Chương 1.2 Tôi không thích

Lý Liên Kiệt nhìn người không chút do dự đi rồi, cũng đi theo xuống thang lầu, “Ai, từ từ đã! Cậu sao đi nhanh như vậy? Tôi còn chưa có cùng cậu nói xong đâu.”

Kham Minh Tích đã đến biệt thự này vài lần, vì đây là nhà của bạn anh ấy Lý Gia, và chú Lý đồng thời cũng là bạn của bố cậu hơn mười năm, vì vậy cậu có thể sống mà không đến và đi một cách không ngượng ngùng.

Hôm nay có một bữa tiệc ở đây, và chú Lý đã mời tất cả người trong giới kinh doanh.

Kham Minh Tích không biết, chỉ tình cờ đến lấy một thứ. Sau khi biết chuyện, cậu định rời đi trước khi bữa tiệc bắt đầu, nhưng bị người bạn kéo lên một góc trên tầng hai, nghe chuyện phiếm.

Cậu trượt qua cửa hông và bị chặn lại ngay khi chuẩn bị băng qua bể bơi.

"Đã lâu không gặp! Tiểu Tích!"

Kham Minh Tích nhìn người trước mặt, không trả lời, chuẩn bị đi vòng vượt qua người trước.

Thấy vậy, người đối diện tiến đến trước mặt anh, "Đừng như thế, chúng ta đã lâu không gặp nhau phải không? nhớ tôi không? "

Kham Minh Tích quay mặt đi và lùi lại vài bước.

"Tôi rất vất vả mới lẻn vào được", Ngô Minh theo sau và tiến lên một bước nắm lấy tay Kham Minh Tích. Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt kia, trong lòng đột nhiên bạo phát, hai tay càng ngày càng nắm chặt.

Người phía trước mặc áo sơ mi trắng thắt eo, làm nổi bật những đường cong mảnh mai, đứng thẳng như một cây trúc, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Ngô Minh ngước mắt nhìn người đã một tháng không gặp, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt trắng nõn gầy gò kia. Khi tức giận quả thực rất hấp dẫn, đồng thời, đáng chú ý là nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt đặc biệt sáng trên làn da trắng.

Kham Minh Tích cau mày, đỏ mặt và cố gắng rũ tay ra. Cậu nhìn khuôn mặt ngày càng gần, bụng quặn lên, cơn buồn nôn trào lên chặn cả cổ họng.

"Chết tiệt, Ngô Minh, sao cậu vẫn còn mặt mũi ở đây?"

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên không xa.

"Anh bỏ ngay tay ra cho tôi! Làm cái quái gì mà anh dám?" Lý Liên Kiệt tức giận đến bên cạnh Kham Minh Tích, kéo người ra phía sau, "Còn không chịu thay đổi. Quên chuyện trước đây rồi hae.?”

" Này, đừng tức giận Liên Kiệt, tôi đến đây để xin lỗi Tích Tích. "

"Vậy con mẹ nó mày còn dám động thủ động cước à! Tao đã thấy hết rồi", Lý Liên Kiệt tức giận và liên tục mắng mỏ, "Mày buông ra!"

Ngô Minh bị vứt bỏ, vẫn tươi cười.

Khi Lý Liên Kiệt nhìn thấy, sự tức giận của anh ấy nổi lên theo cấp số nhân.

Ngô Minh là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Lý Liên Kiệt. Một lần, người này lấy danh nghĩa của Lý Liên Kiệt yêu cầu Kham Minh Tích ra ngoài. Cũng may, Kham Minh Tích thấy chỉ có Ngô Minh ở đây nên trở nên cảnh giác, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Để xả giận, Lý Liên Kiệt đã nhờ cha đưa chuyện này tới tai cha của Ngô Minh, cuối cùng, Ngô Minh đã bị đánh đập dã man và phải nghỉ ngơi nửa tháng mới hồi phục. . Bây giờ anh ta lại chạy đến trước mặt Kham Minh Tích, Lý Liên Kiệt thật sự rất tức giận.

Bởi vì lời mắng to của Lý Liên Kiệt vừa rồi, đã thu hút sự chú ý của một số khách trong phòng, lúc này càng có nhiều người vây quanh bể bơi.

Kham Minh Tích ẩn giấu đằng sau Lý Liên Kiệt ngẩng đầu đón ánh sáng, nhìn những người đang tiến đến cách đó không xa. Người lớn có ánh sáng sau lưng khiến khuôn mặt mờ mịt không nhìn rõ, nheo mắt lại nhưng lại nhìn thấy vết sẹo trên mặt người đàn ông.

Vết sẹo gớm ghiếc nằm từ cuối lông mày đến quai hàm, và được giấu trên má của người đàn ông.

Sau khi lành lại chỉ có một vết sẹo giống như con rết không thể xóa, lại thêm một khuyết điểm trên khuôn mặt này, rõ ràng đến mức khiến người ta không thể không nhìn.

Lý Dung nhìn vào đôi mắt này, đột nhiên anh muốn chạm vào, nhưng dù sao anh cũng kìm lại được, anh không thể dọa con thỏ trắng nhỏ đi được.

Lý Liên Kiệt dừng lại khi nhìn thấy cha mình, anh ấy vội vàng chạy lại giải thích tình hình. Bác Lý cau mày nói vài câu với người đàn ông trung niên bên cạnh.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên vội vàng gọi Ngô Minh.

Ngô Minh lộ rõ

vẻ sợ hãi và bỏ đi mà không nhìn Kham Minh Tích.

"Làm ơn ... đừng nhìn tôi như vậy."

Giọng nói không hài lòng của Kham Minh Tích cất lên. Dường như cũng không truyền tới lỗ tai người kia

Đôi mắt hung dữ như một con sói, nhìn thẳng vào cậu. Sau vài phút, Kham Minh Tích, khóe mắt đỏ lên và nhắm lại. cố gắng che mình, nhưng dường như nó vô dụng, bởi vì tầm nhìn của người bên kia có sức mạnh xuyên thấu như tia laser, có thể xuyên qua mọi thứ và vuốt vào anh ta.

Đã thêm lại quyết liệt.

"Em rất đẹp", Lý Dung giấu hàm răng sau.

"Đừng nhìn tôi như vậy ... Tôi không thích ...", Kham Minh Tích tức giận lặp lại câu này, không biết nên nói gì để lái xe đi ra ngoài.

Lý Liên Kiệt quay lại lần nữa, hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt, chỉ kéo Kham Minh Tích đi.

Ban đêm khi trở về, Kham Minh Tích nhanh chóng xoá người kia trên WeChat.