Cầm Đế

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, nếu nói tới quốc gia nào nhỏ bé nhất, thì diện tích lãnh thổ của A Tạp Địch Á không còn nghi ngờ nữa là nhỏ nhất, nó nằm ở phía đông nam của đại lục, hai mặt phía đông v …
Xem Thêm

Chương 18: Cầm hoán minh thuyết
Diệp Âm Trúc nói: " Một lần trị liệu không đủ. Ta cần phải đả thông kinh mạch nàng ấy nhiều lần nữa bằng tử trúc châm thì phần kinh mạch bị thương tổn mới có thể phục hồi lại được. Sau đó, cơ thể Hải Dương sẽ dần dần bài trừ dư độc từ bên trong ra. Ta nghĩ phải qua mười lần thí châm thì mới phát sinh biến hóa rõ ràng. Còn về sự phục hồi đạt đến mức nào, ta cũng không dám chắc, nhưng ít ra dung mạo của nàng ấy cũng phục hồi lại được bảy phần ".

Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Diệp Âm Trúc, Hương Loan đột nhiên phát hiện: thần âm hệ có một nam đệ tử như hắn quả thật vô cùng vinh dự, hơn nữa nhìn hắn còn rất đáng yêu. Ánh mắt hắn trong sáng như hài tử, khiến Hương Loan càng thểm sinh hảo cảm trong long với hắn. " Ta thay mặt Hải Dương cảm ơn ngươi. Bất luận có thành công hay không, chúng ta đều cảm kích ngươi đã toàn lực trợ giúp ".

Diệp Âm Trúc mỉm cười, lúc này, cảm giác mệt mỏi tăng lên mãnh liệt, khiến hắn chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc: " Không cần cảm ơn đâu. Ta không muốn thấy Hải Dương học tả vì chuyện vết thương mà đau khổ suốt đời. Hương Loan học tả, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định có khả năng trị liệu cho nàng. Giờ ngươi hãy chú ý tới Hải Dương nhé, chất lỏng màu đen đang chảy ra chính là độc tố trong cơ thể nàng, lần này thanh trừ sẽ khiến nàng cảm giác thoải mái một chút. Giờ ta phải đi đây ".

" Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút rồi mới đi không? ". Hương Loan vội hỏi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, hắn cắn lưỡi, lấy cơn đau để giúp mình tính táo một chút rồi bước đi đến phía cửa. Nhìn thân ảnh của Diệp Âm Trúc rời đ, Hương Loan nở một nụ cười tán thưởng: " Diệp Âm Trúc, ngươi quả là một nam tử kiên cường ".

" Âm Trúc, ngươi sao vậy? ". Tô Lạp ở bên ngoài vội đỡ lấy Diệp Âm Trúc, giật mình hỏi hắn.

" Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi. Chúng ta về đi ".

Tô Lạp tha nhẹ một tiếng, nói: " Ngươi đấy! Ta thật không biết rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì. Coi như ta phục ngươi rồi ". Vừa nói, hắn vừa khoát cánh tay của Diệp Âm Trúc lên vai, nhằm hướng khu hỗn hợp túc xá mà đi. Trong ánh mắt của hắn toát lên những tia yêu thương vô hạn, chỉ vì trong bóng đêm mông lung, lại thểm tinh thần Diệp Âm Trúc tiêu hao quá nhiều nên cũng không nhận ra. Gió đêm mát mẻ, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này so với ngọn gió còn muốn khinh khoái ( nhẹ hơn). Trước khi trị liệu cho Hải Dương, hắn chưa từng dồn toàn bộ sức lực, tinh thần để quyết tâm làm một việc gì. Việc ngày hôm nay đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, hơn nữa cái cảm giác bản thân làm được một việc tốt thật thống khoái. Nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khóe miệng, cảm thụ làn gió thu mát mẻ, hắn phát hiện bản thân ngày càng gắn bó với Mễ lan học viện.

Trong khi đó, tại thần âm hệ túc xá: " A!Ta sao lại như vậy ". Hải Dương đã tỉnh lại. Bên ngoài vẫn là màn đêm sâu thẳm, Hương Loan đnag ngồi bên cạnh, dung khăn lau chùi thân thể nàng.

" Cảm thấy thoải mái hơn chưa? ". Hương Loan ân cần hỏi thăm.

Hải Dương sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, có chút thống khổ hỏi: " Hắn đi rồi à? ".

Hương Loan gật đầu. Hải Dương than nhẹ một chút, ánh mắt trở về trạng thái lạnh như băng: " Ta đã biết cả đời này vốn không có cơ hội phục hồi lại dung mạo, đáng lẽ không nên phiền toái tới hắn. Hắn quả là một con người rất tốt ".

Hương Loan mỉm cười: " Ta còn tưởng ngươi muốn nói không nên để hắn đi khi đã nhìn thấy cơ thể của ngươi cơ ".

Hải Dương đỏ mặt, vội phản bác: " Tỷ sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra hắn không giống với người thường sao? Phàm là nam đệ tử, người nào chứng kiến vết sẹo trên mặt ta đều kính nhi viễn chi. Chỉ có mình hắn là không khinh thường ta, cho ta cảm giác thoải mái ".

