Đại tiểu thư đã không gọi Mục Hiểu Hiểu đến để thay váy cho cô.
Cô chọn một chiếc váy đính ngọc trai màu trắng để cùng phối hợp với một trang phục màu đỏ của Mục Hiểu Hiểu.
Là một cựu Thiên Vương của giới giải trí, đối với những buổi dạ tiệc, lễ trao giải, tụ họp của người trong giới Tần Di đã tham gia rất nhiều rồi.
Đã từng có khoảng thời gian dài gặp gỡ rất nhiều người như vậy rồi.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong chờ vào bữa tiệc hôm nay cả.
Một bộ váy dài trên cơ thể, cô ngồi trước bàn trang điểm, dùng bút chì kẻ nhẹ vài đường trên lông mày, môi cũng tự nhếch lên mà trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Một người phụ nữ muốn xinh đẹp phải làm hài lòng bản thân.
Năm nay Đại tiểu thư đã hai mươi chín tuổi rồi cuối cùng đến hôm nay cô mới thực sự hiểu ra được.
Mục Hiểu Hiểu chờ đợi ở dưới lầu mà trong lòng nàng rất vui vì không nghĩ đến Đại tiểu thư đến sẽ chọc phá nàng mà có một lý do khác đó là Đại tiểu thư lại có thể tham gia buổi tiệc này.
Nàng vẫn nhớ khi đó khi nhìn thấy Tần Di lạnh lùng ngồi trên xe lăn như thế nào.
Ánh mắt của cô lúc đó như một bể nước lạnh, không có lấy một tia sáng, cả người lạnh lẽo chỉ khiến người ta lui ra ngoài, không ai dám tới gần.
Những điều này có thể là số phận, thật sự có thể xảy ra điều kỳ tích như vậy.
Thời thế đã thay đổi rồi.
Thời gian không đến hai tháng, cả hai người bọn họ đã trở thành chị em tốt, tri kỷ của nhau.
Vào buổi tối, Mục Hiểu Hiểu tốn rất nhiều công sức để làm một bàn ăn cũng không có tốn nhiều nguyên liệu gì cả, chỉ là muốn dùng tất cả mọi thứ để khiến cho Tần Di vui vẻ.
Nàng từng nhớ Viện Trưởng đã từng nói vào ngày sinh nhật tất cả mọi người sẽ cố gắng làm sáu món hoặc tám món mang lời chúc luôn vui vẻ thuận buồm xuôi gió, phát tài.
Đại tiểu thư không cần phải phát tài làm gì.
Mục HIểu Hiểu đã làm sáu món ăn một món canh cho cô, không phải là sơn hào hải vị, toàn bộ đều là những món ăn nàng tự nấu mà nàng ăn trong ngày sinh nhật của minh.
Nàng chỉ hy vọng cô chỉ cần hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
Lúc này tim nàng đập mạnh, đầu thì rối tung lên.
Không cần phải có đèn để làm gì.
Chưa kể âm nhạc sống động.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, Đại tiểu thư chỉ ngồi trên xe lăn và thu hết tầm mắt của Mục Hiểu Hiểu với chiếc váy trắng nhẹ nhàng.
Tần Di trang điểm nhẹ, tóc búi cao, dái tai đeo hoa tai ngọc trai, toát ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, một sợi tóc dài xoăn xõa ngang tai, cô chính là nhị hoa thanh tú, nở rộ ở
giữa rừng hoa.
Đẹp chói lóa, đẹp chói lóa.
Màu trắng thực sự phù hợp với những cô nàng công sở.
Tiết chế, thuần khiết, lạnh lùng, thanh tao.
Một ở tầng trên và một ở tầng dưới.
Họ chỉ nhìn nhau như thế này.
Ngay lúc này, Mục Hiểu Hiểu chỉ hy vọng chân của Đại tiểu thư sẽ mau bình phục như vậy nàng sẽ dễ dàng bước đến đưa tay đón cô đi xuống.
Như vậy sẽ tốt biết mấy.
Mục Hiểu Hiểu chạy lên ba bước hai bước, nàng đẩy xe lăn của Tần Di, cúi xuống, nói nhỏ bên tai cô: "Đại tiểu thư ơi, chị thật xinh đẹp."
Tần Di cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ đẹp hơn ngọc bên tai.
Nến đỏ, bánh ngọt và thức ăn thơm phức và người mình thích nó cứ luôn mỉm cười ở phía đối diện.
Đây là những gì một sinh nhật nên có được.
