Chương 93: Đi theo

Sau khi thái y chẩn trị cho Lý Trị, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ưu tư, im lặng thật lâu.

Võ Hậu biết sự tình nghiêm trọng, liền gọi thái y ra ngoài, hỏi cẩn thận, lập tức đưa ra quyết định. Thiên Tử không thể mù, ít nhất ngay lúc này không thể không nhìn thấy. Tuy biện pháp chữa trị như đâm thịt lấy máu thật sự nguy hiểm, nhưng lúc này Võ Hậu cũng chỉ có thể đánh cược một phen, chỉ cần có thể để Trĩ Nô sống lâu thêm một chút thời gian.

Sau khi Thái Bình biết được tin tức, liền chạy đến Huy Du Điện thăm phụ hoàng. Lúc đó, thái y đã trị liệu xong, Lý Trị đang gối lên đầu gối Võ Hậu nghỉ ngơi.

“Vào đi.”

Võ Hậu nhìn thấy Thái Bình chần chờ ở ngoài điện, liền triệu nàng tiến vào.

Thái Bình bước nhanh đến, cung kính hành lễ với Nhị Thánh, quan tâm hỏi: “Phụ hoàng hiện nay như thế nào?”

Nghe thấy thanh âm của Thái Bình, đuôi mày Lý Trị hơi nhảy, chậm rãi tỉnh dậy.

“Thái Bình……” Hắn muốn nắm tay Thái Bình, Thái Bình đưa tay đến, để phụ hoàng nắm. Tầm mắt Lý Trị chậm rãi nhìn lên, sau khi lấy máu, đầu đã không còn đau như ngày thường, tầm mắt cũng không phải tối tăm như trước nữa, hắn có thể thấy hình dáng mờ mờ của Thái Bình.

“Con ở đây.” Thấy phụ hoàng như thế, thanh âm Thái Bình cũng có chút khàn khàn.

“Mị Nương, trẫm có chút lời……” Lý Trị mệt mỏi nghiêng mặt sang, để Thái Bình chậm rãi đỡ dậy, “Muốn nói riêng với Thái Bình.”

Võ Hậu trầm giọng nói: “Ta chờ ở bên ngoài, bệ hạ nói xong, ta lại tiến vào.”

“Quốc sự quan trọng…… Mị Nương nàng không thể chậm trễ…… Về Trinh Quán Điện trước đi.” Lý Trị quyết tâm muốn đẩy Võ Hậu đi.

Võ Hậu ngược lại cũng không cùng hắn so đo, lúc này lưu lại một mình Thái Bình, nhất định là muốn công đạo chuyện quan trọng.

“Trễ chút nữa ta lại đến bồi bệ hạ.”

Sau khi Võ Hậu nói xong thì đi đến cửa, nàng vốn không nên để Uyển Nhi lưu lại, nhưng lại muốn biết Thiên Tử đến tột cùng muốn công đạo với Thái Bình cái gì. Sau khi nhanh chóng cân nhắc, Võ Hậu đưa ánh mắt cho Uyển Nhi, ý bảo nàng lưu lại chờ.

“Bùi thị, về Trinh Quán điện.” Võ Hậu không có gọi tên nàng, Uyển Nhi đã biết Võ Hậu có ý tứ gì, liền cúi đầu đóng lại cửa điện, chờ ở ngoài cửa.

Đức Khánh nhìn thấy nàng có cử chỉ đi quá giới hạn như vậy, vừa muốn mở miệng, liền nghe Võ Hậu quát lớn: “Đức Khánh, ngươi điếc sao? Bệ hạ mới vừa nói, muốn đơn độc nói chuyện cùng công chúa!”

Đức Khánh bị Võ Hậu quát, làm sao còn đứng vững, thoáng chốc đã quỳ rạp xuống đất, liên tiếp khấu đầu thật vang ba cái.

Võ Hậu liếc mắt nhìn lướt qua cung nhân ngoài điện, những cung nhân đó đều quỳ rạp xuống đất, không có một người dám lên tiếng. Tầm mắt nàng cuối cùng dừng ở trên người Uyển Nhi, “Nếu bệ hạ bên này có việc gì, tức khắc đi báo cho bổn cung.”

“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh.