Hương Loan cười nói: " Xem ra Diệp Âm Trúc đã thật sự làm trái tim ngươi rung động rồi ".

Hải Dương sắc mặt hơi đổi, lắc đầu nói: " Tỷ tỷ, ngươi đừng có nói lung tung. Âm Trúc đúng là một người tốt, nhưng giữa chúng ta không có chuyện ấy. Ngươi biết cả đời này ta không nghĩ đến chuyện nam nữ rồi mà ".

Hương Loan hỏi lại: " Tại sao lại không? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề của ngươi khi còn bé sao? Khi đó ngươi nói, nếu có nam nhân nào trị được vết thương trên mặt ngươi thì bất luận hắn là ai, gia cảnh thế nào, bao nhiêu tuổi, ngươi cũng sẽ nguyện ý lấy hắn để báo đáp. Hiện tại đã có một người vừa anh tuấn, vừa tài cao ở trươc mặt, ngay cả ta cũng có chút hâm mộ ngươi đấy ".

" Tỷ tỷ, ngươi … ". Đột nhiên Hải Dương như ý thức được cái gì, nhìn Hương Loan bằng ánh mắt khác thường, run run giọng hỏi: " Tỷ nói … tỷ nói hắn thành công rồi à? ".

Hương Loan lấy một cái gương đồng đưa cho Hải Dương, mỉm cười nói: " Ngươi tự xem đi ".

Run rẩy tiếp nhận cái gương, Hải Dương phải thật vất vả mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình, lúc ấy mới dàm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương. Nàng thấy vết sẹo trên mặt vẫn chưa biến mất, tâm trạng không khỏi có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng tan biến bởi Hải Dương đã phát hiện sự biến đổi trên gương mặt mình. Vốn vết sẹo màu đỏ thẫm nay đã trở thành màu phấn hồng, nhìn đã bớt ghê hơn, hơn nữa vùng da thịt bị tổn thương dường như đã có cảm giác trở lại.

" Cảm giác? Ta đã có cảm giác trở lại sao? ". Hải Dương kinh hãi nhìn gương mặt của mình trong gương, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình. Nàng bị thương từ khi còn bé, nửa gương mặt đã hoàn toàn không có cảm giác từ rất lâu rồi. Mười bảy năm! Đây là những cảm giác đầu tiên trên khuôn mặt của nàng sau mười bảy năm, dù là rất nhỏ nhưng đã tạo mầm mống hy vọng mãnh liệt trong lòng nàng.

Hương Loan nói: " Đừng hỏi ta là hắn đã làm như thế nào, ta cũng không biết nữa. Lúc ấy động tác của hắn rất nhanh. Ta chỉ nhìn ra là sau khi xong việc hắn rất mệt,đến dứng còn không xong nữa. Hắn nói vết thương trên mặt ngươi còn phải trị nhiệu thểm nhiều lần nữa, ước chừng khoảng mười lần thì dung mạo ngươi sẽ khôi phục được bảy, tám phần. Ngươi nói xem ngươi có định thực hiện lời hứa từ nhỏ với hắn không? ".

Hải Dương trầm lặng không nói, đếm nay đối với nàng mà nói nhất định sẽ là một đêm thức trắng.

Sáng hôm sau, khi những tia mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào cửa sổ của ký túc xá thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc tỉnh dậy. Tối hôm quan hắn đã rất mệt mỏi, vậy mà bây giờ toàn thân cảm thấy cực kì sung sức. Nắm chặt tay, hắn không nhịn được lầm nhẩm trong miệng: " Năng lượng đã phục hồi hoàn toàn rồi. Tốt lắm. Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên ".

" Âm Trúc, mau dậy rửa mặt rồi đi ăn cơm thôi ". Tô Lạp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, có lẽ do hôm qua kiếm được một công việc cực tốt nên bữa sáng hôm nay nhìn thịnh soạn hơn hẳn.

" Tô Lạp, hôm nay hình như có thịt gà hay sao mà thơm quá vậy? ". Diệp Âm Trúc ngửi hương thơm từ bữa sáng đã không nhịn được bước đến, nhưng nhìn lại Tô lạp đang trừng mắt nhìn, hắn chỉ còn cách đi rửa mặt. Trong lòng hắn cho ràng Tô Lạp đúng là quản gia tốt nhất, ít nhất cũng đã khiến hắn bất đắc dĩ đi rửa mặt.

" Có gà hay không thì ngươi cũng mau đi rửa mặt đi ". Tô Lạp tức giận hừ một tiếng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có thể đoán là hắn không nghỉ ngơi đêm qua.

Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi: Nhìn ngươi kìa. Chẳng lẽ ngươi dậy từ nửa đêm ư? Nếu vậy thì ngươi cũng khỏe quá a! ".

Tô Lạp thản nhiên trả lời: "
Ngươi cho rằng ai cũng lười biếng giống ngươi, ngủ đến giữa trưa mới dậy. Mau tới ăn sáng đi ".

Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước mình đã vô ý nói với hắn rằng hồi bé mình rất thích ăn thịt gà … Chẳng lẽ Tô Lạp hắn …

Từ Mễ lan học viện đi đến thực đường quả thực là rất phiên toái. Khoảng cách giữa hai ít nhất phải hai mươi dặm, gấp chục lần so với khoảng cách đến Mễ lan thành. Hơn nữa còn phải đến thật sớm để mua thực phẩm, không nhanh sẽ hết, mà mỗi ngày chỉ có bốn con gà được cung cấp cho cả học viện, quả thực là vô cùng hiếm hoi. Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được sự tình, khóe mắt tựa hồ có chút ươn ướt: " Tô Lạp, ngươi cũng ăn thịt gà đi! ".

"
Ta từ nhỏ không thích ăn thịt gà, chỉ có ngươi thích mà thôi. Thịt gà có gì ngon cơ chứ. Ta ăn đủ no rồi ". Tô Lạp rất nhanh thu dọn bát đũa của mình, cũng không nhìn đĩa thịt một lần, đứng lên đem bát ra rửa.

Diệp Âm Trúc cũng chỉ ăn một phần đĩa thịt, còn lại ba phần hắn gói lại thành một gói sạch sẽ rồi bỏ vào không gian giới chỉ để dành cho Tô Lạp. Đúng lúc đó, ở ngoài có một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên "
Diệp Âm Trúc có ở đây không? ".

Tô Lạp đang ở ngoài quát tháo: "
Là ngươi? Ngươi tìm Âm Trúc định làm gì? ".

"
Tìm hắn tự nhiên có việc. Diệp Âm Trúc, ngươi ra đây cho ta ". Thanh âm có chút quen thuộc. Diệp Âm Trúc từ bên trong túc xá đi ra ngoài, chỉ thấy một cô gái mặc hắc sắc ma pháp bào đang chống tay đứng trước cửa ký túc xá, thần thái rất kiêu ngạo. Đó chẳng phải là chủ tướng của ám ma hệ tham gia thi đấu hay sao?

"
Nguyệt Minh? ". Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt bất thiện của mỹ nữ ám ma hệ. " Ngươi tìm ta có việc gì? ".

Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: "
Ngươi theo ta ra đây nói chuyện ". Nói xong xoay người đi đến khu rừng gần đấy.

"
Âm Trúc, không nên đi ". Tô Lạp vội nắm tay áo ngăn cản Diệp Âm Trúc. " Nguyệt Minh, trận đấu vừa qua ngươi đã thua, giờ chẳng lẽ muốn tìm Âm Trúc để trả thù hay sao? Cẩn thận không ta lại dạy cho ngươi một bài học nữa đấy ".

Nguyệt Minh nhìn Tô Lạp với ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng mới nói: "
Diệp Âm Trúc, không phải ngươi rất lợi hại sao? Chẳng lẽ ngươi lại sợ ta, phải cần đến người khác bảo vệ ". Nàng không phủ nhận ý định tìm đến Diệp Âm Trúc trả thù, giọng nói lạnh như băng tràn ngập sự khıêυ khí©h.

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nhẹ nhàng giựt áo khỏi tay Tô Lạp, nói: "
Không có việc gì xảy ra đâu. Ta đi một lát rồi sẽ trở về luôn ". Nói xong đã đi nhanh về phía Nguyệt Minh. Nguyệt Minh mặc dù tràn đầy địch ý đến tìm hắn nhưng hắn đã phát hiện nhịp thở của Nguyệt Minh không ổn định, tựa hồ trong long đang tràn ngập sự bất an.

Tô Lạp thấp giọng nói: "
Vậy ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu nàng đánh lén ngươi, ngươi cứ lớn tiếng tri hô. Ta sẽ đến giúp ngươi ngay ".

Diệp Âm Trúc mỉm cười nhìn Tô Lạp: "
Tô Lạp, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, quyết không để kẻ nào làm ngươi thương tổn ".

Tô Lạp sững sờ, hắn không ngờ Diệp Âm Trúc lại nói với mình những lời như vậy: "
Ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta? ".

Diệp Âm Trúc gật đầu: "
Đây là lời hứa của ta. Ngươi là người thứ hai ta hứa sẽ bảo vệ ".

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Tô Lạp không ngừng biến đổi, có chút khó coi. Người thứ hai ư? Vậy người thứ nhất là ai? Hải Dương? Hương Loan? An Nhã? Tất cả đều là mỹ nữ. Đương nhiên hắn không thể biết, người thứ nhất nhận lời hứa bảo vệ của Diệp Âm Trúc chính là người bạn đã ở cùng hắn suốt mười năm.

Diệp Âm Trúc đi theo Nguyệt Minh tiến vào khu rừng. Làn gió thu mơn man thổi, cuốn đi những chiếc lá lìa cành, nhẹ nhàng đặt chúng dưới mặt đất. Khung cảnh mang vài phần thể lương, ảm đạm.

Nguyệt Minh đi tới khu vực trung ương của khu rừng mới dừng lại, nàng xoay người, nhìn Diệp Âm trúc với cặp mắt đầy đầy phẫn nộ: " Diệp Âm Trúc, ngươi rốt cuộc đã làm gì Minh Tuyết? ". Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com

Diệp Âm Trúc sửng sốt: "
Ngươi nói tới ma thú của ngươi sao? Ta tuyệt đối không làm gì nó ".

Nguyệt Minh nước mắt lưng tròng: "
Ngươi nói dối. Nếu ngươi không làm gì nó, tại sao kể từ sau trận đấu nó vẫn hôn mê, bất luận ta làm gì nó cũng không tỉnh lại ".