Mục Hiểu Hiểu đặc biệt mở một chai rượu đỏ, Tần Di nhìn bình rượu.
"Chúng ta uống một chút nhé?"
Tần Di lắc đầu đưa tay lên.
Không.
Sau khi uống rượu cô không thể kiểm soát được bản thân của mình.
Rượu là điểm yếu duy nhất của Đại tiểu thư.
Sau khi uống rượu, cô sẽ làm một vài hành động khó thể mà tin được.
Nghe như vậy Mục Hiểu Hiểu liền mừng rỡ: "Sinh nhật của chị mà không cần phải kìm nén làm gì? Uống một ít thôi Đại tiểu thư."
Tần Di vẫn lắc đầu, cả đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay nàng rất khác so với ngày thường.
Dưới ngọn nến, khuôn mặt như hoa anh đào, trang phục đẹp cả người càng đẹp hơn, hôm nay cô thật sự quá đẹp, người lại càng đẹp hình như so với trước khuôn mặt của cô lại càng bầu bĩnh hơn.
Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Đại tiểu thư khiến cho nàng lại cười, nàng chỉ vào ngực mình thành thật nói: "Em đã nhét một thứ gì đó ở trong đây."
Tần Di:...
"Vào ngày sinh nhật của chị, em cảm thấy mình nên ăn mặc đẹp hơn một tí."
Đại tiểu thư không uống nên Mục Hiểu Hiểu đã rót cho cô một ly nước trái cây còn mình thì tự khui chai rượu đỏ.
Tâm trạng của nàng hôm nay thật sự giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
Nhấp nhô lên xuống, mọi hành động cử chỉ đều bị Tần Di làm ảnh hưởng đến.
Nàng vẫn là rất thích Tần Di như bây giờ.
Dù cho có dùng dao chém nàng, nàng cũng sẽ vẫn vui vẻ.
Bởi vì quấ vui vẻ, Mục Hiểu Hiểu dùng một hơi uống sạch ly rượu khiến cho Tần Di nhìn nàng.
Uống từ từ thôi.
Mục Hiểu Hiểu: "Không sao cả, em không say được đâu, đây là chai Lafite của năm 1982, chúng ta có thể uống mỗi chai một lần cũng được."
Đại tiểu thư cười nhẹ.
Đây là chai Rafite năm 1982.
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô dựa vào đâu.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến việc nấu ăn mà vội vàng cầm lấy một chai rượu trong tủ rượu mà không kịp đọc chữ trên đó.
Mùi vị này là gì?
Có phải trong truyền thuyết nó rất thần kỳ hay không?
Trong lòng thầm nghĩ, Mục Hiểu Hiểu cũng không dám động đến nhưng nàng lại biết giá của chai rượu này lại vô lý đến mức nào.
Dường như Đại tiểu thư có thể nhìn thấu được nàng.
Hôm nay em khiến cho chị vui vẻ như vậy nên em muốn làm gì cũng được.
Thật sao?
Hai mắt Mục Hiểu Hiểu phát sáng nhìn chằm chằm vào Tần Di mà không chớp mắt, nàng thật sự nên nghe lời của Đại tiểu thư từ từ từng chút mà thưởng thức rượu, lức này rượu đã thấm lên tới đầu khóe miệng nàng nhếch lên vì hạnh phúc.
Mỗi một người khi uống rượu đều có những biểu hiện không giống nhau.
Có thể là khóc, có thể là buồn, có thể là lăn ra trên giường ngủ.
Còn Mục Hiểu Hiểu thì khác nàng thuộc dạng vừa vui vẻ vừa phấn khích, càng uống uống sẽ càng ăn nhiều lại càng rất dễ cười.
"Đại tiểu thư, hiện tại đối với em mà nói cứ như đang mơ vậy, cô là một người xinh đẹp lại cao quý như vậy nhưng đối với em chị lại không có chút xa lánh.
Nếu Trương Xảo mà biết được, cô ấy sẽ rất ghen tỵ với em, có phải là em rất là may mắn không."
Mục Hiểu Hiểu nâng cằm nàng nở một nụ cười, trong mắt nàng như có lửa và âm thanh cũng lớn hơn so với bình thường.
Tần Di nhìn nàng, trong lòng có chút băn khoăn không biết sau này có nên cho nàng uống nhiều như vậy không, trên mặt thì không biểu lộ gì nhưng trong thâm tâm lại nghĩ đến những lời nàng nói.
Như vậy mà gọi là may mắn sao?
Sau này những này ngày may mắn như thế vẫn còn dài dài.
