biểu đạt ao ước.

"Trước sau đều như vậy. Cô ấy thỉnh thoảng thích đấu võ mồm cùng với tôi, cố gắng khiêu chiến quyền uy anh cả của tôi, nhưng tôi lại thích để cô ấy như vậy, để cho cô ấy vui chơi cho thoải mái." Anh cũng dùng tiếng Anh Trả lời, biểu hiện này rất hợp với phong cách của một người anh, không để ý chút nào đến sự theo đuổi của những người đàn ông này đối với cô.

Mà mười lăm phút trước ở trong phòng, cả người tràn đầy mồ hôi quấn chặt lấy cô, hôn lên đôi môi, bờ vai và hai quả bồng đảo của cô nữa.

Cô đã bao nhiêu lâu rồi không được ngủ một giấc ngủ ngon đây?

Từ khi bắt đầu tại đền thờ ở Nepal, cô đã chưa từng được ngủ ngon như vậy, trên tàu cũng chỉ là nằm thức suốt đêm cho đến khi trở lại đây.

Một đêm này Ôn Hàn ngủ rất sâu, thậm chí trong mơ, cô thấy mình nhiều lần đẩy cánh cửa ngôi nhà nhỏ của mình ở Moscow, thấy một người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô, cô nhỏ giọng dùng tiếng Nga gọi tên của anh, nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại.

Cảm thấy sau tai ươn ướt khiến cô từ trong mộng tỉnh dậy.

Cô ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đắm chìm trong việc anh không chịu để ý đến vết thương của mình, lúc này trên người cũng đã có một người đàn ông nào đó đè lên người cô, "Tỉnh rồi."

"Ừ..." Cô trả lời trong mơ hồ.

Cô chỉ ừ được mỗi một tiếng.

"Em có nghĩ nếu như anh là một người xấu từ đầu tới cuối, em làm sao mà trốn thoát được?"

Mỗi câu nói của cô lúc này hầu như đều xuất phát từ cổ họng, giọng nói yếu ớt, "Có thể làm bừa chém gϊếŧ một số người Ấn Độ sau đó sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, lúc đó sẽ cơ hội chạy trốn."

Cách một cách cửa, bên ngoài vẫn có người đi lại.

"Ý kiến hay." Trình Mục Vân nhỏ giọng đánh giá, sau đó hỏi, "Em biết họ đi làm cái gì không?" Anh dùng ngón tay phải chỉ ra cửa, nơi bước chân sàn sạt qua lại không ngừng, "Còn nửa tiếng nữa mặt trời sẽ mọc. Ở bờ sông có rất nhiều người cầu khấn, thuận tiện dùng nước sông tẩy trừ đi nghiệp chướng của mình."

Giọng nói của anh thật sự rất mềm nhẹ, vô hình liền trói buộc được suy nghĩ của cô.

Không biết con rắn khi nuốt chửng con mồi có phải cũng im lặng không có tiếng động như vậy hay không, giống như là thấm nhuần vào trong xương tủy, nhìn qua thì rất nhẹ nhàng, kì thực có thể quấn chặt đến mức con mồi cảm thấy khó thở mà mất mạng.

Động tác cùng lời nói của anh cũng nhẹ nhàng như vậy.

Thậm chí trong nháy mắt đó cô cảm giác rằng cả đời mình sẽ bị anh giam hãm trong căn phòng này, chết trên chiếc giường này.

Ở trong khe núi lần đầu tiên anh rất nhẹ nhàng, là chiều theo ý của cô, là quan tâm tới cảm nhận của cô. Sau đó ở rừng rậm anh chỉ muốn xóa đi cái lạnh lẽo trên cơ thể cô, không có bất cứ chút gì gọi là tình cảm cá nhân. Tối hôm qua, lại là cô đang chủ động. Chỉ có hiện tại, ở nơi này, ngoài cánh cửa sổ kia là hưng đông đang bắt đầu ló, đây mới thật sự là anh.

Kí©h thí©ɧ, trực tiếp, làm chuyện gì cũng không chừa lại lối thoát nào. Bao gồm cả chuyện này.

Khi Ôn Hàn cầm trong tay mảnh giấy làm thành một ngọn đèn nhỏ đặt trên mặt nước, nhìn nó lẫn vào trong mấy trăm ngọn đèn cầu phúc dần dần trồi về phía xa, cô vẫn còn đang suy nghĩ, mình lần đầu tiên thích một người, lại phải trải qua những việc như vậy. Một người đàn ông ngoài trừ cái tên ra thì cái gì cô cũng không biết, lại thân mật đến mức độ như vậy.

Nhiều sự việc kỳ lạ đến mức không tưởng tượng nổi.

Lúc này mặt trời cũng đã nhô lên.