Diệp Âm Trúc nhíu mày đáp: "
Việc này ta không biết. Ngày đó tại trận đấu, khi ta dùng cầm ca chống đỡ lại đợt công kích của nó, ta tựa hồ đã cảm nhận được tâm tình của nó. Nó rất bi thương, phảng phất có sự giãy dụa muốn thoát ly khế ước cùng ngươi. Cho nên ta bây giờ phải nói với ngươi rằng: ngươi nên đối xử với nó tốt hơn, quan tâm tới nó. Ma thú là một người bạn giúp ngươi chứ không phải là công cụ của ngươi ".

Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Nguyệt Minh sửng sốt một chút, tâm tình của nàng cũng trở nên hòa hoãn vài phần: "
Nhưng mà Minh Tuyết chưa bao giờ ngủ say đến vậy. Nó chính là lễ vật ông nội tặng ta khi ta mười hai tuổi. Đã bốn năm nay, ta và Minh Tuyết đều cùng ăn cùng ngủ, mặc dù nó không biết nói chuyện nhưng ta luôn coi nó làm bạn, có nó bên cạnh ta tu luyện ám ma pháp cũng không cảm thấy cô độc. Nó làm sao có thể bi thương chứ? Nó thậm chí còn không có trí tuệ, không có tâm tình ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "
Ngươi nghĩ vậy là sai rồi. Tại đại lục, mỗi vật đều có tâm tình, cho dù chúng có trí tuệ thấp đến đâu thì cũng có tình cảm. Không nói đến Minh Tuyết của ngươi, cho dù là ta mỗi lần đích cầm thì tâm tình cũng không giống nhau. Ngươi phải thật sự dụng tâm cùng chúng trao đổi thì mới có thể nhận biết tâm tình của chúng. Chính ta đã nghe Ny Na hệ chủ nói, Minh Tuyết của ngươi là vong linh hệ ma thú, sau này trưởng thành có thể đạt đến cửu cấp. Sau này nó sẽ là ma thú có trí tuệ cực cao, làm thế nào mà không có cảm giác đối với ngoại giới đây? Chỉ là ngươi đối với nó còn chưa hiểu rõ mà thôi. Ngày đó ta tấu cầm khúc có tên là " u hồn thiếu nữ ", có lẽ làm cho nó xúc động cho nên mới có thể cảm nhận sự bi thương trong long nó ".

Nghe Diệp Âm Trúc nói, Nguyệt Minh không khỏi chìm vào trạng thái suy tư, đột nhiên, nàng kêu lên một tiếng thất thanh như vừa nghĩ ra điều gì: "
A! Chẳng lẽ Minh Tuyết bi thương vì không có cha mẹ? ".

Diệp Âm Trúc hỏi lại: "
Không có cha mẹ? ".

Khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Minh chợt ửng đỏ lên, nói: "
Thu phục ma thú có vài phương pháp. Cách bình thường nhất là đánh bại ma thú rồi trực tiếp thu phục, nhưng sau này sẽ khiến ma thú khó phát triển hơn. Cách thứ hai là tiểu thâu, bắt trộm ma thú còn non. Khi chưa bước vào thất cấp, trí tuệ của ma thú vẫn chưa phát triển phát triển đầy đủ, vì vậy ma thú cha mẹ đều cẩn thận bảo vệ chúng. Khi chúng tiến vào thất cấp rồi thì lại rất khó thu phục. Ông nội ta đã phí rất nhiều tâm lực dẫn dụ cha mẹ của Minh Tuyết đi để cho ta có thể dễ dàng bắt nó thiết lập khế ước ".

"
Các ngươi sao có thể làm như vậy? Cách đó có khác gì cường đạo đi cướp bóc? ". Diệp Âm Trúc căm tức nhìn Nguyệt Minh. " Ngươi không nghĩ thử xem nếu ngươi đang ở bên cha mẹ mình mà bị bắt đi thì sẽ có cảm giác như thế nào? Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không thương tâm sao? Chẳng trách Minh Tuyết tâm hồn bị tổn thương, nó đang nhớ về cha mẹ nó ở phương xa. Nó muốn thoát hỏi khế ước giữa ngươi và nó. Nguyên lai cách ngươi có ma thú là như vậy, thật là hèn hạ ".

"
Ngươi mắng ta? ". Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc. Từ nhỏ đến lớn chưa hề có ai to tiếng với nàng, bây giờ lại bi Diệp Âm Trúc mắng xối xả khiến nàng nhất thời như ngây dại.

"
Mắng ngươi thì làm sao? Chẳng lẽ ta mắng ngươi là hèn hạ không đúng ư? ". Đúng ra mà nói, DIệp Âm Trúc hoàn toàn không muốn mắng chửi người khác. Nhưng nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Minh Tuyết, trong lòng hắn không khỏi tràn ngập sự tức giận.

"
Ta, ta nên làm gì bây giờ? Ta thật sự rất thích Minh Tuyết, thậm chí còn coi nó như muội muội. Ta không thể không có nó bên cạnh ". Nguyệt Minh òa khóc, sự lạnh lùng như băng của ám hệ ma pháp sư không còn nữa, thay vào đó là sự lo lắng khôn nguôi.