"Em thật sự rất là hy vọng chị sẽ mau chóng bình phục, có rất nhiều nơi mà em muốn đưa chị đi cùng."
"Sau này vào ngày sinh nhật chúng ta cũng không cần phải ở nhà, em có rất nhiều bạn, em sẽ đưa chị đi giới thiệu với bọn họ."
"Hoặc là nếu chị không thích bị làm phiền, chúng ta sẽ đi ra biển, có thể vừa hát vừa ngắm biển và vẽ chúc chị sinh nhật vui vẻ, thật là lãng mạn."
Nói đến đây Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nàng thật sự đã say rồi.
"Hôm nay em thật sự rất hối hận vì đã không về sớm không biết đã làm ra loại bánh gì đây nè."
Mục Hiểu Hiểu chỉ vào đống bánh ở trên bàn nhìn rất kinh khủng: "Chị không biết được đâu Đại tiểu thư thật sự là em đã tốn rất nhiều thời gian để làm ra chiếc bánh như thế này đó."
Nhưng mà nhìn nó thì...
Đại tiểu thư rất ưa sạch sẽ nhất định sẽ không ăn.
Nếu mà có thể về sớm một chút, Đại tiểu thư sẽ không chịu thiệt thòi như thế này.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu rất buồn như có hơi thở hờn dỗi không thể trút ra được.
Nàng chưa bao giờ như vậy cả, những người bạn bè xung quanh đều nói tâm nàng rất rộng lượng dù cho có chuyện gì cũng sẽ để vào bụng, coi như không có chuyện gì.
Đôi lúc cũng sẽ có một vài người bạn phàn nàn nàng trong cuộc sống, khi đó Mục Hiểu Hiểu chỉ mỉm cười và lắng nghe thuyết phục bọn họ để cho họ hiểu.
Nhưng hiện tại khi Đại tiểu thư không cô đơn dưới mưa, khiến nàng như bị mắc xương trong họng, khiến cho người khác không bao giờ có thể quên được.
Mục Hiểu Hiểu: "Đại tiểu thư, em biết rằng em không đủ mạnh mẽ với lại tuổi tôi còn nhỏ nhưng sau này em nhất định, nhất định..."
Sau đó nàng không nói tiếp những lời đó nữa, nhưng rượu hơi kí©h thí©ɧ khiến cho quầng mắt đỏ lên.
Nàng nhất định sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ cô.
Tần Di nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm.
Cô nghiêng đầu nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Cô tin tưởng nàng.
Và cô cũng biết Hiểu Hiểu đang muốn nói điều gì.
Vào ngày sinh nhật không phải là nên ước sao.
Tần Di nhìn ánh mắt đang say của Mục Hiểu Hiểu đã sắp nhắm lại và không chắc là có thể hiểu được ngon ngữ cử chỉ nữa không.
"Đúng rồi, ước nguyện."
Mục Hiểu Hiểu khó xử nhìn chiếc bánh kem xấu xí của mình chỉ sợ rằng Đại tiểu thư sẽ không ăn được nhưng ánh mắt của Tần Di lại chỉ chú ý một minh nàng.
Tát cả những điều nàng dành cho cô luôn là những thứ tốt nhất.
Mục Hiểu Hiểu đặt nến lên bánh: "Gần ba mươi rồi, năm sau em có thể dúng đến ba ngọn nến rồi."
Tần Di:...
Vừa mới cảm động vài giây thì ngay lập tức muốn tổng cổ nàng ra khỏi đây.
Cả khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu đỏ bừng mà nhìn Tần Di nở nụ cười chấp hai tay lại: "Em cầu nguyện trước."
Tần Di:..
Thật sự đã uống quá nhiều rồi.
Đến nỗi không thể nhớ hôm nay là sinh nhật của ai?
Mục Hiểu Hiểu nhắm chặt hai mắt lại nghiêm túc: "Em hy vọng bắt đầu từ năm nay tôi có thể luôn luôn ở bên cạnh Tần Di mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi."
Đại tiểu thư trở nên vô dụng.
Nàng vừa nói hai từ Tần Di như mật ngọt rơi vào trong lòng Tần Di.
Tần Di nhìn nàng không chớp mắt.
Mục Hiểu Hiểu nói: "Đại tiểu thư đến lượt chị đó."
Trước đây, Tần Di chưa bao giờ tin vào những lời chúc sinh nhật như vậy nhưng bây giờ cũng chấp hai tay nhắm mặt lại giống như Mục Hiểu Hiểu.
Ánh nến rất ấm áp.
Trái tim cô trở nên yên lặng.