Lý Trị an tĩnh nghe Mị Nương ra lệnh, ít nhiều vẫn cảm kích Mị Nương hiểu chuyện. Lặng im một lát sau, Lý Trị thấp giọng hỏi: “Mị Nương đi rồi sao?”

Thái Bình đáp đúng sự thật: “Mẫu hậu đã đi rồi.”

“Đỡ trẫm đến bên án.” Lý Trị vỗ vỗ mu bàn tay Thái Bình, “Thừa dịp trẫm miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy.”

“Vâng.” Thái Bình thật cẩn thận mà đỡ Lý Trị đi đến bên long án, đỡ hắn vững vàng ngồi xuống, liền nhìn thấy Lý Trị sờ đến giá bút, bắt lấy bút son trên đó.

“Mài chu sa, trẫm muốn viết chiếu thư.” Lý Trị cầm lấy bút son, hạ lệnh với Thái Bình.

Thái Bình vâng theo ý của Lý Trị, mài xong mực chu sa, nắm tay Lý Trị, chấm bút son vào chu sa, “Phụ hoàng, có thể viết rồi.”

“Nếu con là hoàng tử, trẫm sẽ yên tâm rất nhiều.” Lý Trị cảm khái, tay trái vuốt phẳng hoàng lụa, cúi đầu nhìn hoàng lụa mơ hồ, nhịn không được lại than một tiếng, “Thái Bình, phụ hoàng đem gánh nặng này giao cho con, con đừng làm phụ hoàng thất vọng.”

“Phụ hoàng……” Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, nhìn Lý Trị viết xuống nét đầu tiên.

Mặc dù tầm mắt mơ hồ, Lý Trị cũng muốn viết ra chiếu thư, giao cho Thái Bình. Chữ viết của hắn vẫn như ngày xưa, chỉ bởi vì thị lực, có đôi chỗ không khỏi xiêu vẹo.

Thái Bình đọc từng chữ một, biết mỗi một chữ này đều là mong đợi của phụ hoàng, cũng là phụ hoàng cho phép nàng đi quá giới hạn. Không thể ngăn Võ thị dưới sự ngầm đồng ý của Mị Nương dần dần phát triển an toàn, cứ thế sẽ nguy hiểm cho giang sơn của Lý Đường, Lý Trị mượn sự tích Bình Dương Chiêu công chúa năm đó, hạ chỉ cho phép Thái Bình sau này lấy thân phận công chúa, phụ tân quân tham chính.

Năm đó hắn làm sao ở trước mặt bách quan cố gắng chủ trương thực hiện Nhị Thánh cùng thượng triều, hiện giờ hắn liền làm như thế cố gắng chủ trương thực hiện công chúa phụ chính, đây là hắn lấy Thiên Tử chí tôn, cho nữ tử quyền lực lớn nhất.

Chiếu thư đầu tiên, là hắn cho Thái Bình danh chính ngôn thuận.

Khi hắn run rẩy ấn quốc tỉ lên, liền có nghĩa hắn đem hi vọng cuối cùng đều đặt ở trên người Thái Bình, “Trẫm cho con bức mật chiếu này, đợi sau khi trẫm băng hà, con lấy ra ở trước mặt bách quan, khi đó có bách quan nhìn, trước mắt bao người, Mị Nương tuyệt đối không dám kháng chỉ! Thái Bình, con nhớ kỹ cho trẫm! Thiên Tử chỉ có thể là huyết mạch Lý thị của chúng ta, con phải không tiếc bất cứ giá nào, bảo vệ vương triều Lý Đường của chúng ta.”

“Con…… lĩnh chỉ!” Thái Bình lập tức quỳ xuống, nghiêm giọng lĩnh chỉ, cung kính tiếp nhận mật chiếu trong tay Lý Trị.

Chiếu thư cho phép công chúa tham chính, nếu công chúa có cử chỉ không phù hợp với quy tắc của Lý Đường, chịu trừng phạt của cả thiên hạ.

Lý Trị cho nàng quyền lực, cũng nói rõ biên giới của quyền lực. Hắn không muốn Thái Bình sau này bị người bên nhà phu quân lôi kéo, ngược lại trở thành lưỡi dao sắc bén của phò mã, lại kéo đến một đám người mơ ước long ỷ.