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói: "
Ta cũng không biết phải khuyên ngươi nên làm gì bây giờ. Nếu ngươi thật sự thích nó, hãy thả nó ra, để nó có thể trở về với cha mẹ nó, tiếp tục cuộc sống vui vẻ trước đây. Lời ta đã hết, giờ ta đi đây ". Nói xong, Diệp Âm Trúc quay đầu đi thẳng về phía ký túc xá.

"
Chờ một chút ". Nguyệt Minh vội chạy theo, kéo ống tay áo của Diệp Âm Trúc lại. " Ngươi có thể giúp cho Tuyết Minh tỉnh lại được không? Nếu nó thật sự muốn trở về bên cha mẹ nó, ta sẽ để cho nó đi ".

Nói ra những lời này, dường như nàng đã phải dùng toàn bộ sức lực, trong mắt tràn ngập tia bi thương. Qua thái độ kiên quyết này của nàng, Diệp Âm Trúc có thể thấy nội tâm nàng đích thực rất thiện lương. Nhìn bộ dạng lo lắng của Nguyệt Minh, Diệp Âm Trúc cũng mềm long vài phần: "
Ta thật sự không biết cách nào có thể làm Minh Tuyết thức tỉnh. Ta được biết ông nội ngươi là hội trưởng công hội ma pháp sư của Mễ lan đế quốc, chẳng lẽ ông ngươi cũng không có cách nào hay sao? ".

Nguyệt Minh gật đầu đáp: "
Ông nội ta thử rồi nhưng không thành công. Ngay cả ông cũng không rõ tại sao Minh Tuyết lâm vào trạng thái ngủ say như vậy, nếu không ta đã chẳng đến tìm ngươi. Ông nội ta bảo rằng đó là một trận đấu hết sức công bình nên ông sẽ khong giúp ta, để cho ta phải tự mình đến nhờ ngươi giúp ".

Mặc dù chưa gặp qua ông nội của Nguyệt Minh nhưng Diệp Âm Trúc đã sinh vài phần kính ý, bất quá khi nhớ lại hành động chỉ để giúp cô cháu gái vui vẻ mà làm ly tán gia đình Minh Tuyết, hảo cảm tự nhiên biến mất. "
Như vậy đi, ngươi có cách nào giúp Minh Tuyết nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài không? ".

"
Có thể. Khi ta kiến tạo một thông đạo, nó sẽ liên kết được với thế giới bên ngoài ".

Diệp Âm Trúc nói: "
Vậy ngươi làm đi. Ta sẽ dùng tiếng đàn thử xem có thể lay tỉnh nó dậy hay không. Nếu không được, ta cũng hết cách. Nhưng mà nếu nó tỉnh lại thì ngươi nhớ kĩ những gì ngươi vừa nói đấy, phải cho Minh Tuyết về nhà ".

Âm Trúc khoanh chân ngồi xuống, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hải nguyệt thanh cổ cầm, gật đầu ra hiệu với Nguyệt Minh. Mặc dù không dám chắc chắn nhưng Âm Trúc mơ hồ có cảm giác tiếng đàn của mình có liên hệ đặc thù với Minh Tuyết.

Nguyệt Minh hữu thủ tại không trung hư họa, quang mang ma pháp màu vàng trong nháy mắt phóng thích, tạo ra một kết giới lục vong tinh màu lam. " Xuất hiện đi, hỡi đồng minh của ta, MInh Tuyết ".

Ma pháp ba động, nhưng Minh Tuyết hoàn toàn không xuất hiên trước mặt nàng. Diệp Âm Trúc bắt đầu động thủ, bát chỉ phiêu động trên những dây đàn, âm thanh êm dịu phát ra. Nhạc khúc nhẹ nhàng bắt đầu, như đưa người nghe vào một không gian mờ ảo, tràn ngập hoa lá cùng tiếng chim hót rộn ràng, tạo cảm giác yên bình, thư thái. Diệp Âm Trúc khống chế âm thanh, hướng tới kết giới lục vong tinh kia truyền đến. Đây là " tiêu tương thủy vân " khúc ; trong bát đại tuyệt kĩ của cầm khúc, " tiêu tương " thuộc về duyệt tình tư, thông qua tinh thần lực mà sinh ra cộng minh, sử dụng tình cảm để lay động đối thủ, tràn ngập nỗi niềm thương cảm. Diệp Âm Trúc kết hợp giữa tình cảm bản thân và hoàn cảnh của vong linh ma thú Minh Tuyết để tấu lên khúc này. Tốc độ gảy đàn không nhanh mà hết sức chậm rãi, tuy thế lại tạo cho con người ta thiên biến vạn hóa các loại cảm giác. Cho dù cầm khúc không phải lấy mục tiêu là Nguyệt Minh nhưng khi nghe một khúc " tiêu tương thủy vân ", Nguyệt Minh cũng phải nhủ thầm trong lòng rằng Âm Trúc thắng trận đầu lúc trước không phải là do vận khí, cầm khúc của hắn phong phú đến vậy, đem ma pháp truyền vào xem ra còn mạnh hơn cả tinh thần hệ ma pháp. Mà lúc này hắn chỉ mới đạt đến " xích cấp ", khi đạt cấp cao hơn thì không biết uy lực sẽ còn kinh khủng đến mức nào!