Chị ước giống em.
Như nguyện ước của nàng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Di vốn rất hờ hợt với mọi thứ nay lại ước giống nàng.
Thích nhìn nàng cười, nhìn nhìn nàng ồn lên, tất cả mọi hành động của nàng đều rất đáng yêu.
Mặc dù đã cố gắng khống chế nhưng lại không kìm chế được sự thích thú trong mắt được, quá lưu luyến.
Đại tiểu thư lại không nghĩ đến một ngày nào đó lại phải lòng những cảm xúc nhỏ bé như vậy.
Có một chút đắng, một chút chua nhưng nhiều hơn một chút ngọt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn hai bàn tay đang chắp vào nhau của Đại tiểu thư, trái tim như tan chảy, Đại tiểu thư thật sự rất đẹp, khi ánh đèn được treo lủng lẳng trông cô giống như một con thỏ trắng.
Mím chặt đôi môi thúc giục cô: "Thổi nến mau thổi nến đi." Sau khi thổi nến lại đến phân đoạn tiếp theo.
Dù vì nàng cũng đã uống rượu, ngày mai khi tỉnh lại cái gì cũng sẽ không nhớ, vào ngày quan trọng như thế này nhất định phải khiến Đại tiểu thư tức giận, nhất định phải úp bánh kem lên mặt cô.
Tần Di mở hai mắt ra nhìn nàng.
Có chuyện gì mà hấp tấp vậy?
Nếu dám úp bánh vào mặt chị, em nhất định sẽ chết dưới tay chị. Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư quả đúng là thần thánh mà.
Biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
Được thôi không quẹt thì không quẹt.
Mục Hiểu Hiểu cầm lấy con dao cắt cho mỗi người một miếng.
Đại tiểu thư nhìn chiếc bánh trên dĩa mím môi cắn một miếng.
Bánh rất ngon.
Có vị ngọt của sữa nên cô rất thích.
Tần Di ăn rất từ tốn cắn từ miếng nhỏ.
Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh một trời một vực rõ ràng, nghĩ rằng do váy vướng víu nên liền ăn ở bên cạnh: "Ôi trời, mặc dù chiếc bánh không đẹp nhưng vẫn rất ngon, em đúng là tài mà."
Tần Di nhìn nàng cười nhẹ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm: "Đại tiểu thư, chị bị dính bánh trên miệng." Tần Di:!
Điều này không thể chấp nhận đối với một người ưa sạch sẽ như Đại tiểu thư.
Cô liếʍ môi mà nhìn Mục Hiểu Hiểu và hỏi bằng mắt: Còn nữa không?
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười liền đứng dậy đưa tay lên lau môi cô, ngón tay ấm áp lướt qua cánh môi như có nguồn điện khiến Tần Di cứng đờ giống như không còn cảm giác, lông mi dài chớp chớp mà ngây người nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười sờ lên mặt cô: "Ở đây cũng có nữa!", cô lại lau trán: "Ở đây sao cũng có nữa nè."
Nhìn Đại tiểu thư lau sạch vết bánh trên mặt, Mục Hiểu Hiểu cười như một đứa trẻ gian xảo, Tần Di ngây người nhìn nàng tim đập thình thịch.
Nàng...
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đại tiểu thư, Mục Hiểu HIểu không ngừng nở nụ cười: "Đại tiểu thư chị thật đáng yêu, cô làm sao vậy? Thật khiến cho người khác muốn bắt nạt."
Nói cái gì mà bắt nạt.
Khuôn mặt Tần Di có chút đỏ, cô cúi đầu, hít sâu một hơi để ổn định tâm trí lại, ngẩng đầu lên cho Mục Hiểu Hiểu một cái nhìn chằm chằm.
Đúng rồi đúng rồi, cảm giác này thật sự mới giống Đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu làm sao lại có thể dám ức hϊếp Đại tiểu thư? Nàng vội chạy đi lấy khăn tắm thấm nước ấm lau mặt một chút.
Nàng có chút hơi gấp, hô hấp có chút hỗn loạn phả vào má và cổ của Tần Di khiến cho Đại tiểu thư lui về sau.
Mục Hiểu Hiểu thở dài một hơi: "Đừng có giận, em chỉ uống nhiều một chút thôi, em chỉ giúp chị thôi chị đừng nhìn em chằm chằm, em đã chuẩn bị cho chị một món quà."
Món quà...
Tần Di nhìn nàng, cô cho rằng chiếc bánh kem kinh khủng này là quả của cô.
Thời khắc này đã đợi rất lâu rồi.