Lý Trị ho nhẹ hai tiếng, chấm chấm mực chu sa, bắt đầu viết bức chiếu thư thứ hai.

Phò mã mà hắn đã chọn không phải Tiết Thiệu, mà là Bùi Diên Hưu, con thứ hai của Bùi Hành Kiệm. Dưới gối Bùi Hành Kiệm có tổng cộng bốn người con, trưởng tử mất sớm, con thứ xấp xỉ với Thái Bình, hai đứa còn lại còn quá nhỏ, Lý Trị chỉ có thể lựa chọn Bùi Diên Hưu.

Thái Bình nghiêng mặt nhìn thấy cái tên này, trong lòng kinh ngạc cực kỳ. Nàng vốn tưởng rằng lúc trước giãy giụa, chẳng qua là một hồi tốn công vô ích, lại không nghĩ vẫn thay đổi quỹ đạo của đời trước.

Nhi tử của Bùi Hành Kiệm, mẫu hậu coi trọng đại cục, tuyệt đối sẽ không động vào. Đây là phù hộ thật sự mà phụ hoàng cho nàng, cũng là phụ hoàng lựa chọn thuốc an thần cho Đại Đường.

Chỉ tiếc……

Thái Bình nhớ rõ, năm nay Bùi Hành Kiệm sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tính toán của phụ hoàng, chỉ sợ đã thất bại. Trăm thiện chữ hiếu làm đầu, nếu phụ thân qua đời, dòng dõi nhất định phải giữ đạo hiếu ba năm. Chiếu thư tứ hôn này dù có công bố ra ngoài, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, dã tràng xe cát. Thời gian ba năm, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Thái Bình thở ra một hơi nhẹ, tựa hồ ông trời cuối cùng vẫn giúp nàng một lần.

“Đây là chiếu thư tứ hôn, con tự mình đưa đến Trung Thư Tỉnh, càng nhanh càng tốt!” Lần này Lý Trị mang theo nhiều quan viên như vậy cùng đến Lạc Dương, chính vì để chiếu lệnh của hắn có thể nhanh chóng ban bố.

“Vâng.” Thái Bình tiếp nhận chiếu thư tứ hôn, tâm tình đã không còn thâm trầm giống như lúc mới tới.

“Đi đi.” Lý Trị mệt mỏi không chịu nổi mà ngồi liệt ở trên long ỷ, xoa xoa huyệt Thái Dương, “Đừng trì hoãn.”

“Vâng! Chờ con đưa chiếu thư xong, sẽ tới chiếu cố phụ hoàng.”

“Được……”

Thái Bình thu gọn mật chiếu cùng chiếu thư tứ hôn, lập tức đứng dậy mở cửa, đi khỏi Huy Du Điện.

“Điện hạ.” Uyển Nhi đuổi theo một bước, nhẹ gọi một tiếng.

Uyển Nhi có thể lưu lại nơi này, chắc là ý của mẫu hậu, Thái Bình trước nay đều sẽ không để Uyển Nhi gặp khó, chỉ mong mỏi nhìn nàng một cái, liền lập tức đi xuống cung giai.

Uyển Nhi đứng dậy, yên lặng đi theo phía sau Thái Bình.

Hai người một trước một sau đi khỏi Huy Du Môn, dọc theo con đường thẳng tắp đi về phía Tây hơn trăm bước, nơi này vô cùng yên tĩnh, Thái Bình dần dần thả chậm bước chân, để cho Uyển Nhi theo sát chính mình một chút.

Hai người hiện giờ chỉ cách nửa bước, Thái Bình chỉ cần nhẹ nhàng nói chuyện, Uyển Nhi liền có thể nghe được rõ ràng.

“Phụ hoàng tứ hôn cho ta……” Thái Bình không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Uyển Nhi, nàng biết những lời này đối với Uyển Nhi mà nói, là tổn thương như thế nào. Nàng chỉ mới mở đầu, thanh âm liền bỗng nhiên nghẹn lại, không biết nói gì kế tiếp, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nàng đau, Uyển Nhi tất nhiên còn đau hơn cả nàng.