Diệp Âm Trúc toàn thân đã dung hợp vào trong cầm khúc, cầm huyền cùng tâm huyền đồng thời chiến đấu. Nguyệt Minh lo lắng chờ đợi, bên trong vòng lục vong tinh vẫn không có động tĩnh gì. Mở một thông đạo tuy rất nhanh nhưng để duy trì nó cần tiêu hao ma pháp lực, nếu ma pháp lực tiêu hao hết trước khi Minh Tuyết tỉnh lại thì không biết phải làm sao …

" Tiêu tương thủy vân " khúc chấm dứt cũng là lúc ma pháp lực của Nguyệt Minh tiêu hao gần hết, chỉ còn có thể duy trì thểm một khắc. Nàng không cam lòng nhìn kết giới lục vong tinh biến mất trong khi Minh Tuyết còn chưa xuất hiện,

"
Không được sao? ". Nguyệt Minh nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, mỉm cười nói: "
Đừng lo lắng. Mặc dù ta không làm Minh Tuyết thức tỉnh nhưng ta đã biết chuyện gì xảy ra. Ngươi nên vì Minh Tuyết mà cao hứng mới đúng ".

Nguyệt Minh sững sờ hỏi: "
Cao hứng? Minh Tuyết rốt cuộc làm sao vậy? ".

Diệp Âm Trúc nói: "
Có lẽ ngày ấy ta tấu cầm khúc " thiếu nữ u hồn " đã kí©h thí©ɧ Minh Tuyết, khiến cơ thể nó tiến hóa, hiện đang trong thời gian thành hình. Cho nên mới phải nghỉ ngơi, tập trung toàn bộ năng lực cho việc tiến hóa ".

Nguyệt Minh trong lòng chấn động, nàng nhớ lại hôm đó khi cầm khúc chấm dứt, thân thể Minh Tuyết tựa hồ lớn hơn một chút, nghe Diệp Âm Trúc giải thích, tâm tình nàng thoải mái được rất nhiều. "
Nếu thật sự như thế thì tốt quá. Tiếng đàn của ngươi thật sự có thể giúp ma thú tiến hóa ư? Ông nội đã từng nói Minh Tuyết cần ít nhất một năm nữa mới có thể tiến hóa lên ngũ cấp ".

Diệp Âm Trúc cười khổ trả lời: "
Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ do trùng hợp thôi. Mọi chuyện ổn rồi, giờ ta đi đây ".

"
Diệp Âm Trúc ". Nguyệt Minh gọi hắn lại, vẻ mặt có chút nhăn nhó.

"
Làm sao vậy? ".

Nguyệt Minh thở dài một tiếng: "
Chuyện hôm nay có thể không nói với ai được không? Nhất là những lời ngươi nói với ta ấy. Ta sẽ đáp ứng với ngươi, sau này Minh Tuyết tỉnh lại, khi ta tốt nghiệp học viện sẽ đưa nó về với cha mẹ. Nhưng chuyện này chỉ mình ngươi biết thôi đấy, ông nội ta mà biết nhất định sẽ không đồng ý ".

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, hướng tới Nguyệt Minh gật đầu đồng ý: "
Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện hôm nay. Minh Tuyết nếu biết ngươi đồng ý thả nó về nhà hẳn sẽ phi thương cao hứng ".

Nguyệt Minh như được tăng thểm dũng khí so với ngày thường, mạnh dạn đề nghị: "
Diệp Âm Trúc, đến lúc đó ngươi có thể cùng ta đi tiễn Minh Tuyết không? Ta cho đến bây giờ vẫn chưa được đi đâu xa trên đại lục … ". Nàng trong lòng có chút sợ hãi, chỉ là không dám trực tiếp nói ra.

Diệp Âm Trúc đã hiểu rõ hơn về Nguyệt Minh, mặc dù nàng tu luyện ám ma pháp nhưng bản chất thật sự của nàng là một cô gái thiện lương, từ nhỏ đến lớn chỉ chuyên chú tu luyện ma pháp nên mới có thành tựu như bây giờ. Về điểm này nàng rất giống Diệp Âm Trúc.

Lúc nãy giáo huấn nàng đã đủ nên trong con mắt của Diệp Âm Trúc, nàng giờ đây chỉ là một nữ tử bình thường." Hảo, đây là một chuyện tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi ". Diệp Âm Trúc khong chút do dự đáp ứng.

Khi Diệp Âm Trúc trở về ký túc xá, hắn phát hiên trong phòng có ba vị khách nhân. Thật là kỳ lạ khi một nơi như thế này lại có những ba vị khách nhân một lúc, trong khi Tô Lạp lại chả thấy bóng dáng đâu.

"
Âm Trúc, ngươi vừa đi đâu về thế? ". Ny Na có chút không kiên nhẫn hỏi, Hải Dương cùng Hương Loan đứng sau nàng, ánh mắt lúc này đều tập trung vào người Diệp Âm trúc.

"
Ny Na nãi nãi, người mới tới a. Vừa rồi ta cùng một vị đồng học hàn huyên vài câu. Người tới có chuyện gì thế? ". Diệp Âm Trúc bước lên vài bước, ánh mắt tò mò đảo qua hai nữ nhân đứng sau Ny Na.