Từ trong túi áo Mục Hiểu Hiểu lấy ra sợi dây chuyền do chính tay mình làm, dưới ánh đèn cô chậm rãi mở hộp cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra: "Em biết là mỗi một món quà của chị đều có giá trị rất là lớn, cái của em không đáng giá là bao nhưng mà em đã tốn rất nhiều công sức, em đã tự thiết kế nó nên đừng chê."
Vốn dĩ nên nói một cách hãi hùng kìa nhưng không biết vì sao Mục Hiểu Hiểu lại có chút ngại ngùng không thể giải thích được.
Đó chỉ là một món quà mà thôi, làm sao có thể xem nó như là biểu tượng của tình yêu được.
Mục Hiểu Hiểu lén lút nhìn trộm Tần Di, đôi mắt đen của Đại tiểu thư đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Trái tim của Mục Hiểu Hiểu có chút nhẹ nhõm, từ trong tay nàng rút ra sợi dây chuyên đưa ra trước mặt Tần Di.
"Chị mau nhìn đây, cái này là em tự làm đó."
Lúc đó nàng đưa cho Thu Thu xem, Thu Thu buột miệng nói: "Qua, đây là hàng loại một sao?"
Mục Hiểu Hiểu nghĩ Đại tiểu thư sẽ không thể đoán được tâm tư của nàng.
Tần Di nhận lấy sợi dây chuyền, cô đặt nó vào trong lòng bàn tay nhìn nó một cách cẩn thẩn, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Đây có phải là tên viết tắt của tôi không. Lúc đó nhịp tim đập liên hồi.
Đột ngột Mục Hiểu Hiểu lấy tay che ngực của mình, khuôn mặt nóng bừng: "Hả, Đại tiểu thư, chị thật thông minh, làm sao mà chị có thể nhận ra được vậy? Em thật sự rất xấu hổ."
Nàng cố ý để người dựa vào Tần Di, Tần Di vô thức ôm eo nàng cười nhẹ
Cô đương nhiên rất hiểu nàng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cả hai âu yếm nhau.
Mục Hiểu Hiểu ngửi mùi trên cơ thể Tần Di lẩm bẩm nói: "Đại tiểu thư, chị thật sự rất thơm."
Đầu tóc xẹt qua cổ Tần Di, nhịp tim vừa mới bình thường lại tăng lên, cô kiềm chế khoảng cách với Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu quấn lấy cô dựa đầu vào cổ cô, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư chị có biết không? Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ được thư giãn như ngày hôm nay."
Nàng biết nàng khác với những đứa trẻ khác vì nàng có khả năng thấu hiểu.
Trước đây Viện trưởng và bà đã che giấu nàng, nói với nàng những lời nói dối nhỏ nhặt như những câu chuyện cổ tích.
Nhà của Hiểu Hiểu sao, chính là tiểu thiên thần đã được ông trời trao cho.
Nhưng sau đó khi lớn lên Mục Hiểu Hiểu dần dần nhận ra nàng không phải là một tiểu thiên thần mà là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.
Nàng không có mẹ.
Cũng không có cha.
Cũng không sao, nàng đã có mẹ và bà yêu thương.
Chỉ là sức khỏe của hai người đều không tốt, Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy họ bận bịu sẽ cảm thấy khó chịu, rất muốn lớn lên thật nhanh.
Từng ngày trôi qua nàng đã cố gắng nỗ lực và cuối cùng cũng trưởng thành, trong sinh nhật lần thứ mười sáu, nàng đã ôm chầm lấy bà và mẹ mà hôn dõng dạc tuyên bố với bà: "Tôi là đồng chí Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, từ nay về sau hai người cứ yên tâm dưỡng lão con sẽ phụng dưỡng hai người."
Nhưng ai mà ngờ được.
Nụ cười trên khuôn mặt của bà và mẹ vẫn chưa nhạt dần mọi thứ dường như đã thay đổi.
Mẹ nàng người mẹ trên danh nghĩa đã xuất hiện.
Bà tìm đến cô nhi viện, chạy đến và ôm lấy nàng, ôm chặt nàng mà khóc thành nước mắt.
Vào thời điểm đó những người bạn cùng trang lứa đều đã nhìn thấy nhưng Hiểu Hiểu được ôm vào lòng nhìn người phụ nữ này có nét giống hệt nàng.
Cái gì vậy...chuyện gì vậy?
Sự xuất hiện của Tô Khuê đã làm thay đổi mọi thứ.
Bà ta mang theo một bản DNA có thể chứng minh mối quan hệ với nàng.