Nàng muốn nói “Thực xin lỗi”, muốn nói rõ “Chúng ta kỳ thật vẫn còn cơ hội”, nhưng giờ này khắc này, nàng cảm thấy những lời này phảng phất đều là biện mình, đều là lý do thoái thác yếu ớt. Nàng nào có mặt mũi để nói ra như vậy, nào có mặt mũi kỳ vọng Uyển Nhi lại một mực chờ nàng?

“Ta……” Sau khi lặng im thật lâu, Thái Bình dừng bước chân, cúi đầu, khó khăn vô cùng dù chỉ nói một chữ, liền cứng cứng nhắc nhắc mà nghẹn lại.

“Không phải thần vẫn luôn đi theo điện hạ sao?” Thanh âm ôn nhu của Uyển Nhi từ phía sau vang lên, nàng vươn ngón út tới, ngoéo lấy ngón út của Thái Bình, “Đừng sợ.”

Chớp mắt một cái, nước mắt liền trào ra khỏi hốc mắt, thân mình Thái Bình khẽ run, không dám quay đầu lại nhìn Uyển Nhi dù chỉ một cái liếc mắt.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống cung khuyết đan xen ở thành Tử Vi, chiếu xuống trên thân các nàng, cũng chiếu xuống con đường các nàng đang đứng, ngẫu nhiên có gió lạnh thổi đến, thổi bay cánh hoa hải đường qua bức tường, rơi xuống nhẹ nhàng như bông tuyết.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, bông tuyết không mang theo màu của máu, hải đường lại đẫm màu đỏ tươi.

Thái Bình đang khóc, cho dù nàng đã cực lực đè xuống tiếng khóc, vẫn làm Uyển Nhi nghe được rõ ràng.

“Thực xin lỗi……” Cuối cùng Thái Bình cũng nói ba chữ này với Uyển Nhi.

Uyển Nhi rưng rưng cười khẽ, buông lỏng ngón út của Thái Bình, làm càn mà đặt tay lên đầu vai Thái Bình, “Điện hạ ngẩng đầu xem, ở phía trước, đó là con đường của điện hạ, cũng là con đường mà thần một đời đi theo.”

Đôi mắt Thái Bình đỏ bừng, con đường phía trước chỉ còn một mảnh mơ hồ.

“Điện hạ cứ việc đi về phía trước, thần sẽ đi theo. Nếu điện hạ sợ thần bị bỏ lại, vậy thì đi chậm một chút, thần nhất định có thể đuổi kịp điện hạ.” Trong giọng nói của Uyển Nhi lộ ra ý cười, ngữ khí chân thành cùng kiên định, “Nếu điện hạ nhớ đến thần, chỉ cần quay đầu lại, thần nhất định ở đó.”

Thái Bình bỗng nhiên quay đầu lại, dưới hoàng hôn, chỉ thấy Uyển Nhi mặc một thân bào sam trăng sáng đứng cách đó một bước, giống như ngày ấy đưa tình cười với nàng, thâm tình khẽ gọi: “Điện hạ.”

Nàng khổ sở, nhưng cũng đã sớm biết kết quả. Nước mắt vẫn luôn ngậm trong hốc mắt, Uyển Nhi không dám để nó trào ra, lúc này nàng không muốn làm Thái Bình tự trách nhiều hơn, không muốn làm điện hạ nhìn thấy khổ sở nhiều hơn.

“Phò mã là Bùi Diên Hưu.”

Thái Bình hoãn lại hồi lâu, cuối cùng nói ra sáu chữ này.

Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, cũng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lấy ra khăn tay từ trong ngực, đưa cho Thái Bình, “Hết thảy đều có mệnh số, thần nên trở về phục mệnh Thiên Hậu.”

Vốn tưởng rằng tất cả giãy giụa đều là phí công, nhưng nếu phò mã được chọn đã thay đổi, liền chứng minh không phải không có khả năng nghịch thiên cải mệnh.

Thái Bình tiếp nhận khăn tay, nhịn không được đi đến trước thêm nửa bước, “Nàng không cần làm gì.”

“Đã là Thiên mệnh, không cần thần làm gì, liền có kết quả.” Uyển Nhi cười khẽ, “Điện hạ chỉ cần nhớ rõ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ở trong lòng thần, điện hạ vĩnh viễn là điện hạ.”