Ny Na hừ một tiếng, nói: "
Thu thập đồ đạc rồi theo ta đi. Ta mới an bài cho ngươi một chỗ ở mới tốt lắm ".

"
A? Ny Na nãi nãi, không cần đâu, ta ở chỗ này cũng tốt lắm rồi ". Diệp Âm Trúc vội từ chối, nơi này tuy không lớn nhưng hắn cùng Tô Lạp sống rất vui vẻ, nhất là Tô Lạp chiếu cố hắn như vậy, gây cho hắn cảm giác phi thường thỏa mãn.

Ny Na không chút tức giận, nói: "
Bớt nói nhảm đi, mau đi thu dọn đồ đạc nhanh lên. Ngươi là thần âm hệ đệ tử, tại học viện phải tuân theo sự chỉ đạo của ta ".

Nhìn Ny Na dùng chức danh ra lệnh, Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ. Hương Loan lúc này đang ở sau lưng Ny Na cười trộm, Hải Dương thì vẫn vẻ mặt lạnh như băng nhưng ánh mắt nhìn hắn rất nhu hòa, ôn nhuận.

Diệp Âm Trúc hỏi dò: "
Ny Na nãi nãi, ở ký túc xá kia ta ở cùng ai? ".

Ny Na trong mắt hiện lên tiếu quang, cười mắng: "
Ngươi đúng là hỗn tiểu tử, vấn đề này mà còn phải hỏi. Thần âm hệ mình ngươi là nam, chẳng lẽ ngươi muốn cùng phòng với nữ tử đồng môn? Định chiếm tiện nghi với con gái nhà người ta phải không? ".

"
Ách …, ngài biết ta không phải có ý này mà. Ta muốn nói, nếu bên kia chỉ có mình ta ở thì có thể cho Tô Lạp qua luôn bên kia với ta được không? Chúng ta rất thân với nhau, hơn nữa mình ta ở một phòng cũng cảm thấy cô độc ".

Ny Na hơi giận nói: "
không được, tiểu tử kia là thích khách hệ đệ tử, sao có thể ở ký túc xá thần âm hệ chúng ta. Ngươi mau thu dọn đồ đạc đi, ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này ".

Diệp Âm Trúc nhíu mày. lắc đầu trả lời: "
Nếu vậy thì thôi, Ny Na nãi nãi, ta không dọn đi đâu ".

"
Cái gì? ". Ny Na hai mắt híp lại, Hương Loan biết đây là lúc nàng đang tức giận cực kì, vội nói giúp Âm Trúc: " Diệp Âm Trúc, Ny Na hệ chủ chuẩn bị cho ngươi một tòa biệt thự giống như của Hải Dương đó. Ngươi còn không mau thu dọc đồ đạc và cám ơn hệ chủ đi ". Vừa nói, nàng vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc dường như không lĩnh ngộ được ý tứ của Hương Loan, vẫn lắc đầu nói: "
Không. Tô Lạp đối với ta là người bạn cực tốt, ta không muốn tách xa hắn ".

Không như Hải Dương và Hương Loan dự liệu rằng Ny Na sẽ bộc phát cơn giận, nàng lại đọt nhiên trở lại trạng thái ôn hòa, có chút bất đắc dĩ nói: "
Theo ý ngươi vậy, dù sao bên kia hãy còn rộng. Bất quá ta hy vọng không phải nghe thấy chuyện gì có liên quan đến tư tình nam nữ. Nếu có chuyện như vậy, ngươi và hắn sẽ phải cuốn gói rời đi ngay lập tức ". Nói xong nàng đi luôn, không thèm quay đầu lại.

Hương Loan tròn xoe mắt nhìn, thấp giọng kinh hô: "
Trời ạ! Hệ chủ đổi tính từ bao giờ thế? Sao người đối với ngươi lại dịu dàng vậy? ".

Hải Duong nhìn Diệp Âm Trúc, nói: "
Ngày hôm qua cám ơn ngươi ". Thanh âm nàng

có chút ấp úng, nếu chú ý sẽ thấy ánh mắt nàng nhìn Diệp Âm Trúc rất khác lạ.

"
Hải Dương học tả, lúc đầu nếu không nhờ ngươi thì ta cũng không có biện pháp để vào học viện a! Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà ". Đón nhận ánh mắt khác thường của Hải Dương, Diệp Âm trúc có vẻ bẽn lẽn.

Hương Loan đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, hì hì cười, dung nahn động lòng người toát ra vài phần tinh nghịch: "
Hải Dương hôm nay lại chịu hạ mình cảm ơn người khác a. Còn chin lần trị liệu nữa, đến lúc đó phải phiền ngươi rồi. Được rồi, chúng ta giúp ngươi thu dọn đồ đạc ". Vừa nói, ánh mắt nàng vừa đảo qua chung quanh, trong mắt toát ra vài phần bí hiểm." Ngươi ở nơi này thật khổ, qua thần âm hệ túc xá của chúng ta bên kia sẽ thoải mái hơn ".