Đối mặt với dòng nước màu vàng cam trên mặt sông và đường chân trời, tất cả mọi người đều bắt đầu thành kính mà cầu phúc. Bất kể là những người đang ngồi ở trên bãi đá, hay là những người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở giữa sông, thậm chí là những vị khách tha hương vừa mới thả đèn cầu phúc, tất cả đều im lặng cầu phúc.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Trình Mục Vân như cảm giác được ánh mắt của cô thì quay đầu nhìn lại, bắt được động tác nhìn lén của cô. Ôn Hàn có chút quẫn bách, nhịn không được oán giận, "Anh có phải là lúc nào cũng có thể các giác được người khác đang nhìn mình không thế?"

"Đây là bản năng."

"Anh vừa biết em mới nghĩ gì không?" Ôn Hàn nhẹ giọng nói, "Em đang nghĩ..." Nếu như anh chính là một kẻ buôn lậu ma túy nguy hiểm thì chuyện của mình và anh sẽ đi theo chiều hướng nào đây?

Trình Mục Vân cũng không tò mò với suy nghĩ của người khác. Câu hỏi của cô tự cô trả lời, thậm chí cô nói được nửa câu dừng lại, anh cũng không có hỏi gì, chỉ nhìn cô một chút sau đó lại nhìn ra phía bờ sông.

Giữa sông có rất nhiều người, phụ nữ có, người già có, người trẻ tuổi cũng rất nhiều, đều là những người đã lặn nhiều lần xuống nước, thẳng đến khi cả người ướt đẫm mới cảm thấy mỹ mãn mà đi lên bờ.

Cô nhìn gò má của anhnghĩ: nếu như ngay từ đầu anh chỉ là một người đàn ông muốn lừa gạt cô thôi thì sao?

Một hòa thượng hoàn tục, dựa vào vóc dáng và dung mạo, suốt ngày ở Nepal lừa gạt những cô gái trẻ đến đất nước này du lịch sao? Trong đầu Ôn Hàn bây giờ nghĩ tới rất nhiều hướng khác nhau.

Hai người đi dọc theo bờ sống, thấy có rất nhiều người ăn xin hơn nữa còn có người đã chết, họ cứ giơ tay hướng người qua lại, "Họ đang xin tiền để mua quan tài cho người chết." Lúc này Trình Mục Vân như một người đàn ông có trách nhiệm diễn giải cho người bạn nữ đang đi du lịch là cô đây,

"Cho em mấy trăm đồng rupi đi." Ôn Hàn giơ tay về phía anh.

"Làm gì?" Anh cười.

"Ông chủ, cho em tiền tiêu vặt đi chứ." Cô nhướng máy, "Để em lấy tiền này tích đức." Vé tàu lúc đi tới đây cũng là anh chuẩn bị cho cô, chỉ có mấy đồng tiền rupi duy nhất cũng đã dùng hết rồi, không có hộ chiếu, không có bất kỳ một chút hành lý gì, giống như một người phụ nữ sa chân mà bị anh bắt cóc vậy.

Trình Mục Vân bị lời nói của cô chọc cười.

Ở trong mắt anh người con gái này càng ngày càng có nhiều biểu tình sinh động hơn.

Nếu không phải ở cao nguyên và ở Nepal gặp nhau hai lần, nếu cô và Vương Văn Hạo không đi cùng nhau khiến cho anh hoài nghi thận phận của cô thì hai người căn bản sẽ không ở bên nhau như thế này. Về sau thân thể hai người gần gũi nhau, đến bây giờ, vào giờ khắc này, bắt đầu một cuộc sống thân mật chân chính như người thường, cũng khiến cho anh có được sự vui vẻ ngoài ý muốn. Càng muốn thì sẽ hiểu càng nhiều. Đáng tiếc chỉ được một thời gian.

Vào buổi sáng sớm ở sơn cốc kia anh thật sự muốn trở lại Moscow làm một người bình thường, cùng cô trải qua một đoạn tình yêu đẹp. Nhưng Chu Khắc chết, tất cả mọi thứ cũng đã bắt đầu rời khỏi quỹ đạo vốn có.

Anh đã từng có mọi thứ trong lòng bàn tay, mười năm trước rất nhiều người bạn tốt đã chết khiến cho anh lần đầu tiên bị đả kích trầm trọng như thế. Ngày hôm nay của mười năm sau, đối phương vẫn dùng cái chết của những người anh em bên cạnh anh để nói cho anh biết: Chỉ cần mày còn là Trình Mục Vân thì không thể có cuộc sống sinh hoạt như người thường được.

Trên lưng anh đang mang nặng rất nhiều nợ máu của những anh em đã chết, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu lại.

Anh từ trong túi quần móc ra mấy tờ tiền đưa cho cô.

Ôn Hàn quan sát những người hành khất, chọn ra một người yếu nhất có vẻ như sắp chết, đi tới, để mấy tờ tiền trước mặt. Ông lão nằm ở trên thảm, cũng không có khí lực bò dậy, cố gắng giãy dụa biểu đạt sự cảm tạ.

Ông lão đưa bàn tay bị bẩn của mình chạm nhẹ lên trán cô.

Ôn Hàn không ngần ngại chút nào, khép hai mắt của mình lại: Phật tổ ở trên trời có linh thiêng, phù hộ cho tôi, để cho anh ấy thích tôi, cũng không rời khỏi tôi nữa.