Bà ta nói với Hiểu Hiểu rằng nàng không phải trẻ mồ côi và họ của nàng là Mục.
Khi đó, nàng còn quá nhỏ, còn bố nàng là Mục Quân đang là sinh viên đại học, nếu đứa trẻ mang thai mà nhà trường biết được thì rất có thể họ sẽ bị đuổi học.
Tô Khuê cũng vùng vẫy, mấy lần muốn hất đứa trẻ ra, cuối cùng không chịu nổi, lần cuối cùng lên bàn mổ, bà ta và Mục Quân đã khóc và quyết định giữ lại đứa trẻ.
Khi đó, họ là niềm tự hào của gia đình khi còn là sinh viên đại học, là niềm hy vọng, tấm bằng tốt nghiệp quá quan trọng đối với họ.
Họ hoang mang lo lắng, sau khi sinh Mục Hiểu Hiểu, họ bí mật đưa nàng về nhà họ hàng xa ở quê, đồng ý hàng tháng sẽ đưa tiền cho họ để nuôi nàng.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Những người thân trong gia đình đó không giàu có, ngày ngày đều bận rộn về quê làm việc, huống chi là Mục Hiểu Hiểu, ngay cả con ruột của họ cũng không thể chăm sóc.
Có lần tại nơi làm việc, Mục Hiểu Hiểu đã bật khóc vì bị đông cứng một cách khó chịu trong xe đẩy, những người thân đi làm đồng không nghe thấy, nhưng bị người qua đường nhìn thấy.
Sau đó, nàng bị bọn buôn người ném sang các làng khác, cũng là định mệnh, trên đường đi, kẻ buôn người đang bắt Mục Hiểu Hiểu thì bị cảnh sát bắt quả tang kiểm tra ban đêm, hoảng sợ nhanh chóng xuống xe ôm chầm lấy chúng.
Khi Mục Hiểu Hiểu bỏ trốn, cảnh sát phát hiện ra hành động kỳ lạ, anh ta rất khó hiểu và muốn hỏi.
Anh ta hoảng sợ tìm mọi cách để chạy trốn, cuối cùng sợ quá, anh ta ném Mục Hiểu Hiểu xuống cổng làng, lúc đó mới được vớt lên.
Về những chuyện trong quá khứ, Tô Khuê không thể nói nhiều được, bà ta ôm lấy Mục Hiểu Hiểu nói muốn mang nàng trở về nhà.
Hiểu Hiểu từ chối ngay lập tức, nàng không quan tâm người phụ nữ nói đó là đúng hay sai, nàng sẽ không rời đi, đây là nhà của nàng.
Một lát sau...
Tô Khuê là một người trưởng thành đã trải qua nhiều sóng gió, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được điều mà con gái mình quan tâm nhất, bà ta nghĩ Thu Thu cần phẫu thuật và sẽ đưa cô ấy cùng về nhà.
Sau khi đưa về nhà, bà ta và chồng là Mục Quân thật sự đã cố gắng hết sức để bù đắp cho nàng và muốn cho đứa con gái đã mất này cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Có tình yêu thương của họ.
Nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói nó giống như một tai họa rất lớn.
Trong lòng nàng chỉ có bà và mẹ là gia đình của nàng.
Những đêm mất ngủ, cứ mỗi đêm khuya vì nhớ bà mà nàng thường khóc thầm, khó chịu vô cùng nên trùm chăn bông lên đầu khóc lóc, không dám gây ra tiếng động.
Vào một đêm tình cờ không ngủ được, Mục Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng thở dài của ba và mẹ ở trên ghế sô pha trong phòng khách.
Mục Quân hút một điếu thuốc: "Haiz, đã lâu như vậy rồi con bé vẫn không chịu ôm chúng ta."
"Sẽ ổn thôi mà." Tô Khuê cố gắng tự an ủi chính mình: "Là máu mủ ruột thịt, sau này con bé sẽ nhận ra thôi mà."
Mục Quân cau mày: "Haiz, không phải từ nhỏ đã được anh ở bên cạnh nuôi dưỡng sao, nếu có Doanh Doanh ở đây thì...
Tô Khuê cúi đầu nước mắt lưng tròng: "Anh đừng nói nữa."
Vào lúc đó.
Mục Hiểu Hiểu đã biết mình đã từng có một người em gái.
Hóa ra, ba mẹ vất vả tìm kiếm nàng vì bọn họ đã từng có một đứa con gái rất đáng yêu nhưng mà người em gái đó đã bị mất do tai nạn, còn mẹ nàng lúc đó thì bận công việc và có một số vấn đề về tử ©υиɠ nên sẽ không bao giờ có con được nữa.