Lúc này, chung quanh túc xá của Diệp Âm Trúc đã có rất nhiều ánh mắt dò xét, đệ nhất mỹ nữ của thần âm hệ ở đây mà lại, uy danh của nàng thật sự quá lớn a! Ngay cả thuần hậu như Diệp Âm Trúc khi ở cạnh nàng tim cũng đập thình thịch thì nói gì tới người bình thường. Hương Loan mỗi lần mỉm cười, mỗi một động tác đơn giản đối với bọn họ mà nói như là thần nữ hạ phàm, vô cùng có sức hấp dẫn.

Diệp Âm Trúc nhìn quanh bốn phía: " Không biết Tô Lạp chạy đâu rồi. Hai vị học tả, các ngươi cứ về trước đi, ta đợi Tô Lạp về rồi sẽ đi sau ".

Hương Loan vừa muốn mở miệng thì âm thanh của Tô Lạp đã vang lên từ trong phòng: "
Ta ở đây ".

Như một bóng ma, Tô Lạp chậm rãi đi ra, trong mắt tràn ngập những tia phức tạp. Diệp Âm Trúc cùng hai nữ tử không biết hắn đi ra bằng cách nào. Tay áo hắn đã che đi ngọn chủy thủ màu đen ở trong hữu thủ đang run lẩy bẩy. Đương nhiên Diệp Âm Trúc khi đi cùng Nguyệt Minh đã không phát hiện Tô Lạp vẫn theo sau bảo vệ hắn, ngay cả lúc hắn nói chuyện với Ny Na hệ chủ thì Tô Lạp cũng đều nghe hết không sót một chữ.

" Tô Lạp, ngươi về đúng lúc lắm. Ny Na hệ chủ đã cho chúng ta một căn túc xá mới ở thần âm hệ. Sau này ngươi đi học có lẽ sẽ xa hơn một chút nhưng chắc không thành vấn đề với ngươi nhỉ ".

Tô Lạp nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc đầy yêu thương trìu mến. "
Chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc thôi ".

Ny Na an bài cho Diệp Âm Trúc một túc xá rất gần túc xá của Hải Dương, cũng là một căn biệt thự màu trắng, phòng ngủ tuy chỉ có một nhưng rất rộng lớn, lại có thểm phòng khách, phòng bếp, xí sở, mỗi nơi so với trước kia đều tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Diệp Âm Trúc rất thích cảnh vật xung quanh nơi đây. Nơi này cách thần âm hệ túc xá không xa, chung quanh được cây cối cao lớn bao phủ, chẳng những không khí trong lành mà còn phi thường an tĩnh. Thỉnh thoảng lại được nghe nhạc khúc từ khu túc xá truyền đến, khiến lòng người càng trở nên thanh thản, thảnh thơi.

Được vài ngày, cuộc sống cảu Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đã vận hành theo quy luật. Mỗi sáng, hai người ăn xong điểm tâm rồi Tô Lạp sẽ tới học viện của thích khách hệ tu luyện, Diệp Âm Trúc ở lại luyện cầm ma pháp. Giữa trưa, Tô Lạp trở về nấu bữa trưa, hai người ăn xong thì đến phiêu lan hiên làm việc. Tô Lạp làm phục vụ còn Diệp Âm Trúc diễn tấu suốt buổi chiều. Đến khi phiêu lan hiên đóng cửa thì hai người cùng trở về. Sau bữa tối lại là thời gian tu luyện, chủ yếu là ngồi tại giường minh tường, chấm dứt một ngày mệt mỏi. Diệp Âm Trúc tại bích không hải cũng sống như vậy, mỗi ngày đều bình lặng qua đi theo quy luật. Cuộc sống này là mới là thói quen sống của hắn. Chỉ là hắn phát hiện, từ ngày đến nơi đây, Tô Lạp có sự biến đổi, mặc dù vẫn chăm chỉ như trước nhưng thỉnh thoảng lại tự ngồi một chỗ suy nghĩ đến xuất thần, nếu hỏi thì lại lắc đầu không nói.

Thời gian vụt trôi, nhoắng cái đã qua sáu ngày. Đêm đến, khi Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp trở về từ phiêu lan hiên thì đã thấy Hương Loan cùng Hải Dương đứng chờ trước cửa.

" Âm Trúc, các ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này mới về? ". Hương Loan có chút bất mãn nói, hiển nhiên là các nàng đã đợi ở đây rất lâu. Mặc dù trời đã khuya nhưng vẫn không cách nào che dấu được vẻ đẹp của nàng, cái liếc mắt, nụ cười mỉm của nàng khiến cho Diệp Âm Trúc tim đập thình thịch.

Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp: "
Không có gì, ta cùng Tô Lạp ra ngoài một chút ". Tô Lạp đã từng nói qua, việc hai người ra ngoài làm thểm tốt nhất là không nên nói cho ai biết.

Cửa mở, nhị nữ dược mời vào nội sảnh của biệt thự. Hương Loan không kịp ngồi đã nói luôn: "
Ngày mai sẽ tiếp tục quyết đấu tranh tài, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? ".

Diệp Âm Trúc cả kinh, lúc này mới nhớ tới thời gian nghỉ ngơi sau vòng một đã hết, gãi đầu nói: "
Cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả. Học tả, đối thủ ngày mai của chúng ta là ai? ".

Thêm Bình Luận