Đó là lý do vì sao nàng lại được đưa trở lại cũng không phải vì muốn tìm nàng suốt mười mấy năm trời.
Nếu như có em gái ở đây, nếu em ấy không ra đi ngoài ý muốn.
Khi đó nàng cũng chỉ là một đứa trẻ không biết gì trong cô nhi viện.
Nàng có nên hạnh phúc không?
Hay là nàng nên khóc đây?
Vào ngày hôm đó, Mục Hiểu Hiểu không biết nàng đã khóc rất nhiều, nàng rất nhớ mẹ Viện trưởng và bà, nàng nhớ về tất cả mọi thứ.
...
Một năm sau đó, nàng không bao giờ gập đầu, cho dù có gọi họ là Mẹ Tô hay là Ba Mục, trong lòng nàng thật sự chưa bao giờ xem họ là gia đình.
Vào ngày sinh nhật thứ mười tám, Mục Hiểu Hiểu đã cùng nói chuyện với cha và nàng chuẩn bị trở về cô nhi viện.
"Mục Hiểu Hiểu, con qua đây."
Sau nhiều lần nhẫn nhịn Mục Quân tức giận, ông ấy gầm lên: "Ba mẹ đối xử với con không tốt sau, rốt cuộc con có lương tâm không vậy, ngày nào con cũng nói muốn về nhà? Đây không phải là nhà của con sao? Ai mới thật sự là gia đình của con hả?"
Trên mặt Tô Khuê cũng rưng rưng nước mắt nhìn về phía Mục Hiểu Hiểu: "Con à..."
Mục Hiểu Hiểu cứ im lặng vẫn không nói lời nào.
Sự tức giận kìm nén bấy lâu nay của Mục Quân bùng phát ngay: "Con không hiểu mọi chuyện xảy ra như nào sao? Năm đó ba mẹ không phải là muốn bỏ con, số phận đã như vậy! Con đã định sẵn phải trải qua những điều đó, bây giờ con như vẫy không phải vẫn hơn...!vẫn hơn..."
Tô Khuê lắc đầu nước mắt chảy dài: "Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa." "Vẫn tốt hơn là người đã chết phải không?"
Mục Hiểu Hiểu vốn đã im lặng đột nhiên nàng quay đầu lại lạnh lùng nhìn hai người hai mắt đỏ lừng.
Mục Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi: "Hai người cho rằng con sẽ biết ơn hai người khi mà đem con về đây sao? Phải như vậy không?"
Vào lúc này.
Nàng suy sụp hoàn toàn: "Chính hai người đã xem gϊếŧ chết con hai lần rồi." Nước mắt của Mục Hiểu Hiểu chảy dài còn Mục Quân và Tô Khuê thì đang sốc.
Mục Hiểu Hiểu lau nước mắt, nôn khan từng chữ một: "Lần đầu tiên chính là sinh con ra nhưng không nuôi nấng con mà lại bỏ rơi con."
Hai người họ vì sợ không tốt nghiệp được nên để nàng ở quê, sau khi tốt nghiệp vì sợ bị công việc trì hoãn nên lại bỏ rơi nàng lần nữa.
"Lần thứ hai là khi hai người đưa con từ cô nhi viện trở về nhà."
Nàng luôn là một đứa trẻ kiên cường và mạnh mẽ, mặc dù không phải là nàng tự nguyện muốn trở về nhưng mà trước mặt Mục Quân và Tô Khuê nàng không bao giờ để lộ ra.
Khi nàng ra đời không được ai chúc phúc, không ai yêu thương chính mẹ Viện trưởng và bà đã dành cho nàng tình yêu vô bờ bến khiến nàng cảm nhận được hơi ấm trên đời.
Nhưng chính họ đã tước đoạt đi tất cả.
"Rất đau, thật sự rất đau, ba mẹ có biết không hả?"
Mục Hiểu Hiểu thì thầm nước mắt chảy dài, nàng đưa tay chạm vào ngực như không thể thở nổi được nữa.
Vào năm đó lúc nàng mười tám tuổi, sau khi nói hết tất cả mọi chuyện nàng đóng sầm cửa lại cũng không hề quay đầu lại.
Nàng là một người cứng đầu, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, chịu những đau khổ mà người khác không thể chịu được và những tội lỗi mà người khác không thể chịu đựng được, năm rồi, nàng đã trả lại toàn bộ số tiền phẫu thuật cho em gái mình cho Tô Khuê và Mục Quân.
Nàng không muốn mắc nợ họ.
Nước mắt chảy dài như những hạt vỡ vụn.
Mục Hiểu Hiểu ngả vào vòng tay của Tần Di.
Nàng biết mình không nên như thế này.
Sinh nhật của cô, nàng nên mừng sinh nhật nhưng có lẽ như vậy sẽ rất buồn.
Bị đè nén trong lòng quá lâu, một khi
Mục Hiểu Hiểu nói ra điều đó, Mục Hiểu Hiểu đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Quá nhiều nước mắt, quá nhiều đau thương.
Mục Hiểu Hiểu nghĩ rằng Đại tiểu thư sẽ đẩy nàng ra cùng với sự khinh miệt.
Nhưng cô lại không, Tần Di ôm nàng, nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Cô không thành thạo đối với động tác của mình.
Nhưng nó lại chứa đầy sự dịu dàng.
Không biết đã bao lâu, Mục Hiểu Hiểu bị vòng tay ấm áp này an ủi, nàng ngẩng đầu lên nhì Tần Di với ảnh mắt đỏ hoe.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vào lúc này Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt Tần Di biết rằng cô sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng một tay nhẹ nhàng nắm lấy váy của mình: "Đại tiểu thư em muốn cùng chị khiêu vũ."
Tần Di:...
Thật sự rất mất hứng.
Muốn Tần Di khiêu vũ.
Mục Hiểu Hiểu một phút cũng không dừng lại, Tần Di cau mày nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Em muốn chết rồi phải không?
Mục Hiểu Hiểu chẳng biết tốt xấu gì, nàng nắm lấy tay cô lắc nhẹ, giọng nói dịu dàng và quyến rũ: "Xin chị đấy, em sẽ ôm chị, chúng ta cùng nhau thử được không? Chỉ là thử một lần thôi mà, cầu xin chị đấy."
Tần Di lạnh lùng nhìn nàng.
Cô nhìn nàng có phải ăn gan hùm mật gấu.
Mục Hiểu Hiểu cũng bắt đầu xoa hai tay, vặn mông.
"Đại tiểu thư, chị ơi thử một lần thôi mà."
"Em khỏe lắm, chị đừng có lo, vừa rồi chị còn dùng ánh mắt rất trìu mến nhìn em, hiện tại em rất muốn khiêu vũ cũng không được sao?"
"Hu hu hu."
Hi Hi.
Không thể, Mục Hiểu Hiểu, em muốn chết à, nếu muốn thì cứ thử làm đi.
...
Mười phút sau.
Dưới ánh đèn mờ ảo.
Mục Hiểu Hiểu mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trên mặt lúc nào cũng cười vòng tay ôm lất Tần Di đang mặc váy trắng ý bảo cô nên dựa vào mình.
Hai chân của Tần Di vẫn còn yếu, ngón chân trên mặt đất cũng rất yếu, để không bị ngã cô chỉ ôm lấy Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu vừa nói vừa thuyết phục cô: "Cố gắng lên, giẫm lên chân em đi."
Tần Di cắn môi, trên trán đổ mồ hôi, chân như không muốn, sau bao lần cố gắng cô cũng giẫm được lên chân Mục Hiểu Hiểu.
Mặc dù vẫn được nâng đỡ bởi sức của cánh tay.
Dù chân vẫn không thể trụ đỡ nổi cơ thể.
Nhưng cô đi bước nào, cô cũng hết lòng tin tưởng.
Hai chân của Tần Di vẫn không có chút sức lực, ngón chân yếu ớt ở trên mặt đất, muốn không ngã chí có cố gắng mà thôi.
Vào lúc này, trái tim của Mục Hiểu Hiểu như đang bay lên, hai tay ôm eo Tần Di, dẫn dắt cô như một đứa trẻ mới biết đi trượt những bước nhảy trên sàn.
Nàng đang giữ lấy cô.
Cô dính chặt lấy người nàng.
Hơi thở, mái tóc dài.
Dưới ánh đèn bóng của họ như đôi tình nhân đang yêu nhau, đang say mê nhảy múa.
Bọ họ rất hợp với nhau.
Cuối cùng Tần Di không còn sức nữa thở hổn hển ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, cả người Mục Hiểu Hiểu cũng đầy mồ hôi nhưng nàng không buông tay mà vẫn siết chặt cánh tay của Tần Di, nói nhỏ bên tai cô rất rành mạch: "Đại tiểu thư, chúc chị sinh nhật thật vui vẻ..